Lường trước trời sẽ sập tối, bổn tôn cân nhắc, quyết định nằm ở trên một cành cây để đối phó qua đêm.

Có lẽ vì ngủ ở núi Tân Di lâu rồi, khi vừa nằm xuống, bổn tôn hoàn toàn tỉnh táo.

Nhớ đến vừa nãy nhìn thấy một con sông, bổn tôn nghiêng người, mặt hướng về phía của con sông đó.

Hôm nay tôi và thần ma đã lật mặt, tạm thời không thể trở về núi Tân Di làm hậu chủ của Ma cung rồi.

Ánh trăng lạnh lẽo, mặt nước gợn sóng lấp loáng, phản chiếu đôi mắt đỏ như lửa do nhập ma của tôi, bổn tôn không kìm lòng được với tay, muốn chạm vào cặp mắt đó, nhưng tay vừa chạm tới mặt nước, đầu ngón tay liền tạo ra gợn sóng nho nhỏ, một vòng rồi lại một vòng tròn mở rộng tiếp diễn.

Đôi mắt đỏ như lửa, cũng vì thế mà vỡ thành gợn sóng trong veo.

Bổn tôn từng một cõi oai phong ở trên Tiên giới, chưa bao giờ ngờ được rằng, hôm nay mình có thể sa sút như thế này.

Đọa ma chỉ là ý nghĩ nhất thời, bốn vạn năm trước, trên núi Thanh Uông, khi kích Trùng Thiên vung xuống.

Tôi chưa bao giờ nghĩ tới ngày sau có hối hận hay không, cũng chưa nghĩ tới ngày sau mình sẽ đi con đường nào.

Duy nhất may mắn chẳng qua là A cha đã sớm qua đời, không phải nhìn thấy khoảnh khắc con gái duy nhất của ông tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng vào giờ khắc này, đột nhiên bổn tôn lại cảm thấy mất mác.

Trong thiên địa này, ma có nơi để ma đi, mà tôi đã rời khỏi Ma cung ở núi Tân Di rồi, vậy thì tôi đi đâu đây?

Xích Viêm viết, sổ mệnh trên Thiên Đình đã xóa đi sự tồn tại của bổn tôn.

Nếu bổn tôn lại bỗng dưng xuất hiện, không biết chừng có thể gây ra sóng to gió lớn gì đó.

Bổn tôn đã rất mệt mỏi, không muốn lại tiếp tục chiến đấu một trận với trăm ngàn Thiên binh Thiên tướng đâu.

Bổn tôn nghĩ, nếu có thể được như mong muốn, bổn tôn chỉ ước được dạo chơi bốn biển, chèo thuyền du ngoạn hồ biếc mà thôi.

Ngày hôm sau, bổn tôn cải trang đơn giản, búi tóc bằng trâm bạch ngọc, biến thành một cô gái bình thường nhất, đi tới nhân gian.

Xốc lên lá cây, nhìn phiên chợ từ phía xa, bổn tôn mặc áo vải trâm cài, tay không rảnh rỗi, điều chỉnh vạt áo, bước qua đi tới chỗ đám người.

Nhân gian, cuối cùng tôi cũng tới.

Bổn tôn nhớ lại bảy mươi nghìn năm trước, khi Lẳng lơ không biết xấu hổ ngắt bông hoa tình đầu của tôi, bổn tôn đã khóc ở trên núi Bắc Lăng suốt mấy ngày.

A cha không biết phải làm sao, bổn Thần thú nằm trên đùi của A cha khóc thút thít, A cha bế tôi lên, nhìn tôi khóc nức nở, nói lời đúng đắn với tôi: "Khóc cái gì mà khóc, người của tộc Chiến thần chúng ta, không cần tình tình ái ái gì cả!"
Bổn Thần thú càng khóc to hơn, vừa khóc, vừa dùng cánh lau nước mắt.

A cha lau nước mắt ở khóe mi giùm tôi, nhìn đôi mắt của con chim tối như mực của tôi, chậm rãi khuyên nhủ: "Con còn nhỏ, vẫn chưa hóa thành hình người, không nên đi nói chuyện yêu đương, chớ làm hại tới tu hành của mình, sau này chờ con độ lôi kiếp rồi, đã có hình dáng xinh đẹp của người, chẳng lẽ còn sợ rằng sẽ không có người đàn ông nào tới cửa cầu hôn sao?"
Bổn Thần Thú thút tha thút thít, chỉ nói được rằng: "Chiêm chiếp, chiêm chiếp!"
Nét mặt của A cha bắt đầu nghiêm túc, cứng rắn, bảo: "Tộc Chu Tước chúng ta, sao lại đi so với tộc Cửu Vĩ Hồ ở Thanh Uông? Chúng ta là thần thú, chưa tới bốn, năm mươi nghìn năm là không thể hóa thành người, Cửu Vĩ Hồ ở núi Thanh Uông tuổi thọ ngắn, chết sớm, biến thành người là phải mau rồi, con nói suốt ngày toàn thiên vị Bạch Giác, nhưng con chính là con gái của cha mà!"
Bổn Thần thú bắt đầu phẫn nộ, dựa vào đâu mà mệnh ngắn là có thể biến thành người sớm? Bổn Thần thú vừa chiêm chiếp, vừa khóc chạy ra ngoài.


Bổn Thần thú lén trốn tới viện Khôn Đường ở Bắc Lăng để khóc.

Chu Tước Bắc Lăng của bọn tôi, biệt hiệu gọi là tộc Chiến thần.

Không cần nghĩ cũng biết, người trong tộc chúng tôi rất hứng thú với vũ lực, đa phần bọn họ chẳng coi tình yêu là quan trọng.

Mỗi lần ngày lễ ngày tết, tôi là Chu Tước chưa đủ lông đủ cánh nên được nhận lấy nhiều kỳ trân dị bảo từ trong tay của các phụ huynh trong tộc, gì mà dao găm gắn lông phượng, gì mà chiến giáp làm bằng đá Côn Lôn Sơn, toàn là những thứ đồ không cần thiết.

Bổn Thần thú không dám khóc trước mặt người trong tộc, tôi sợ bọn họ chế giễu tôi, bảo tôi là một con Chu Tước vô dụng.

Bên trong viện Khôn Đường yên tĩnh, không có người trong tộc tới đây để lấy tôi làm trò cười.

Nhưng Lẳng lơ không biết xấu hổ lại mò đến.

Lẳng lơ không biết xấu hổ đã qua mấy vạn tuổi, sớm biến thành một mỹ nhân mọi cái nhấc tay nhấc chân đều phong tình vạn chủng.

Tôi không biết nàng tìm tới chỗ tôi bằng cách nào.

Nhưng nàng đã ngồi xuống trước mặt tôi, ngay mặt sau của hòn non bộ chỉ toàn là cát đá vỡ nát, nhỏ giọng nói với tôi: "A Cửu, đừng khóc."
Nghe thấy giọng nói của nàng, bổn Thần thú lập tức ngẩng đầu lên, nhìn nàng bằng ánh mắt hung dữ.

A Cửu là nhũ danh mà chỉ có A cha mới gọi được, nàng kêu tôi như vậy, bổn Thần thú rất là không vui.


Bổn Thần thú nói: "Chiêm chiếp, chiêm chiếp!"
Rồi duỗi cánh chỉ về phía cửa của viện Khôn Đường, để cho nàng mau xéo đi.

Lẳng lơ không biết xấu hổ chẳng để ý tới sự giận dữ của tôi, nàng nhìn tôi, đôi mắt trong veo sáng sủa, giống như là sợi tơ trong màn đêm làm đẹp những ngôi sao.

Nàng duỗi tay, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt phòng bị và cảnh giác của tôi, chỉ lo vuốt lông tôi, lau nước mắt ở khóe mi của tôi: "Tán tiên kia không xứng với nàng."
Bổn Thần thú càng tức giận hơn, y có xứng với bổn Thần thú hay không, cũng nên là chuyện mà bổn Thần thú quyết định.

Tôi vừa lui về phía sau, vừa duỗi đầu mổ tay nàng.

Bạch Giác nhìn tôi lui từng bước về phía sau, dường như trông buồn bã, nhẹ nhàng nói: "Ta sai rồi, A Cửu, lần sau ta sẽ không làm vậy nữa."
Nàng nhìn tôi chân thành tha thiết, nói: "Ta biết tâm trạng của nàng không tốt, nàng có muốn cùng ta đi tới nhân gian không? Nhân gian chơi cũng rất vui, ta đưa nàng đi giải sầu, nàng tha thứ ta, được không?"
Đôi mắt của nàng trong veo như hồ nước tan tuyết vào ngày xuân, trong vắt tới nổi khiến cho người ta khó dời mắt.

Bổn Thần thú rất khó tin rằng một cô gái xinh đẹp như thế sẽ nói dối, vậy nên bổn Thần thú đã tin, bày ra vẻ miễn cường đồng ý do giữ chút sĩ diện trong lòng để gật đầu.

A cha sẽ không cho tôi đi nhân gian đâu.

Ông nói ngư long hỗn tạp, có người tốt, cũng có người xấu.

Trong số những người xấu, có đạo sĩ nóng lòng ao ước đắc đạo thăng tiên, bọn họ sẽ bắt thần thú chưa biến thành người như tôi vậy, đem đi nấu thành súp, bổ túc cơ nguyên, bồi bổ cơ thể, có lợi cho tu hành.

Bạch Giác lại nói ở nhân gian có nhiều sắc thái khác nhau, ngàn chuyện kì lạ, sớm hay chiều đều không có giống nhau.

Nàng kể nàng đã nhiều lần lén đi nhân gian, nhân gian có kẹo đường, có cá chiên, có bánh dày, có trà xanh, có quán rượu xa hoa và những gia cảnh nghèo khó.


Nàng còn nói nàng ở nhân gian đã trở thành một nữ hiệp vô danh từ xưa, chuyên phạt gian trừ ác, lấy tiền tài từ gia đình giàu có bất lương để chia cho những người không may gặp đói khổ.

Khi nghe được những điều mà bổn Thần thú muốn nhắm tới, bổn Thần thú liền quên mối thù xưa nỗi nhục cũ, niềm đau khi bị chặt đứt tình yêu, khuôn mặt tràn đầy khát vọng nhìn chằm chằm vào Lẳng lơ không biết xấu hổ đang mở cờ trong bụng.

Bổn Thần thú cũng muốn làm nữ hiệp ở nhân gian, trừng gian diệt ác, danh tiếng ngàn năm.
Sau đó tôi lén đi nhân gian, cùng với Lẳng lơ không biết xấu hổ.

Nàng hóa về nguyên hình hồ ly, chạy ra khỏi núi Thanh Uông, bổn Thần thú bay lên trời, nàng chạy ở dưới mặt đất, chín cái đuôi lắc lư không ngừng.

Tôi không biết tại sao nàng lại vui vẻ như vậy, nàng hóa thành hình người, giấu tôi ở trong ngực, dẫn tôi nhìn phong hoa tuyết nguyệt ở nhân gian, nếm lần lượt trăm vị chua cay ngọt bùi ở trên đời.

Vào ngày cuối cùng trước khi rời đi, nàng dẫn tôi tới thuyền hoa kinh đô, ngắm màn đêm buông xuống trên bầu trời, ngắm pháo hoa nổ sáng chói cả mười dặm, ở bầu trời đêm đen như mực, pháo hoa làm sáng cả một mảng trời, năm màu rực rỡ, Chức Nữ xinh đẹp ở chân trời trong màn đêm dệt ra từng tầng màu sắc.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh nào đẹp như vậy.

Mỹ nhân ở cạnh pháo hoa, so với pháo hoa còn đẹp hơn.

Tôi nghĩ tôi đã biết vì sao tất cả con trai đều yêu thích nàng, tựa như pháo hoa, dù chỉ là thoáng qua trong tích tắc, nhưng vẫn có người sẵn sàng táng gia bại sản vung tiền như rác, đốt toàn bộ pháo hoa cả thành cho nàng.

Mà người đó chỉ mong Lẳng lơ không biết xấu hổ sẽ quay đầu lại mỉm cười với mình.

Nhưng Lẳng lơ không biết xấu hổ không làm vậy, nàng chỉ nở nụ cười tươi đẹp với tôi, đôi mắt đẹp lưu luyến.

Bổn Thần thú tự hào, thậm chí rất hài lòng.

Tôi nghĩ, Lẳng lơ không biết xấu hổ cướp mất một người trong lòng tôi, thực ra cũng chẳng sao cả..