Cậu chủ nhà họ Trần giận tím mặt, cậu ta không ngờ mình lại bị một kẻ yếu đuối đánh, từ xưa đến nay cạu ta chưa bao giờ phải chịu nỗi nhục nhã lớn như vậy, bố mẹ cậu ta chưa bao giờ động tay động chân với cậu ta, vậy mà giờ đây cậu ta lại bị một kẻ mà nổi tiếng khắp trường là một con mọt sách yếu đuối bạt tai, mà cú bạ mạnh đến nỗi cậu ta bay vào trên vách tường, chẳng lẽ con mọt sách này ăn phải cái gì rồi hay sao.

Nghĩ rồi cậu ta nhìn chằm chằm vào Thanh Sơn với giọng hằn học và đầy tính đe dọa.
- A con mọt sách này, mày ăn phải gì rồi hay sao, mày có biết từ khi sinh ra tao Trần Tuấn chưa bao giờ phải chịu một tiếng la lớn, bố mẹ tao còn phải yêu chiều tao vậy mà mày, mày thật lớn gan chó, mày dám đánh tao sao, mày có nghĩ đến hậu quả không, tao sẽ cho mày biết dám động vào tao thì ày phải chịu sự phẫn nộ của tao như thế nào, tao sẽ lại cho mày nằm trên chính cái giường này mấy tháng nữa.
Nói rồi Trần Tuấn ra lệnh cho bọn đàn em.
- Anh em đâu, xử nó, chắc nó nằm trên cái giường này chưa đủ lâu, hãy cho nó cảm thụ thêm mùi vị của cái giường này thêm một thời gian nữa.

Nghe vậy vấy tên đàn em của Trần Tuấn rút trong người ra mấy cây đoản côn, chúng vỗ vỗ đoản côn vào tay mình và nhếch miệng cười đầy chế giễu sau đó tiến đến gần Thanh Sơn, tên đầu nhuộm tóc nửa xanh nửa vàng cất giọng giễu cợt.
- Chỉ trách mày không có mắt mà thôi, ban đầu dám thích người con gái mà cậu Trần đây thích, giờ lại còn dám ra tay đánh cậu ấy, gan của mày càng ngày càng mập rồi đấy, hôm nay để bọn tạo chỉnh sửa lại cái lá gan của mày, để nó về đúng vị trí của nó nhé.
Bốn tên đàn em của Trần Tuấn cầm đoản côn lao vào Thanh Sơn, chúng dùng đoản côn đồng loạt đánh vào đầu Thanh Sơn, Thanh Thanh thấy vậy vô cùng sợ hãi, nàng lo lắng hét lên, khóc lóc van xin mấy tên côn đồ đừng đánh nhưng tiếng kêu cứu của nàng không ăn thua gì, nàng vội vàng rút điện thoại ra để gọi điện cầu cứu.

còn bên này mấy tên côn đồ vung côn đánh vào đầu Thanh Sơn, chúng nghĩ rằng chỉ cần mỗi người một côn vào đầu thì ngay lập tức tên tiểu tử này sẽ phải gục xuống giường bệnh một lần nữa, nhưng mà ngoài sự tưởng tượng của chúng, bốn cây côn vung lên rồi đập hụt vào không khí, mà lúc này Thanh Sơn đã lùi ra xa tránh khỏi bốn cây côn đang hung ác bổ xuống đầu mình, tránh thoát nhẹ nhõm bốn thanh côn, Thanh Sơn cũng hơi ngạc nhiên, cậu không nghĩ rằng mình lại có thể tránh khỏi nhẹ nhàng như vậy, bây giờ cậu càng tin tưởng cậu đã học được gì đó trong lúc hôn mê.

Sau khi đánh hụt bốn tên đàn em lại lao vào để đánh tiếp lần thứ hai, lần này chúng cũng vụt vào đầu của Thanh Sơn, bốn cây côn đến gần đầu thì Thanh Sơn nhanh nhẹn cúi người xuống, sau đó đầu gối hơi chùng, dùng chân trái làm trụ chân phải quét ngang một cái, chỉ nghe một tiếng rắc, một tên cầm gậy ngã lăn xuống đất ôm chân kêu la thảm thiết, ba tên còn lại không nghĩ rằng một kẻ yếu đuối từ trước tới giờ mang một cái danh là mọt sách lại không ngờ có năng lực như vậy, chúng không nghĩ đã đánh trượt hai lần, mà một người trong số bọn chúng lại bị hạ đo ván một cách nhanh chóng như vậy nữa, chỉ còn lại ba tên chúng lại tiếp tục lao vào để đánh, nhưng không ăn thua gì, Thanh Sơn nhẹ nhàng tránh thoát những cú đánh của bọn chúng, chỉ trong chốc lát, cả bốn tên đều năm lăn lộn trên sàn nhà kêu la thảm thiết, Trần Tuấn thấy vậy ban đầu hắn cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nhưng mà hắn lại càng thêm tức giận mặt hắn đỏ bừng, khóe miệng giật giật hai hàm răng nghiến ken két, hắn chửi ầm lên với bốn tên đàn em.
- Lũ vô dụng, thường ngày ăn sung mặc sướng quen rồi, cho chúng mày ăn chỉ tổ tốn cơm mà thôi, bốn đứa to khỏe như thế mà không đánh lại một thằng bại liệt vừa nằm viện dậy, tao không ngờ chúng mày lại yếu đuối đến như thế.

Còn không nhanh cút sang bên kia băng bó, định nằm ăn vạ đến lúc nào nữa hả.
Còn Lê Thanh Thanh lúc này cũng khó tin nhìn vào hiện trường xung quanh, nàng không ngờ rằng một người yếu đuối như Thanh Sơn mà lại có thể đánh ngã bốn người cao to, mà lại Thanh Sơn vừa mới trong hôn mê tỉnh lại nữa chứ, lúc này nàng đã không cầm nổi xúc động nước mắt lã chã rơi đầy mặt, mọi lo lắng của nàng giờ phút này đã tan biến không mà chỉ còn lại niềm vui không thể nào diễn tả bằng lời.


Những lo lắng áp lực và những ghánh nặng và mặc cảm về tội lỗi của nàng bao lâu nay đè nén trong tâm khảm, dường như đã được xóa sạch, thấy được Thanh Sơn mạnh khỏe, và dương như có cái gì đó biến chất làm cho nàng cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều,
Sau khi quát tháo đám đàn em, Trần Tuấn nhìn Thanh Sơn với ánh mắt hung ác mang đầy vẻ dọa dẫm, lần đầu tiên trong đời hắn chịu sự khuất nhục này, làm hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, không hắn là kẻ có thù tất báo, những ai đã chạm vào lòng tự tôn của hắn thì se phải trả một cái giá gấp vạn lần hắn phải chịu đựng, nếu không báo thù này hắn không còn mặt mũi nào gặp mọi người, hắn thân là con trai một là cậu chủ của một gia tộc giàu có tiếng tăm bậc nhất ở thành phố Đô Thành này, bởi vậy hắn phải giữ tôn nghiêm cho bản thân và cho gia tộc của mình.

Hắn rút điện thoại ra bấm vào một dãy số rồi nói gì đó trong điện thoại, sau nó hắn cất điện thoại nhìn vào Thanh Sơn với ánh mắt đe dọa.- Mày chờ đấy tao sẽ cho mày biết, động đến tao và gia tộc của tao thì hậu quả sẽ như thế nào, mày nghĩ rằng có chút bản lĩnh là ngon ah, tao còn ngon hơn đấy, có giỏi thì mày ăn tao luôn đi mày chờ đó cho tao chỉ mười phút nữa thôi mày sẽ biết.

Nói rồi hắn rút một điếu thuốc ra châm lửa rít mấy hơi thật sâu dường như để giảm bớt sự tức giận còn đang sục sôi trong con người của hắn.
Lúc này Thanh Sơn mặc kệ Trần Tuấn, chàng tiến lại gần Lê Thanh Thanh hỏi thăm nàng có sao không
- Bạn có sao không vậy, không làm bạn sợ đấy chứ, đúng là bọn hèn hạ mà lại, là đấng nam nhi vậy mà lại đi ức hiếp một bạn nữ chân yếu tay mềm, thật sự là không thể chấp nhận được.


Mà tại sao bạn lại ở đây, bạn quen biết mình hay sao vậy, mình không quen bạn.
Nghe vậy Thanh Thanh trong lòng sửng sốt, nàng nghĩ khả năng lớn là Thanh Sơn đã bị mất trí nhớ nên nàng vội bảo,
- Cậu ở đây để tớ gọi bác sỹ kiểm tra cho cậu, khả năng là sau tai nạn cậu đang bị mất trí nhớ, chỉ vì cứu mình mà cậu bị tai nạn hôn mê gần ba tháng nay rồi…
Đang chuẩn bị đi tìm bác sỹ thì bỗng nhiên một tiếng quát chói tai vang vọng cả hành lang bệnh viện
- Kẻ nào, kẻ nào to gan dám đụng đến em trai tao…..