Xoẹt!  
Một tiếng động xé ngang không khí đột ngột vang lên.

A Quỷ đã xuất hiện phía sau Diệp Huyên, tóm lấy bả vai hắn bằng một tay.


Diệp Huyên không thể nào động đậy được!  
Sau đó, A Quỷ giữ lấy Diệp Huyên rồi ném thẳng xuống đất.

Rầm!  
Mặt đất lập tức nứt ra.

Diệp Huyên: “…”  
Rầm rầm rầm!  
A Quỷ cứ thế đập Diệp Huyên một trận, mặt đất xung quanh nhanh chóng xuất hiện từng cái hố to…  
Chốc lát sau, Diệp Huyên đã nằm sõng soài trên đất.

Còn A Quỷ thì đứng cách hắn một khoảng không xa.


A Quỷ nói: “Cho ngươi một bài học, trước mặt cường giả thực sự thì bớt chơi trò âm mưu quỷ kế đi.

Tất nhiên không phải không thể sử dụng, chẳng qua những lúc như thế thực lực vẫn là trên hết, nếu không có thực lực thì tất thảy âm mưu quỷ kế đều là mây bay cả thôi! Hiểu chưa?”  
Diệp Huyên cười khổ: “Thực ra ta là một người rất hiểu đạo lý, có gì tiền bối cứ từ từ nói, ta nhất định sẽ lắng nghe mà!”  
A Quỷ lắc đầu: “Phải chịu đau thì mới nhớ lâu được!”  
Diệp Huyên: “…”  
A Quỷ nói: “Đứng dậy!”  
Diệp Huyên vội vàng đứng dậy, hắn cũng không muốn bị đánh nữa đâu!  
A Quỷ nói: “Ngươi là kiếm tu, cách tu luyện của ngươi và ta cũng không hoàn toàn giống nhau, nhưng ngươi có thể tham khảo một vài ưu thế của ta.

Nào, giờ xuất chiêu đi”.


A Quỷ nói: “Bản chất của chiêu này rất mạnh, thế nhưng lúc ngươi sử dụng thì nó lại kém đi rất nhiều, ngươi có biết tại sao không?”  
Diệp Huyên lắc đầu.

A Quỷ nói: “Lúc trước khi ngươi đánh nhau với gã thanh sam kia, uy lực của chiêu kiếm đó ít nhất cũng mạnh hơn bây giờ vài lần, ngươi có biết lý do không?”  
Diệp Huyên trầm giọng đáp: “Nếu lúc đó ta không chống đỡ được thì ắt phải chết, thế nên ta đã dốc hết toàn lực”.

.