Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.

Nhét Đại Hắc vào trong áo của mình, Tiểu Hắc cùng Mộc Bình như hai cái bóng âm thầm theo sát bọn người kia một tấc cũng không rời. Với Ẩn Thân Thuật, Tiểu Hắc hầu như vô hình tan vào không khí. Còn Mộc Bình với khinh công siêu việt lại nhẹ nhàng tựa gió, di chuyển không chút dấu vết nào cả.

Phải công nhận rằng đám người Mai gia vô cùng cẩn thận. Trên đường đi ngoại trừ những ám lưu để lại, bọn chúng còn không ngừng thay đổi phương hướng. Rất may là Tiểu Hắc đã dùng thần thức để né tránh mới không gây ra động tĩnh gì cả.

Rời khỏi trấn Kiết Tường được chừng vài dặm, xuyên vào bên trong một khu rừng rậm rạp với đầy những cây to che khuất cả ánh sáng, đám người sau cùng cũng đến nơi. Bọn chúng dừng lại trước một trang viên được xây dựng bằng gỗ có diện tích không lớn lắm. Phía ngoài có thiết lập các tháp canh được ngụy trang khéo léo để tránh bị phát hiện từ xa.

- Hóa ra gia tộc Mai gia ẩn cư tại đây. Nơi này cây cối rậm rạp che phủ, dù là máy bay đi ngang qua cũng khó lòng mà phát hiện được trang viên được giấu kín ở phía dưới.

Nhìn một lượt địa thế xung quanh, Mộc Bình liền hiểu ra vì sao gia tộc này có thể né tránh được ánh mắt của quân đội. Tuy công nghệ khoa học đã phát triển rất nhiều nhưng không ai có đủ nguồn lực để dò xét từng thước đất trên khắp Yên quốc.

- Đã xác định được vị trí của bản doanh của kẻ địch, chúng ta nên yêu cầu viện trợ của Phi Ưng rồi hãy tính tiếp.

Dùng đôi tay nhỏ sờ cằm của mình, Tiểu Hắc đưa ra ý kiến của mình. Việc đưa mình vào trong lãnh địa của đối phương là hành động rủi ro rất cao. Đối với một người cẩn thận như nó, tuyệt đối sẽ không ngu ngốc để thân mình làm một việc mà không có gì nắm chắc như vậy.

- Không được, tên áo đen cầm đầu đã nói sẽ xử lí tất cả người đang bị chúng giam giữ. Chẳng may đó chính là người của Phi Ưng thì sao? Ta không thể bỏ mặc họ thấy chết không cứu được.

Không đồng tình với Tiểu Hắc, Mộc Bình tỏ ra gấp gáp. Là một quân nhân, anh ta không thể bỏ rơi đồng đội của mình được. Dù phía trước có là đầm rồng hang hổ thì cũng không bao giờ lùi bước.

- Sư huynh yêu quý của ta, ngươi sao lại dễ dàng tin lời kẻ khác như thế chứ? Huynh không thử nghĩ mà xem, bọn người kia sau khi phát hiện đồng đội bị giết lại không lập tức rời đi ngay mà lại đứng ngoài hậu viện nhà trọ rảnh rỗi để tâm sự với nhau sao? Rất có thể bọn chúng nghi ngờ chúng ta vẫn chưa rời đi và đang theo dõi bọn chúng nên đã cố tình nói ra những thông tin như vậy để dẫn dụ. Nếu bây giờ huynh xông vào thì chẳng khác nào đưa thân vào miệng cọp, rất có thể sẽ trúng bẫy mai phục của bọn chúng.

Hết lời khuyên can, Tiểu Hắc thật sự cảm nhận mọi việc có chút không ổn. Từ lúc đám người cứu viện xuất hiện đến khi khám phá ra nơi tọa lạc của Mai gia, mọi thứ diễn ra quá thuận lợi đến khó tin. Tiểu Hắc rất tin tưởng vào linh cảm của mình, đặc biệt là sau khi tu chân khả năng dự cảm của nó còn chính xác hơn trước bội phần.

- Nếu ta rời đi thì có thể đồng đội trong Phi Ưng sẽ bị bọn chúng hạ sát thật. Cho dù có một nửa khả năng những gì tên kia nói là thật thì ta cũng phải thử một phen. Nếu sư đệ cảm thấy lo lắng thì cứ ở ngoài đây chờ ta, một mình ta sẽ tiến vào bên trong. Còn nữa, sau một canh giờ không thấy ta trở ra thì hãy lập tức rời khỏi đây và báo cho Vương Chính biết vị trí của nơi này.

Nhìn ánh mắt kiên định như sắt đá của Mộc Bình, Tiểu Hắc bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi đặt Đại Hắc từ trong áo xuống.

- Đại Hắc, mày hãy ở yên ở đây, một lát tao sẽ quay lại. Nhớ không được gây ra tiếng động nào cả.

Vuốt ve đám lông đen tuyền của Đại Hắc, Tiểu Hắc xiết chặt nắm tay, xoay người lại hướng Mộc Bình gật đầu một cái rồi nói:

- Sư huynh từng cứu đệ một mạng, lần này đệ sẽ bồi tiếp huynh đến cùng. Nhưng huynh nhớ kỹ, sau khi tìm được người thì phải tức khắc rời khỏi trang viên này, không được dây dưa.

Nghe xong lời của Tiểu Hắc, Mộc Bình nhìn tên sư đệ của mình thật lâu rồi khẽ bật cười, vỗ vai nó một cái thật mạnh, sảng khoái nói:

- Như vậy mới xứng là huynh đệ của Mộc Bình ta. Đệ yên tâm, tuy ta không sợ chết, điều đó không có nghĩa là ta thích liều mạng. Sau khi giải cứu người của Phi Ưng xong ta nhất định sẽ nhanh chóng rút lui.

Nhìn bộ dáng của tên sư huynh, Tiểu Hắc chỉ biết ném cho hắn một cái lườm khinh bỉ. Cái gì mà không thích liều mạng? Ngay cả người tu chân như nó khi gặp vũ khí hạng nặng còn không bảo toàn được tính mạng thì nói gì đến một người chỉ mới tu vi nhân cấp như Mộc Bình. Tiểu Hắc rất biết tự lượng sức mình, đây là một trong những lần nó buộc lòng phải đi làm một việc mà nó không nắm chắc.

- Tao nhất định sẽ quay lại đón mày.

Quay lại nhìn Đại Hắc lần nữa, Tiểu Hắc cắn răng nhắc lại câu nói của mình. Sau đó, nó cùng với Mộc Bình bắt đầu bàn tính kế hoạch xâm nhập. Sau vài phút, hai cái bóng đen thoắt ẩn thoát hiện lặng lẽ từ từ tiến gần đến khu vực tháp canh gác phía ngoài trang viên. Bên trong mỗi tháp cao đều có hai tên mang súng trường canh giữ, tư thế đưa lưng về nhau để thuận tiện quan sát.

Ở một tháp canh gác nằm ngoài rìa nhất, một tên lính canh bỗng nghe tiếng gió khẽ rít bên tai của mình, rồi tiếp theo là một thứ gì đó như một vệt sáng lướt nhanh qua. Do quá bất ngờ, gã này không kịp phản ứng gì cả thì yết hầu của hắn đã bị đâm xuyên qua ngọt sớt. Không dừng lại ở đó, vệt sáng kia như không chịu lực cản nào cả, vẫn tiếp tục xông thẳng đến phía sau cổ của tên lính gác còn lại giống như tử thần đòi mạng vậy.

..............................................

Người bên trong trang viên của Mai gia vẫn mảy may không biết những gì đang diễn ra phía bên ngoài. Hiện tại, gia chủ Mai gia là Mai Đông Tài đang tiếp một vị khách nhân hết sức quan trọng ở đại viện của gia tộc. Ngồi ở vị trí khách quý ngay bên phải lão ta là một tên đại hán mặt mày hung dữ cùng với hai tên thanh niên bề ngoài trông khá lịch lãm.

- Dã tiên sinh cất công đại giá đến đây thật là vinh hạnh cho trên dưới của Mai gia. Mai Đông Tài tôi có chút lòng thành, xin tiên sinh nhận cho.

Vị Mai gia chủ ra hiệu cho người hầu của mình mang ra một cái rương nhỏ được trang trí tinh xảo, viền ngoài có vân được mạ vàng óng ánh, còn đính thêm ngọc đủ màu sắc. Chỉ cái rương ngoài thôi cũng có giá trị không thấp rồi, vật bên trong ắt hẳn cũng không phải dạng tầm thường.

- Haha, Mai gia chủ khách khí quá rồi. Dã mỗ lần này đến quý phủ cũng là do Mai sư đệ đích thân ủy thác, nào dám nhận quà cáp gì quý giá cơ chứ.

Miệng thì từ chối song hai tên thanh niên đi chung với hán tử lại vô cùng thuần thục tiến lên nhận lấy rương quà thay cho hắn. Nhìn thấy cảnh này, nụ cười trên mặt của Mai Đông Tài lại càng nồng đậm nhiệt tình. Lão ta phất tay ra hiệu cho mọi người dâng rượu ngon cùng với sơn trân hải vị lên, bắt đầu yến tiệc.

- Nhắc đến Mai sư đệ, Dã mỗ thật sự vô cùng ngưỡng mộ. Mới qua ba mươi tuổi mà đệ ấy đã là thiên tài số một của Hổ Lưu Phái, được chưởng môn vô cùng tán thưởng. Tương lai của Mai sư đệ thật là tiền đồ vô lượng.

Qua vài tuần rượu, tên đại hán mỉm cười nhắc đến vị thiên tài tuyệt thế của môn phái. Cũng nhờ người này mà Mai gia một bước lên trời, từ một gia tộc nhập thế trung đẳng vượt lên thành một trong những gia tộc có thực lực nhất ở Yên quốc. Nếu không phải vì xưa nay Mai gia luôn ở trong rừng sâu, tránh tiếp xúc với ngoại giới thì danh tiếng của họ đã sớm khiến cho các gia tộc khác ở Huyền Kinh phải sợ đến mất mật.

- Cũng nhờ phúc của tổ tiên và môn phái tài bồi, kỳ tuyển đệ tử ngoại môn này hi vọng Mai gia có thể tìm ra những mầm móng tốt.

Ngồi ở vị trí chủ tọa, Mai gia chủ vô cùng vui vẻ khi nghe đại hán nhắc đến con trai của mình. Chỉ cần con lão không ngừng phát triển, rất có thể vị trí chưởng môn tương lai của Hổ Lưu Phái sẽ thuộc về nó. Lúc đó, Mai gia của lão hoàn toàn có thể xưng bá một cõi.

Cứ vài năm một lần, Hổ Lưu Phái sẽ cho người đi tìm những thanh thiếu niên có tố chất để đem về môn phái trở thành ngoại môn đệ tử. Nhờ vào mối quan hệ của con trai lão với cao tầng môn phái, Mai gia luôn được ưu ái chiếm gần phân nửa nhân tuyển mỗi kỳ tuyển chọn. Hôm nay, hán tử họ Dã đến gia tộc cũng vì lý do đấy.

- Mai gia chủ yên tâm, Mai gia nhân tài những năm qua đã không ngừng cống hiến những mầm móng tốt cho môn phái. Nhất định tương lai của gia tộc sẽ vô cùng hưng thịnh.

Nhìn bề ngoài tên hán tử có vẻ thô tục, kỳ thực lời nói của gã rất tinh tế. Nhìn vào đại thế của Mai gia, gã cũng đang tính toán muốn kết thân để sau này cón có thể sống thoải mái một chút. Dù sao hiện giờ trong Hổ Lưu Phái, tên sư đệ họ Mai của gã có tiềm năng cực lớn. Dù sau này kẻ đó không thể tranh giành chức chưởng môn thì cũng chắc chắn sẽ nắm giữ một vị trí chưởng lão, địa vị cực cao.

Trong lúc yến tiệc đang diễn ra thì có một tên hầu cận chạy đến nói nhỏ gì đó vào trong tai của Mai Đông Tài làm cho nét cười trên mặt lão có chút thu liễm lại. Tinh ý nhận ra thay đổi của vị Mai gia chủ, tên đại hán họ Dã cười nhạt hỏi:

- Mai gia chủ, hình như ngài gặp việc gì đó không vui?

- Không có gì, chỉ là vài con chuột nhắt muốn cắn trộm mà thôi. Dã tiên sinh không cần phải lưu tâm.

Là người đứng đầu gia tộc, Mai Đông Tài rất nhanh chuyển sang chủ đề khác, tiếng cười lại rộn ràng bên trong đại viện.

....................................................................

Bên ngoài trang viện Mai gia, hai "con chuột nhắt" trong lời của Mai Đông Tài đã xử lí xong xuôi tất cả lính gác ở trong các chòi cao mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào cả. Tất nhiên, người bên trong sẽ sớm phát hiện ra việc này nên Tiểu Hắc và Mộc Bình cần phải hành động thật nhanh.

- Không ngờ trang viên này lại lớn như vậy, muốn tìm được nơi giam giữ trong thời gian ngắn xem ra không phải việc dễ dàng gì cả.

Tiến vào bên trong, Mộc Bình mới phát hiện ra diện tích trang viên Mai gia rộng không kém gì Mộc gia của mình. Chẳng những thế, lực lượng canh phòng bên trong gia tộc này tuy không đông đảo nhưng hầu hết lại là cao thủ nhân cấp, khả năng phản ứng cực kỳ mau lẹ. Nếu như bị phát hiện, bọn họ có thể phải đối mặt với sự vây công của cả trăm người cùng một lúc.

"Sư tôn, người mau giúp con. Tình thế cấp bách lắm rồi"

"Hừ, linh hồn lực của ta đã suy yếu nhiều lắm rồi. Sau này trừ khi sinh tử sống còn thì ta sẽ không nhúng tay vào."

Cảm giác thời gian gấp rút, Tiểu Hắc buộc phải nhờ vả đến Diệp Thanh Hàn. Lão già này vừa lên tiếng liền trách cứ vài câu rồi cũng xuất thủ ra tay hỗ trợ.

"Gian nhà ở phía tây có giam giữ không ít người. Ngươi phải cẩn thận, với thực lực bây giờ của ngươi thì ẩn nấp giữ mạng không phải vấn đề, còn chiến đấu trực diện thì vẫn còn kém lắm"

Để lại một câu dặn dò, Diệp Thanh Hàn liền chìm vào im lặng. Tinh thần lực của lão nếu không tìm ra thiên tài địa bảo cứu chữa thì sẽ sớm không trụ nổi nữa. Ngay cả thần thức lão cũng phải thu lại không thể sử dụng như một tu sĩ bình thường được. Do đó, lão không thể ra tay giúp đỡ Tiểu Hắc quá nhiều, mọi việc đều phải trông chờ vào tạo hóa và bản lĩnh của nó.

- Đi theo đệ, mục tiêu là ở phía tây.

Không có nhiều thời gian để giải thích, Tiểu Hắc dẫn đầu lao về một hướng. Dù có chút nghi hoặc không biết vì sao sư đệ mình lại xác định được vị trí của nhà giam nhưng Mộc Bình cũng đành phải đuổi theo.

Khu nhà giam phía tây không cách xa vị trí của hai người nên chỉ khoảng hơn mười phút sau là họ đã nhìn thấy nó trong tầm mắt. Ngoại trừ lính canh trước cửa ra thì khu vực này từ ngoài nhìn vào cũng không có gì nổi bật cả. Điều này càng làm cho sự lo lắng trong lòng của Tiểu Hắc tăng thêm, nó cảm giác mình đang từ từ tiến vào trong một tấm lưới mà kẻ khác giăng sẵn.

- Sư huynh, đệ sẽ vào bên trong thám thính thử. Huynh ở ngoài đợi tiếp ứng cho đệ.

Tiểu Hắc vừa dứt lời liền thi triển thuật ẩn thân biến mất ngay khiến cho Mộc Bình định nói gì nuốt lại vào bụng. Chính anh ta cũng không ngờ tên tiểu sư đệ của mình lại có khinh công xuất thần nhập hóa đến vậy, chỉ một giây còn nói chuyện bên cạnh liền nhìn lại không thấy bóng dáng đâu cả.

Bằng vào thuận ẩn thân tinh diệu, Tiểu Hắc dễ dàng ung dung lẻn vào trong khu nhà giam bằng cửa chính trước sự canh gác của một loạt lính canh của Mai gia mà không hề bị phát hiện ra chút dấu vết nào. Bước vào bên trong, đập vào mắt Tiểu Hắc là ánh sáng mập mờ và mùi ẩm mốc lan tỏa trong không khí. Càng đi vào sâu, nó lại ngửi thấy rất nhiều mùi kinh tởm khác khiến cho thần kinh con người bình thường sẽ phải nôn thốc nôn tháo vì không thể chịu đựng được.

"Nơi này là để giam giữ con người đây sao?"

Đã từng nghe nói trong các nhà ngục, tù nhân phải sống trong điều kiện rất tệ hại. Có điều khi chứng kiến hiện thực tàn khốc Tiểu Hắc mới biết cái gì mới thực sự gọi là địa ngục của trần gian. Đi qua từng phòng giam, hình ảnh nhiều người trên mình đầy những vết thương, nhiều nơi trên cơ thể bị nhiễm trùng lâu ngày đã ung mủ, hư thối trông vô cùng đáng sợ. Ở một số phòng gian khác, có người thậm chí tay chân đã bị chặt mất, nhìn không khác gì một cái xác không hồn.

Xa xa, ở một phòng giam nhỏ, Tiểu Hắc lại thấy những đứa trẻ bị bỏ đói nằm co ro chỉ còn da bọc xương. Trong đôi mắt của chúng vô cùng mờ mịt, không có chút xíu thần thái hi vọng gì cả.

"Khốn kiếp, bọn này không còn là con người nữa, chúng là ác quỷ"

Khi vừa ra tay giết người, Tiểu Hắc còn cảm thấy vướng mắc trong lòng. Hiện tại, nó chỉ muốn tiêu diệt hết bọn người man rợ kia mà thôi. Tiểu Hắc không tự nhận mình là người tốt, chính nhân quân tử nhưng nó có giới hạn đạo đức của mình. Đối với những kẻ thủ ác như thế này thì nếu tiện tay nó sẽ không ngại gì tiễn bọn chúng xuống địa ngục.

Rất muốn giải cứu hết tù nhân bị giam giữ ở nơi này ra, song Tiểu Hắc biết nó cần phải tìm ra người của Phi Ưng trước. Sau đó nó sẽ dẫn theo quân đội đến san bằng cái gia tộc đáng bị nguyền rủa này.

Tìm kiếm đến buồng giam thứ tư, Tiểu Hắc chợt phát hiện thấy điểm không bình thường. Bên ngoài cửa được khóa bằng một ổ khóa rất to và xích sắt dày, có điều mấy thứ này không gây khó dễ cho Tiểu Hắc được. Chỉ bằng việc sử dụng Hỏa Cầu Thuật phiên bản bản tay của nó là ngay cả ổ khóa hay sợ xích đều bị nung chảy sau vài phút. Có nhiều lúc Tiểu Hắc tự hỏi tại sao loại lửa mà nó tạo ra lại có sức nóng bá đạo đến như vậy.

Tiến vào trong, Tiểu Hắc nhận ra những người được giam giữ ở buồng giam này hoàn toàn khác với những buồng giam trước đó nó đã đi qua. Nếu nói những buồng giam trước đơn thuần chỉ giam giữ những người không quan trọng, sống chết không ai được quan tâm đến. Từ thức ăn đến vệ sinh đều không hề có tiêu chuẩn dù là thấp nhất dành cho con người.

Ở buồng giam này Tiểu Hắc đánh giá từ thức ăn còn thừa lại chứng tỏ chất lượng có thể xem là tạm được. Buồng giam có dấu vết thường xuyên có người ghé thăm và dọn dẹp, chứng tỏ người được giam giữ có một giá trị nhất định đối với Mai gia.

- Xem ra ta đã tìm đúng địa điểm rồi.

Đã được Mộc Bình cho xem hình chụp của năm thành viên Phi Ưng bị mất tích, Tiểu Hắc nhanh chóng nhận ra một người trong số họ. Anh chàng này cũng là người quen mà nó đã có dịp gặp mặt trước đó tại quán lẩu đầu cá, Chung Tự Đại. Chỉ là so với hình tượng hán tử mạnh mẽ ít nói lần trước thì tình cảnh anh ta hiện giờ không tốt cho lắm. Ngoại trừ khuôn mặt bầm tím, một bên mắt không thể mở ra được thì trên thân thể anh ta cũng đầy những vết thương lớn nhỏ khác nhau. Xem ra những ngày qua anh chàng họ Chung này đã phải chịu rất nhiều tra tấn dã man.

Vốn tính cẩn thận, Tiểu Hắc vẫn không xuất đầu lộ diện mà âm thầm kiểm tra phá hủy các camera giám sát đặt xung quanh buồng giam rồi mới phá cửa phòng giam của Chung Tự Đại.

- Anh Chung, là em Tiểu Hắc đây. Em và sư huynh Mộc Bình đến giải cứu mọi người.

Vừa đỡ Chung Tự Đại dậy, Tiểu Hắc tiện tay nhét vào miệng anh ta một viện Bồi Hoàn Đơn rồi truyền một tia chân khí vào bên trong thân thể để cho đan dược được hấp thụ nhanh hơn. Với thể trạng của họ Chung lúc này, nếu không có đan dược cứu chữa thì anh ta đứng còn khó khăn nói chi đến việc chạy trốn.

Nghe giọng nói có chút quen thuộc, Chung Tự đại cố mở một con mắt không bị thương của mình ra, thì thào trả lời:

- Tiểu Hắc, là em thật sao? Anh cứ nghĩ mình phải chết chắc rồi.

- Haha mạng anh còn dai lắm, không chết được đâu. Ngoài anh ra còn thành viên Phi Ưng nào được nhốt ở đây không?

- Bọn họ đều bị bọn người kia hạ độc thủ cả rồi. Chúng chỉ giữ một mình anh lại để làm con tin cũng như tiếp tục dùng cực hình để điều tra tin tức. Nếu em không đến giải cứu thì chắc anh cũng chỉ có thể sống thêm vài ngày nữa thôi.

Nghĩ đến thảm cảnh của bốn người đồng đội, niềm vui được cứu viện của Chung Tự Đại liền thay bằng cảm xúc bi thương. Dẫu biết làm quân nhân có thể hi sinh bất cứ khi nào nhưng họ vốn là con người bằng xương bằng thịt, làm sao mà kìm chế cảm xúc của mình cơ chứ.

Người cũng đã tìm được, vấn đề nan giải bây giờ với Tiểu Hắc là dùng cách gì để đưa Chung Tự Đại rời khỏi. Bên ngoài nhà giam có đến hơn hai chục tên lính gác được trang bị súng ống lẫn đao kiếm. Nếu không thể xử lí hết bọn chúng trong thời gian ngắn thì sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức.

- Đúng rồi, sư huynh có giao cho ta thiết bị liên lạc đặc chế.

Bỗng nhớ ra chiếc bộ đàm được Mộc Bình giao cho trước khi xuất phát, Tiểu Hắc liền mừng như trúng số. Đây là loại bộ đàm được quân đội thiết kế đặc biệt cho những lực lượng như Liệt Hổ hay Phi Ưng.

Chúng không dùng sóng điện thoại hay vệ tinh nên có thể sử dụng ở bất kỳ nơi đâu. Cũng chỉ có những bộ đàm đã được cài đặt mới có thể bắt sóng liên lạc được với nhau.Nhờ vào loại công nghê tiên tiến này mà những đội đặc nhiệm của quân đội có thể phối hợp với nhau vô cùng ăn ý trên chiến trường.

Lấy từ trong túi ra chiếc bộ đàm nhỏ như một cây bút, Tiểu Hắc vội thì thầm nói vài câu với Mộc Bình ở bên kia đầu dây. Sau đó, nó cất thiết bị vào rồi cùng với Chung Tự Đại cẩn thận chạy đến gần cửa buồng giam. Cả hai tìm một góc khuất nấp vào và chờ đợi.

Khoảng vài phút sau, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, còn có cả tiếng súng. Tiểu Hắc nghe được tiếng chân và tiếng súng đã di chuyển xa dần lần liền dùng thuật ẩn thân rồi như một con sóc nhảy thẳng ra ngoài.

Phía trước nhà giam, khoảng một nửa lính canh đã rời đi, chỉ còn lại trơ chọi khoảng mười tên đứng cách xa nhau. Biết thời cơ của mình đã đến, Tiểu Hắc liền vung tay, một loạt ám khí được ném ra.

Vì ra tay đánh lén nên hiệu quả của phi tiêu vượt trên cả mong đợi. Hơn một nửa số lính canh ngã ra mất mạng tại chỗ, trên cổ hoặc đầu bọn chúng đều có cắm một ám khí đen nhỏ rất khó nhìn thấy.

- Có kẻ địch.

Những tên còn lại hoảng hồn chỉa súng về phía đồng bọn của chúng ngã xuống nhưng không thấy bóng người nào cả. Tiếp theo, lần lượt những tên còn lại cũng phải chịu chung số phận. Chỉ chưa đầy thời gian uống một chum trà, Tiểu Hắc đã hạ hết số người bằng cả một tiểu đội.

- Một mình em đã giết hết bọn chúng?

Chung Tự Đại được Tiểu Hắc ra hiệu liền từ trong buồng giam chạy ra. Không ngờ trước mặt anh ta lại là ngổn ngang xác chết của đám lính canh, khiến cho anh chàng này kinh dị nhìn đứa trẻ trước mặt mình như là gặp quỷ.

- Không có thời gian giải thích đâu, chúng ta phải chạy khỏi trang viên này. Chắc giờ này toàn bộ Mai gia đã được báo động rồi.

Định tìm một chỗ bờ tường vắng người để đào tẩu, chợt Tiểu Hắc nghe thấy tiếng súng vang lên không ngừng, lại có tiếng đao kiếm va chạm với nhau. Biết Mộc Bình gặp chuyện, nó đành hướng Chung Tự Đại nói:

- Anh Chung, anh hãy chạy về phía nam tìm một chỗ trốn tạm. Em đi hỗ trợ sư huynh trước rồi chúng ta sẽ cùng rời đi.

Chung Tự Đại biết với thương thế của mình đi theo chỉ trở thành gánh nặng nên đành gật đầu rồi nhanh chóng rời đi. Còn Tiểu Hắc thì ẩn thân chạy như bay về phía bắc, vì lo lắng cho Mộc Bình nên nó không tiếc linh lực thi triển Ngự Phong Thuật để tăng tốc.

Rất may khi Tiểu Hắc chạy đến thì Mộc Bình tuy có chút chật vật nhưng vẫn bình yên vô sự. Bao quanh anh ta là cả một vòng lớn các cao thủ của Mai gia, nếu không nhờ thân pháp tuyệt đỉnh học được từ trong vô danh kiếm pháp mà Diệp Thanh Hàn ban tặng thì Mộc Bình đã không thể trụ vững đến lúc này.

Tiểu Hắc chú ý đến một lão già ăn mặc có vẻ sang trọng, người xung quanh đều có vẻ kính cẩn với lão ta. Xem ra lão ta là người có địa vị cực cao trong gia tộc, thậm chí có thể chính là gia chủ của Mai gia. Kế bên lão là một tên đại hán vai to bắp thịt nở nang, khí thế phát ra đem lại cho nó một cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ. Đây tuyệt đối là một trong những cao thủ lợi hại nhất mà nó từng phải đối mặt.

Bỏ qua hai người đó, nhiệm vụ quan trọng bây giờ của Tiểu Hắc là phải giải vây cho Mộc Bình nên nó không thể để tâm quá nhiều.

"Trước tiên cần phải đánh lén hạ được càng nhiều kẻ địch càng tốt"

Với số lượng chênh lệch quá lớn về quân số, Tiểu Hắc tính toán bèn lẻn vào phía sau của đám đông đang vây quanh Mộc Bình. Với khả năng của nó, một lần chỉ có thể điều khiển mười ám khí cùng một lúc nên lần này Tiểu Hắc không cố gắng giết người mà chỉ cần khiến đối phương bị thương nặng, mất khả năng chiến đấu là được.

Nghĩ vậy, nó liền lẻn vào ngay giữa đám người, hai tay xoay chuyển, một loạt mười cái phi tay bay ra nhanh như chớp. Do đang tập trung vào Mộc Bình, nên khi nhìn thấy những ám khí như từ trong hư không hiện ra thì bọn người Mai gia không hề có chút phòng bị gì cả. Kết quả là một loạt tiếng rên la đột nhiên vang lên rồi rất nhiều kẻ ngã ra ôm lấy những bộ phận yếu hại của mình, toàn bộ đều sững lại không biết chuyện gì đang xảy ra.