Nói xong Thanh Sơn điểm một vài vị trí trên cơ thể Đào Thanh để ổn định thương thế cho ông ta, sau đó đứng ra phía trước, nhìn về phía Trịnh Văn Thái bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó chỉ tay về phái Thanh Thanh cất giọng chất vấn.

- Mày muốn dẫn cô ấy đi?
Nói rồi Thanh Sơn nhìn chăm chăm vào Trịnh Văn Thái không chớp mắt, với một tia sát ý xét qua.

Thấy Thanh Sơn như vậy trong lòng Trịnh Văn Thái run lên, dường như trong lòng hắn dâng lên một tia bất an lo lắng, cảm thấy áp lực đè nén lên tâm cảnh của hắn, uy áp đó lại đến từ người thanh niên trẻ trước mặt hắn, nhưng mà xuất thân của hắn đâu có tầm thường, có sóng to gió lớn nào mà hắn chưa từng trải qua, vậy nên hắn cứng giọng trả lời.

- Thì làm sao? tao nhất định phải dẫn nó đi đấy, mày làm gì được tao chứ, chỉ là một tên quê mùa, đừng xem mình đặt ở vị trí quá cao.

Nói rồi cất hắn cất giọng cười to không thèm để ý đến Thanh Sơn, Thanh Sơn cũng không nói gì thêm mà tiến lại gần Thanh Thanh, lúc này Thanh Thanh rất sợ hãi, từ khi tiến vào vùng đất này đây là lần thứ hai cô trải qua loại chuyện như thế này.

Lần trước nếu không nhờ có Bạch My lão quái thì khả năng giờ này cô đã không còn mạng để đứng đây, còn lần này thì có vẻ nguy hiểm hơn, mặc dù cô không biết đối phương là ai, lai lịch ra sao, nhưng nhìn vào hiện trạng thì rõ ràng là đối phương rất mạnh, không khéo hôm nay lại bị bọn chúng bắt đi, thấy Thanh Thanh tỏ ra như vậy, dường như nắm bắt được những điều mà Thanh Thanh đang suy nghĩ, Thanh Sơn nắm lấy tay cô an ủi.


- Đừng sợ, mọi việc đã có tớ ở đây, dù cho trời có sập xuống tớ cũng giúp cậu chống lên.

Nghe thấy những điều này trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp, nhưng mà trong lòng lại thêm lo lắng.

- Tin ở tớ!! cậu chăm sóc hai ông lão đi.

Chỉ một câu nói này của Thanh Sơn dường như làm cho Thanh Thanh tự tin hơn rất nhiều, cô kiên định nhìn vào ánh mắt Thanh Sơn rồi nhẹ nhàng hai tiếng
- Cẩn Thận!!!
Nói xong Thanh Thanh lùi lại bên cạnh Đào Thanh cùng với Bạch My lão quái, bởi vì lúc này hai ông già đã bị nội thương khá nặng, cần người để ý, mặc dù Thanh Thanh không biết võ công nhưng dù sao những việc nhỏ cô vẫn có thể giúp đỡ, lại làm cho mấy người dễ dàng chiếu cố lẫn nhau hơn, bởi vì không biết được lúc bị đẩy vào đường cùng thì đối phương có bắt người làm uy hiếp hay không.

Bên này Thanh Sơn đứng trước mặt của Trịnh Văn Thái cất giọng như chuông ngân.

- Hôm nay, các người rút lui, ta có thể tha cho các người một mạng, dù sao các người vẫn chưa làm gì để tổn hại đến những người ở đây, vậy nên bây giờ rút đi ta coi như chưa có gì xảy ra, còn nếu không hôm nay mạng của các người ta thu.

Trịnh Văn Thái khinh thường nhìn về phía Thanh Sơn, không hề có một tia e ngại, mà trong cặp mắt của hắn tràn ngập sát ý, hắn chỉ muốn nhanh chóng gi3t chết người thanh niên trước mắt này, chỉ có như thế mới làm cho hắn nguôi ngoai sự tác dụng trong lòng của hắn.

Trịnh Văn Thái nghiến răng nghiến lợi sau đó quát một tiếng.

Tất cả lên cho ta, giết tên tiểu tử này cho ta, ta muốn băm vằm hắn ra nghìn mảnh, vạn mảnh thiên đao vạn quả.

Nói từng nào thì hai hàm răng hắn nghiến chặt trong mắt sát ý tràn ngập một tia máu ẩn chứa như muốn đâm thẳng vào tim của Thanh Sơn, nhưng mà như thế lại như thế nào, không phải cứ muốn là được, phải coi thực lực của hai bên nữa.


Sau một tiếng ra lệnh của Trịnh Văn Thái, thì năm tên cường giả lao đến vây quanh Thanh Sơn, năm tên cường giả đỉnh cao trước mặt thả ra khí tức võ giả mạnh mẽ, những luồng khí tức mạnh mẽ ép những người xung quanh như muốn nghẹt thở, cường giả phong phạm áp lực là vô cùng lớn, nhưng mà trong lúc những người khác bị ép cho muốn ngạt thở, thì khi đối mặt với những uy áp này thì Thanh Sơn dường như không chịu ảnh hưởng tý nào, trên khuốn mặt nhẹ như mây gió.

Trên khuôn mặt của Thanh Sơn vẫn luôn nhẹ nhàng tự nhiên như mây gió, hai mắt hơi híp híp nhìn về phía năm tên cường giả rồi cất lời.

- Nếu như các người đã lựa chọn con đường này thì các người phải tự chịu trách nhiệm, ta cũng muốn thả cho các người một con đường sống, nhưng các người không muốn vậ thì cũng chỉ có thể tiễn các người một đoạn đường, hi vọng trên con đường đi đến tuyền lộ thì hãy suy nghĩ về những gì mình đã làm, kiếp sau nên mở to con mắt ra nhìn thế giới.

Nói rồi Thanh Sơn bỗng dưng đạp chận một cái xuống mặt đất, khi lòng bàn chân của Thanh Sơn vừa chạm xuống mặt đất thì một luồng lực đạo lấy trung tâm là bàn chân của Thanh Sơn lan tràn ra bốn phương tám hướng, làm cho luồng uy áp từ năm tên cường giả bỗng dưng biến mất vô tung vô ảnh.

Thật ra Thanh Sơn cũng không thể hiểu được cảnh giới hiện tại của hắn là gì nữa, bởi vì từ trước tới nay hắn vẫn luôn tự luyện lấy võ học, cũng chưa có ai nói cho hắn về hệ thống võ học một cách đầy đủ, kể cả ông già tóc bạc, mà lúc hắn hôn mê đã truyền thụ tâm pháp nội công cho hắn, cũng có vẻ do thời gian hạn hẹp vậy nên ông lão kia chưa kịp hệ thống lại cho Thanh Sơn.

Sau khi dẫm chân hóa giải luồng uy áp từ bốn tên cường giả Thanh Sơn hơi chùng gối xuống một chưởng vỗ về một tên cường giả trong số năm tên này, một chưởng này không quá hùng hậu nhưng cũng khiến cho tên cường giả này cảm thấy áp lực rất lớn, bởi khi hắn thấy luồng chưởng phong còn cách vài mét thì tiết gào rít của cuồng phong đã đến, không dám chậm trễ trên này hai chân chùng xuống theo thế trung bình tấn, tạo thành một tư thế vững như bàn thạch, hai tây vận lực nghênh kích mà lên, "Bành" một tiếng hai luồng chưởng phong đánh vào lòng bàn tay của tên này, lúc này tên cường giả cảm thấy tái mặt bởi hắn vận dùng tới bảy thành công lực vậy mà khi đối chưởng với đối phương làm hắn trượt dài trên mặt đất, điều này khiến hắn không thể tưởng tượng được.

Nói thì chậm mà diễn ra lại cực nhanh, chỉ thoáng một cái một chưởng vừa vung đẩy lui tên cường giả vừa xong, Thanh Sơn lại tiếp tục tung thêm những chưởng khác, đánh về những tên cường giả còn lại, tiếng phần phật liên tiếp vang lên, cuồng phong cuồn cuộn trong chốc lát những người đứng bên ngoài chỉ thấy bên trong quyền ảnh bay đầy trời, năm tên cường giả đỉnh cao vậy mà lúc này có thể nói là đánh ngang tay với Thánh Sơn, mà điều làm cho Trịnh Văn Thái khiếp sợ là, bên giữa vòng vây, thanh niên trẻ tuổi đối mặt với năm tên cường giả đỉnh cao mà không hề rơi xuống hạ phong, trong chốc lát năm người đánh với thanh niên một cái ngang tay.

Lúc này sau lưng của Trịnh Văn Thái một cảm giác một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, còn trên đầu của hắn lại sinh ra thoái ý.


Bành! bành! bành!!.

.

tiếng chạm chưởng liên tục vang lên một tên cường giả lúc này bị đánh bay rớt ra ngoài, hắn chật vật bò dậy rồi hét lên!!
- Mày muốn chết!!!!!!!!!!.

.

.