*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chiến Quân nhìn Diệp Huyên: “Hỏi ngu thế, loại bảo vật thế này, mọc ở một nơi như vậy, một đã bị người ta nhắm trước, hai là chắc chắn có yêu thú hung dữ canh giữ!”  
Diệp Huyên liếc nhìn xung quanh, cũng không phát hiện ra gì!  
Vẻ mặt hắn nghiêm trọng hơn.


Bởi vì nơi này không hề đơn giản!  
Đột nhiên Trọc nói: “Ta đi lấy xuống, hai người giúp ta quan sát hai bên!”  
Bỗng Chiến Quân nói: “Để ta đi cho!”  
Trọc lạnh nhạt nói: “Tốc độ của ngươi có nhanh như ta không?”  
Chiến Quân muốn nói gì đó, Trọc lại lắc đầu: “Tốc độ ta nhanh, cơ hội sẽ nhiều hơn chút!”  
Nói xong hắn đã định đi, thì ngay lúc này, đột nhiên Tiểu Linh Nhi xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.


Chiến Quân và Trọc đều sửng sốt, Diệp Huyên cũng sững người.

Sau đó, trước ánh mắt của mọi người, Tiểu Linh Nhi đã xuất hiện ở trước cây kỳ dị, chỉ chớp mắt Tiểu Linh Nhi lại xuất hiện trước mặt bọn họ, mà ở trước mặt bọn họ còn có quả Kỳ Dị đó nữa.

Tiểu Linh Nhi nhếch miệng cười: “Của ta!”  
Nói xong, cô bé trực tiếp cầm quả Kỳ Dị đó rồi biến mất tại chỗ!  
Ba người: “…”  
Ngay lúc này, ngọn núi lớn trước mặt ba người đột nhiên nứt ra… Rất nhanh sau đó, một bóng người từ trong đó hiện ra, bóng người này tốc độ rất nhanh, chạy thẳng đến chỗ ba người Diệp Huyên.


Ầm!  
Mặt đất dưới chân hai người nứt toạc, đồng thời cả hai đều liên tục lùi về sau.

.