Người đàn ông hốt ha, hốt hoảng chạy vào đại sảnh, lúc này mấy người trong sảnh giật mình thốt lên.

- Đào Phương Sinh, làm gì mà như ma đuổi vậy?
- Lão Bạch My đến thì đã sao chứ, ông có còn phong phạm của một tông sư nữa không vậy?
- Không thể tin được, người như ông ngày bình thường có bao giờ có việc gì để ông phải lo lắng hốt hoảng như vậy đâu chứ?
Lúc thấy Đào Phương Sinh thất thố như vậy, thì những người xung quanh cất giọng chất vấn, thấy mọi người thái độ như vậy Đào Phương Sinh xoa xao mồ hôi trên trán sau đó cất giọng.

- Các ông không hiểu, các ông không hiểu đâu…
Thì ra lúc nãy khi mà dưới chân núi, trông thấy Bạch My lão quái bị hai tên hộ vệ ngăn lại, thì Đào Phương Sinh đã thả ra một luồng khí tức nhằm thăm dò, nhưng điều mà ông ta không nghĩ tới là luồng khí tức của ông ta chưa thăm dò đến trên người của Bạch My lão quái thì ngay lập tức một luồng khí tức như tràng giang đại hải oanh táp lấy và nuốt chửng luồng khí tức nhỏ bé của Đào Phương Sinh, đến lúc này thì ông ta mới biết vị Bạch My này cao thâm khó lường, vậy nên ngay lập tức ông ta phải chạy về để báo cáo.


Các ông không biết được lão Bạch My nguy hiểm như thế nào đâu, bởi vậy lần này hãy cẩn thận.

Nghe vậy đám người khinh thường cười ồ lên.

Chỉ là một lão cốt đầu mà thôi, có nhất thiết phải hoảng hốt như vậy không.

- Đúng vậy, lão ta cũng đã ngót nghét trăm tuổi rồi, hôm nay mang bộ xương già cho chúng ta giày vò mà thôi, có cái gì phải ngại chứ,
- Chúng ta có mấy trăm con người, mà tông sư cảnh cường giả cũng mấy chục người, trong khi chưởng môn đã đạt đến cấp độ gì, chúng ta không ai nắm rõ, với lực lượng như vậy chúng ta còn cần gì phải e ngại chứ.

Nghe thất đám người nói như vậy nội tâm Đào Phương Sinh dâng lên một nỗi bất an vô hạn, nếu như cứ như vậy thì rất có thể tông môn sẽ gặp tai họa, mặc dù Huyết Đao Môn có nội tình cường đại, nhưng mà điểm cốt yếu là không được khinh địch, mà địch thì rất hiểu rõ mình, còn bên này lại tỏ ra khinh thường như vậy, đây quả thật là một việc không nên.

Đào sư đệ không cần phải quá mức như thế, mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, không nghĩ tới càng có tuổi lá gna của đệ ngày càng nhỏ lại như thế.

Lúc này khuôn mặt của Đào Phương Sinh biến ảo đủ màu sắc, nhưng mà dù sao đi nữa cũng không thể phản bác được đám người, vậy là ông ta đành ngậm miệng không nói thêm điều gì nữa.

Một bên khác lúc này một thân ảnh lượn lờ khắp nơi trong các dãy núi, lúc bước đến một vách đá dựng đứng, mặt đá trông rất cũ kỹ và in hằn dấu vết của thời gian, trên mặt đá mọc lên những mảng rêu bám xung quanh, vô cùng cũ kỹ.

Nhưng nhoáng một cái thân ảnh tự nói.


Mặt đá có vẻ không bình thường, chắc hẳn ẩn dấu bí mật gì đây?Thân ảnh này không phải là ai khác, đó chính là Thanh Sơn, những ngày này Thanh Sơn thường thăm dò xung quanh đỉnh nhị tiên, hôm nay đi về phía hậu sơn, phát hiện thấy vách đá có vẻ bất thường, nhưng không biết là điều bất thường nằm ở đâu, vì vậy Thanh Sơn dừng lại quan sát vách đá một cách kỹ lưỡng.

cuối cùng Thanh Sơn cũng nhìn ra.

Trên vách đá chơi vơi, có một chỗ hơi hõm vào một tý đứng ở dưới nhìn lên sẽ không co nhiều phát hiện, nghi ngờ về điều này Thanh Sơn quan sát kỹ hơn trên vách đá, thì thấy rõ hơn trên một khoảng đá ại có một cái bậc dù rất nhỏ, chỉ đủ đặt một đầu mũi chân lên đó, mà những vết này lại bóng loáng không giống với những khu vực xung quanh, nó chứng tỏ là có người thường xuyên dẫm chân lên đó.

Sờ sờ lên trên những mỏm đá một lúc, rồi ngước mắt nhìn lên mảng hõm vào trên vách đá kia một lúc rồi âm thầm xác định, ngắm nhìn chính xác những vị trí cần đặt chân trên vách đá xong xuôi, Thanh Sơn lùi lại một chút để lấy đà.

Thân hình vút một cái mũi chân điểm nhẹ lên mỏm đá đầu tiên thân ảnh như một mũi tên bắn ngược mà lên, sau đó hai chân liên tục điểm lên những chỗ đặt chân trên cách đá, chỉ một vài nhịp hô hấp thân hình Thanh Sơn đã biết mất trong hõm đá.

Thật ra đứng phía dưới nhìn lên là một hãm đá, nhưng thật ra đây là một hang động bí ẩn nằm ở lưng chừng vách đá, cho nên vô cùng bí mật và kín đáo phía trên được chắn bằng một cánh cửa bằng đá nên trong giống là một chỗ hõm vào, phía bên phải hơi thấp một chút có một ô vuông bằng nắm tay có nhiều dấu vết hằn lên đó.

Thanh Sơn thử đẩy mấy lần vào cửa đá nhưng cánh cửa nặng nề không hề nhúc nhích một tý nào, vì vậy Thanh Sơn dừng lại quan sát xung quanh một lúc rồi tiện tat ấn vào ô vuông bên dưới một cái, tiếp đó là những tiếng chuyển động cánh cửa nặng nề lúc này bỗng dưng nhúc nhích một cái, sau đó cánh cửa xoay ngang một góc chính mươi độ, Thanh Sơn lách mình đi vào phía trong, vừa tiến vào bên trong những tiếng lạch cạch vang lên sau đó cánh cửa lại quay lại đóng kín mít, nhưng mà ánh sáng bên trong không hề mất đi.


Phía trên hang đá những khe đá nhỏ làm cho ánh sáng lọt qua, mỗi khe đá là là một chúm sáng như cố gắng tranh nhau chen vào mà chiếu sáng cho cả hang động, mặt ngoài hang động không quá sâu, trong đó còn có một cái bàn bằng đá và hai cái ghế, trên bàn đá còn có một bộ ấm chén trong chén còn lại một ít cặn trà còn vương vãi trong đó, dường như chủ nhân có việc gì đó đột xuất mà chưa tẩy rửa.

Thanh Sơn tiến lên dùng bàn tay chạm vào ấm chè thì nó vẫn còn hơi âm ấm, chứng tỏ chủ nhân vừa rời khỏi nơi đây không lâu.

đi tiếp một đoạn Chợt một cánh cửa làm Thanh Sơn hơi để ý, ánh mắt Thanh Sơn Hướng về phía cánh cửa sau đó tiến lên một bước rồi quan sát, Thanh Sơn cảm thấy hơi hồi hộp, dường như phía sau cánh cửa sẽ có một cái gì đó sẽ thu hút và hấp dẫn lẫy hắn, nội tâm như mách bảo Thanh Sơn hãy tiến lên và đẩy mở cánh cửa đó.

Không chần chờ thêm nữa, có điều gì thúc đẩy Thanh Sơn hãy nhanh đẩy cửa, vậy nên Thanh Sơn bước lên đẩy nhẹ cánh của một cái, cánh cửa từ từ mở ra, sau khi cánh cửa mở ra một nửa thì khung cảnh bên trong làm Thanh Sơn như chết lặng.

.