Nghe thấy hai từ trúng độc làm bố con Phan Như Nguyệt run lên, và nghe thêm câu rất nghiêm trọng lại làm họ run mãnh liệt, Phan Như Nguyệt như muốn ngã khụy xuống
còn Phan Thái Hải thì mồ hôi đầy đầu hai tay run run nắm lấy tay Thanh Sơn, Cất tiếng hỏi thăm.
- Cậu nói thế là sao vậy, bố tôi chỉ bị đau xương khớp thông thường thôi chứ có làm sao đâu mà nghiêm trọng vậy.
Nói trong mắt ông ta có một tia oán giận không vui, ông ta không biết tại sao Thanh Sơn lại nói như vậy, vả lại Thanh Sơn vừa cứu con gái ông ta nên chẳng có lý do gì để nghi ngờ chàng trai trẻ này cả, nhưng mà những lời của Thanh Sơn làm ông ta tỏ ra khó hiểu nên đành hỏi lại.
- Cậu nói vậy là sao, tại sao bố tôi lại trúng độc được chứ? mấy tháng nay bố tôi chưa hề ra khỏi căn nhà nhỏ này nửa bước, tất cả đồ ăn thức uống đều được những người tin cậy chuẩn bị.

Vậy tôi hỏi cậu bố tôi trúng độc bằng cách nào chứ?
Ông ta vẫn không tin bố mình trúng độc, thấy ánh mắt hoài nghi của ba người lúc này Thanh Sơn mới lên tiếng.

- Thật ra chuyện trúng độc của ông cụ không có gì là lạ cả, có phải dạo này ông hay bị đau vào giờ tí và giờ ngọ không, vào đúng hai khung giờ này xương cốt của ông đau nhức dữ dội rất là khó chịu, cảm giác hàng ngàn hàng vạn con kiến đang căn xé vào xương tủy, vả lại càng ngày càng nặng hơn đúng không.
- Trước đây ngoài hai khung giờ đó ông vẫn có thể đi lại khắp nơi, làm việc chăm cây được nhưng càng ngày thì xương cốt càng yếu hơn và còn đau nữa đúng không? và giờ thì ông đã không thể đi lại nữa trong xương lúc nào cảm giác có cái gì đó đang chọc ngoáy hành hạ đung không?
Nói rồi Thanh Sơn nhìn thẳng vào Phan Thái Hùng chờ đợi câu trả lời.

Còn Phan Thái Hùng thì hai mắt nhìn Trân Trân thiếu niên trước mặt, tất cả mọi phán đoán đều không sai một chữ, ông ta ngạc nhiên hỏi.
Tàm sao cậu biết những điều đó vậy? tôi cứ nghĩ do tuổi cao rồi thời tiết bất ổn nên mới xảy ra chuyện đó, không ngờ là trúng độc.

Đúng là không ngờ tới.

Thanh Sơn lại cất giọng giải thích.

hắn chỉ vào cây hoa cảnh bên ngoài hiên nhà.

- Mọi người nhìn thấy cây hoa kia không, loài hoa này có nguồn gốc từ một vùng núi cao gọi là hắc phong sơn, loài hoa này có màu sắc sặc sỡ, vẻ đẹp thanh tao thuần khiết làm mê đắm lòng người giống như một thiếu nữa từ vùng cao vậy.


Nhưng như người ta nói, đẹp thường đi kèm với độc.

Bình thường loài hoa này vô độc chỉ mang vẻ đẹp của thiên nhiên, nhưng mà khi mùi hương của nó kết hợp với một loại trà đặc biệt gọi là Tuyết san thì sẽ tạo ra một chất kich độc, và có tên gọi là tí "ngọ đoạn cốt khô" bởi vậy mà lúc nãy tôi nói vào giờ tý và giờ ngọ ông sẽ chịu đau đớn kinh hoàng là thế.

Phương thức hạ độc này thật vô cùng tinh xảo.

theo tôi nghĩ người hạ độc này có thể là người trong nhà, bởi vậy chuyện này nên từ từ tìm hiểu, bây giờ tôi sẽ giúp ông cụ một chút.
Nói rồi Thanh Sơn rút một thanh ngân châm dài nửa tấc đâm vào huyệt đản trung của ông cụ, sau một lúc xoay và cảm nhận hắn rút ngân châm ra đưa cho mọi người xem, trên thanh ngân châm lúc này đã không còn ánh bạc nữa mà đã tạo thành màu xanh đen có mùi hôi thối vô cùng khó chịu, lúc này ba người giật mình biến sắc, không ngờ chất độc lại kinh khủng như vậy.
Thanh Sơn lấy ra một hộp ngân châm khoảng ba mươi sáu cai, nhằm vào ba mươi sáu đại huyệt trên cơ thể ông cụ sau đó đâm vào, mỗi một lần đâm hắn vô cùng cẩn thận vận lực truyền vào một luồng cửu dương hỗn nguyên thần công, sau mỗi một châm mồ hôi trên trán hắn lại dày thêm, cho đến lúc cây châm thứ ba lắm hạ xuống lúc này toàn thân ướt sũng, mấy người không ngờ chỉ là đâm một cây châm đơn giản như vậy sao có thể tốn bao nhiêu sức lực như thế, họ không biết rằng Thanh Sơn phải vận dụng cửu dương hỗn nguyên thần công dồn chất độc về đan điền vàn phong bế chúng tại đây.


bởi vậy nội lực của hắn tiêu hao dường như không còn? Phan Như Nguyệt thấy thế vội vàng lấy một cái khăn bông nhẹ nhàng lau mặt lau trán cho Thanh Sơn.

lúc này thanh sơn bỗng nhiên nói.
- Còn cây châm cuối cùng và cũng là cây quan trọng nhất, giải độc có thành công hay không là tùy thuộc vào nó, bây giờ tôi cần ông phối hợp cùng thì mới có thể đẩy chất độc ra khỏi cơ thể, ông là người luyện võ, việc vận khí là không khó, khi nào tôi bảo thì ông hãy làm theo tôi.
Nói rồi Thanh Sơn Bắt đầu ghim châm, châm chạm da thịt từ từ đi vào cơ thể từ đan điền, Thanh Sơn vận dụng nội công dẫn vào châm, một luồng nhiệt khí ào ào truyền vào như thác Phan Thái Hùng giật mình kinh hãi nhung Thanh Sơn trấn an ông ta ngay.
- Đừng manh động, đừng vận khí chống lại hãy dẫn luồng nhiệt vào đàn điền đi, khi nào tôi bảo xả thì phải xả ngay.
sau đó Thanh Sơn dồn toàn lực đẩy nguồn nhiệt khí vào trong, một dòng nhiệt như kinh đào hải lăng ào ào tuôn vào đan điền Phan Thái Hải, cho đến lúc đan điền ông ta cảm giác nóng bừng như miệng núi lửa hô hấp dồn dập Thanh Sơn bảo ông ta xả công, lập tức một búng máu đen ngòm từ miệng ông ta phun trào ra ngoài ông ta thở hổn hển rồi nằm co quắp trên giường, còn Thanh Sơn lúc này cũng đã suy kiệt đến cực hạn, bịch một tiếng hắn ngã ra đất hôn mê bất tỉnh......