Không ai nghĩ rẳng vừa mới chiếm thượng phong như thế mà lúc này Trương Bá đã bị Cao Vân đánh một chưởng vào ngực dẫn đến hộc máu.
Trúng chưởng, Trương Bá mặt biến sắc, những tia máu trên khuôn mặt đỏ ửng dài đền tận mang tai, Trương Bá không nghĩ rằng mới qua không được mấy chiêu mà mình đã bại, bại một cách thảm hại.

Trương Ba không thể nào tin nổi mình lại có thể bại nhanh như vậy, trúng một chưởng mà lại có thể mất sức chiến đấu, Trương Bá lắc đầu liên tục.
- Không có khả năng, không có khả năng, tại sao lại như thế chú, không thể nào?
Trương Bá miệng gào liên tục, dường như không thể nào chấp nhận kết quả như vậy, gồng mình chồm dậy sau đó dùng hết sức bình sinh còn sót lại của mình lao về phía Cao Vân, nhưng lúc này bỗng dưng một tiếng quát vang lên.
- Trương Bá, trở về ông không phải là đối thủ của hắn.

Trương Bá nghe thế không cam lòng, nhưng ông ta vẫn phải lùi về phía sau, còn người vừa cất giọng nói lại tung người bay về phía trước đứng chắn giữa Trương Bá và Cao Vân.Không tệ, không tệ!Sau khi đứng chắn trước hai người, người này cất giọng khi thấy người này ánh mắt Cao Vân xiết chặt, hô hấp dồn dập bởi vì theo sự xuất hiện cùng khí thế thoát ra từ người này thì chứng tỏ nội công vô cùng cao thâm.

Nhưng không vì thế mà Cao Vân tỏ ra sợ hãi.
- Không dám, không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp được cao nhân, không nghĩ tới “Đẩu Ngưu” Hoàng Ngọc Thành lại xuất hiện nơi đây, mấy chục năm tuyệt tích giang hồ, không ngờ lại trở thành một môn khách của Phan tộc, thật đáng tiếc thay, đáng tiếc thay.
Lúc này Đẩu Ngưu Hoàng Ngọc Thành bỗng nhiên nhíu mày, sau đó cất giọng.
- Ồ, không ngờ mấy chục năm sông khép mình, vậy mà vẫn có người nhớ tới ta, nhưng không hiểu Cao Vân tiên sinh nói đáng tiếc, là nguyên nhân vì sao?
Cao Vân mỉm cười rồi cất giọng như để giải thích cho những lời mà mình vừa nói.
- Chẳng lẽ không phải sao? Đẩu Ngưu tiên sinh danh tiếng lẫy lừng, mấy mươi năm trước đã đặt một chân vào tông sư, đúng là nhân tài trong giới nhân tài, nhưng mà không nghĩ tới một kỳ tài siêu quần như tiên sinh vậy mà lại chọn không đúng chỗ để phụng.
Bởi vì sau hôm nay thì Phan tộc sẽ chỉ còn là lịch sử, nếu đã như vậy tại sao tiên sinh không chọn một nơi tốt hơn để dừng chân?
Nghe nói vậy, Đẩu Ngưu Hoàng Ngọc Thành phá lên cười.
- Thật không nghĩ tới, lúc này Cao tiên sinh còn có tâm trạng để làm thuyết khách, chỉ những người này mà cũng đòi cho Phan tộc đi vào lịch sử, đúng là chuyện đùa, như vậy mà cao tiên sinh cũng có thể nghĩ ra được.

Có vẻ như ngài đánh giá nhân cách của tôi thấp như vậy? tôi ở đây không phải chỉ là một người để cung phụng, bởi vậy cao tiên sinh có gì hiểu lầm hay chăng?

- có phải là Đầu Ngưu tiên sinh đã quá tự tin rồi, hôm nay nhất định Phan tộc sẽ đi vào lịch sử, mặc dù biết nội tình của Phan tộc là thâm sâu khó lường, nhưng không phải vì thế mà có thể chống đỡ được qua hôm nay.
Ngưu Đẩu Hoàng Ngọc Thành lúc này cười lên một tiếng thể hiện tâm thái tự tin.
- Oh nếu vậy thì phải thử mới biết được, nếu Cao tiên sinh không tin thì hãy chờ xem?
Nói xong Cao Vân lùi lại thủ thế, sau đó lại cất giọng
- Nếu đã như thế, chúng ta là người không cùng đạo, thế thì chúng ta chỉ nhờ đao kiếm nói chuyện vậy thôi.
- Mời.!!!
Khác với hai trận chiến trước lần này Cao Vân chủ động tiến công trước bởi vì hắn biết lần này gặp phải đối thủ, nên cần phải tấn công trước để lấy thế chủ động, vừa mới ra chiêu Cao Vân đã sử dụng những chiêu thức hung hiểm độc ác nhất, một chiêu cầm nã thủ năm ngón tay như năm móc câu đánh vào hổ khẩu của Đẩu Ngưu, nhưng Đẩu ngưu đâu phải nhân vật tầm thường, chỉ một cái lắc tay, vẩy một cái năm ngón tay của Cao Vân xượt qua tay áo của Đẩu Ngưu, tiện đà Đẩu Ngưu dùng lực đánh một quyền xuống nách phải của Cao Vân, nhận thấy nguy hiểm, cao vât đạp mạnh xuống đất xoay hai vòng tránh thoát, nhưng trên trán của hắn đã là mồ hôi hột tràn ra, ông ta cảm thấy vừa rồi nếu không tránh kịp khả năng là xương sườn của mình sẽ bị đánh nát,
Không kịp thở, vừa tránh thoát được mmột chiêu thì Đẩu Ngưu giống như một bóng u linh, đã ngay lập tức đã xuất hiện trước mặt, một cước đơn giản đá thẳng vào hạ bộ, nhanh mãnh vô cùng, thấy thế Cao Vân nhảy lên để trốn tránh, nhưng dường như đã đoán được chiêu thức tiếp theo của Cao Vân Đẩu Ngưu đã ngay lập tức vỗ một chưởng vào huyệt đản trung của Cao Vân, bịch một tiếng một cái bóng trắng bay vút về phía sau, đang ở trên không trung thì một màu đỏ từ miệng của cao vân ồng ộc tuôn ra, lúc này một bóng người nhanh chóng lướt tới đỡ lấy Cao Vân.
Sau đó người này nhét một viên thuốc vào miệng của Cao Vân.


Rồi vỗ mấy cái vào sau lưng của cao vân, rồi đỡ hắn ngồi vào một chiếc ghế để nghỉ ngơi.sau đó người này tiến lên phía trước nhìn vào Đẩu Ngưu rồi cất giọng.

- Không nghĩ tới mấy chục năm không gặp vậy mà Đẩu Ngưu huynh đã vững chắc ở chắc ở tông sư chi cảnh, chỉ tiếc rằng chúng ta cùng đạo nhưng lại không chung đường.
Một bóng người tiến lên, vừa đi vừa cất tiếng nói tỏ ra tiếc nuối.
- Nếu đã như vậy hôm nay xin được Đẩu Ngưu huynh chỉ giáo….