*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dư Thiên vội vã dừng lại, bây giờ nếu ra tay, ông ta sẽ càng bị thương nặng hơn!  
Lúc này, Diệp Huyên xuất hiện trước mặt hai ông lão kia một lần nữa…  
Một đánh hai!  

Hai cao thủ Thánh Cảnh hoàn toàn không làm gì được Diệp Huyên, nếu Diệp Huyên không mặc trang bị thần cấp kia thì bọn họ còn có cơ hội, nhưng sau khi hắn mặc vào, bọn họ phát hiện mình không làm gì được Diệp Huyên cả!  
Diệp Huyên đang mặc trang bị thần cấp đấy!  
Hơn nữa, điều khiến bọn họ kiêng dè nhất là kiếm Khí Âm Linh của Diệp Huyên, vì bọn họ không biết nó sẽ xuất hiện lúc nào!  
Lúc này, bên dưới ngọn núi đột nhiên vang lên tiếng nổ to, Tần tôn giả đang giao thủ với Đế Khuyển bay ra ngoài, sau đó đập mình lên vách núi đá.

Ầm!  
Vách núi đá kia lập tức sụp xuống!  

Đế Khuyển đang muốn ra tay nữa thì Tần tôn giả đã xoay người bỏ chạy, tốc độ vô cùng nhanh, chớp mắt một cái đã chạy trốn tới đỉnh núi.

Dư Thiên đang muốn nói chuyện, Tần tôn giả chợt cất lời: “Rút lui!”  
Nói xong, ông ta bay thẳng vào trong Quỷ Môn.

Dư Thiên ngay người, sau đó cũng xoay người chạy vào theo.


Hai cao thủ Thánh Cảnh khác cũng muốn trốn, nhưng Diệp Huyên hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội, hắn giữ lấy hai cao thủ Thánh Cảnh, khi Đế Khuyển chạy đến…  
A a!  
Đây là có tự tin mà!  
.