Tiếng mở cửa vang lên sau đó một người đàn ông tuổi trung niên bước ra ngoài, đây chính là quản gia của biệt thự cũng là người được bà cụ rất tin tưởng, quản gia vừa ngáp vừa ngó nghiêng xung quanh bởi hắn không thấy ai, mắt hắn nhấp nhèm của người vừa ngủ dậy ngó nghiêng một lúc hắn không thấy ai đang định đóng cửa thì hắn bỗng giật mình ngó qua cánh cửa bên cạnh rồi hắn hét lên một tiếng chói tai.

- Tiểu thư!.

Người đâu nhanh nhanh đưa tiểu thư vào
Một đám người lục tục kéo nhau từ trong nhà ra sau khi thấy dáng vẻ tiều tụy của Thanh Thanh khiến bọn người giật mình, rồi mỗi người một việc cõng lấy cô vào nhà.

Khi cánh cửa cổng đóng lại thì cách đó một đoạn bỗng dưng một thiếu niên từ đâu xuất hiện với cái đầu trọc lóc quấn lấy băng vải trắng, ánh mắt nhìn chăm chăm về cánh cổng còn trong miệng hắn rít lên từng tiếng.

- Nhà họ Trần sẽ phải trả giá
Tiếp đó khuôn mặt hắn thả lỏng một chút rồi cất giọng ôn nhu.


- Anh sẽ khiến cho cả thế gian này phải quỳ gối dưới chân em.

Nói xong câu này hắn quay người lướt đi trong đêm đen tĩnh mịch, lúc này một vài giọt mưa lấm tấm rơi nhưng mà vẫn không làm cho bước chân của hắn chậm đi tý nào, dường như hắn đang muốn nói hắn sẽ làm được, không gì có thể ngăn cản bước chân của hắn, cho dù là lòng người, hay là thiên nhiên khắc nghiệt tất cả sẽ phảo nằm dưới chân của hắn.

Thiếu niên không phải là ai khác chính là Thanh Sơn, thì ra hắn chỉ giả vờ không quen biết Thanh Thanh mà thôi, không biết nguyên nhân là gì hay hắn có tính toán gì mà làm như vậy, nhưng có thể chắc chắn một điều là hắn vẫn rất quan tâm đến cô.

Về tới nhà hắn giả vờ quanh quẩn ở sân, sau đó nhẹ nhàng về phòng mình, bố hắn thấy thế vội hỏi.

- Con đi đâu về thế Sơn, lúc nãy sao bố không thấy con đi ra ngoài, sao giờ lại về đây rồi.

Lúc này Dương Thanh Hào thấy Thanh Sơn ở ngoài sân đi vào thì ông ta cất tiếng hỏi, bởi ông không thấy hắn đi ra nhưng giờ lại thấy đi vào.

Thanh Sơn hơi ngượng ngập một tý sau hắn lấy lại bình tĩnh trả lời Dương Thanh Hào
- Con đi ra một lúc rồi bố bận gì đó thôi, con về phòng đây
Nói rồi không chờ Dương Thanh Hào phản ứng Thanh Sơn vào phòng đóng cửa lại.

Hắn lại bắt đầu tu luyện vừa từ bệnh viện về sáng nay nên hắn chưa thể nào có nhiều thời gian dành cho việc tu luyện, bây giờ trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ là tu luyện để đột phá tu vi, hắn vô cùng nóng lòng để trở thành một cao thủ chân chính.

Ngồi khoanh chân trên giường hai mắt khép hờ, nhịp hô hấp của hắn bắt đầu chậm dần khí huyếtntrong cơ thể bắt đầu vận chuyển quanh châu thân, chân khí tử các ***** ** được dẫn lưu theo các đường âm kinh và dương kinh vận chuyển theo hi con đường đổ về huyệt đan điền, đan điền là bể chứa nếu như đan điền càng rộng càng dồi dào thì chân khí tập trung càng nhiều nội lực càng thêm thâm hậu.

"Cửu dương hỗn nguyên thần công" là bộ võ học thuận theo tự nhiên tuân theo chu kỳ của tự nhiên mà người sáng tạo đã vận dụng nghiên cứu và viết ra cho nên khi mở ra tầng thứ nhất đã có câu.


" Trong thế giới vạn vật đều phải tuân theo tự nhiên, đều tuân theo ngũ hành bát quái trái đất quay quanh trục nó thì tạo ra ngày đêm, quanh quanh mặt trời lại tạo ra bốn mùa, thiên nhiên hùng vĩ có núi non sông biển, trăm sông đổ ra biển lớn, biển cũng như đan điền là bể chứa, còn sông suối như các đường kinh mạch là đường dẫn bởi vậy mà biển lớn không bao giờ thiếu chỗ chứa nó trở nên mênh mông bát ngát và nếu như luyện cho đan điền trở thành một cái bể chứa như vậy thì chân khí sẽ dồi dào sẽ không bao giờ cạn kiệt".

cửu dương hỗn nguyên công là tâm pháp chí dương, khi Thanh Sơn luyện tầng thứ nhất hắn cảm giác trong cơ thể có một luồng nhiệt lưu chuyển dọc ngang đi khắp mọi ngóc nghách luồng nhiệt này làm các chất trong cơ thể hắn biến hóa nột cách kì diều, các cơ, các chi trong cơ thể khi có luồng nhiệt đi qua trở nên dễ chịu khoan khoái vậy nên khi luyện tầng thứ nhất hắn cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, nhưng để đột phá qua được mỗi giai đoạn lại càng khó khăn, cứ như vậy Thanh Sơn ngồi tĩnh tọa trên giường.

Còn về phần Dương Thanh Hào Sau khi trở về hắn về phòng mình cùng vợ, khi mở cửa phòng ông ta thấy vợ mình vẫn chưa ngủ, Hoàng Tuyết Mai vẫn đi lại trong phòng tỏ ra rất sốt ruột đứng ngồi không yên, thấy chồng về bà ta vồ vập lấy Dương Thanh Hào.

- Chuyện thế nào rồi ông, con bé có sao không, ông giải quyết như thế nào rồi!.

Bà ta cuống quýt hỏi khiến cho Dương Thanh Hào không kịp trả lời
- Thì bà từ từ đã nào, chuyện đâu còn có đó, từ từ rồi tôi kể.

Sau đó ông ta kể lại những gì đã diễn ra ở quán Bar đã xảy ra đối hôm nay càng nghe khuôn mặt Hoàng Tuyết Mai lúc đỏ lúc trắng tỏ ra bà ta hết sức phẫn nộ, khi Dương Thanh Hào kể xong, bà ta tỏ ra hết sức phẫn nộ, nà ta thét ra một tiếng chói tai làm Dương Thanh Hào giật thót mình.

- Quân khốn nạt, đốn mạt tại sao chúng có thể làm những trò bỉ ổi vô liêm sỉ như vậy chứ, mà sao ông ra tay nhẹ như thế chứ, sao ông không phế nó luôn.


Thời gian làm ông trở nên nhân từ như vậy rồi hay sao?
Vừa nói bà ta vừa nghiến răng nghiến lợi tỏ ra vô cùng phẫn nộ.

- Nếu còn lần sau tôi nghĩ nhà họ Trần cũng không cần tồn tại nữa đâu, ông nghĩ sao?
bà ta nhìn chăm chăm nhìn vào Dương Thanh Hào như muôn xem thái độ cũng như ý kiến của ông ta, còn Dương Thanh Hào thấy thái độ như vậy thì cũng cười làm hào và xoa dịu vợ.

- Bà không cần lo lắng, mà đây là thời kỳ pháp trị không nên động một tí là hủy đi nhà người ta, chuyện đâu sẽ có đó tôi sẽ giải quyết, bà không phải như thế, cứ tức giận suốt như thế nhanh già lắm đó, biết chưa hahaaa!
Ông ta vừa an ủi vừa trêu chọc hoàng tuyết mai khiến bà ra thấy dễ chịu hơn một tý nhưng dù sao sự phẫn nộ trong lòng bà ta cũng không phải hết ngay được.

Sáng sớm hôm sau trên một hòn đảo nhỏ giữa hồ, hòn đảo khá bé nhưng xung quanh cây cối rậm rạp mọc khá cao, một màu xanh biếc bao phủ cả hòn đảo nhỏ, lúc này trên đảo phát ra những tiếng kêu vù vù, tiếng gió rít liên hồi không biết có cái gì gây ra động tĩnh như vậy?.