“Nguyên soái yên tâm, lần này ông già tôi đây nhất định sẽ làm được.” Dứt lời, Tề Thắng Thiên cung kính nói: “Vậy thì tôi đi làm việc trước, Nguyên soái, xin cứ yên tâm chờ tin tốt.”

Vừa dứt lời, Tề Thắng Thiên cũng không quay đầu lại lập tức rời đi.

Không phải ông ta lo lắng ở lại đây sẽ bị Chu Hàn trị tội, mà là lo lắng Chu Hàn sẽ bảo ông ta mang cháu gái của mình đi.

Đối với điều này, ông ta đương nhiên không đồng ý.

Rốt cuộc Tề Thắng Thiên nói cái gì cũng muốn để Tề Họa Mi ở lại bên người Chu Hàn, chỉ mong ở lại cả đời cũng tốt.

Trong lòng ông ta vô cùng rõ ràng, Tề Họa Mi không quan tâm sau này sẽ gả cho ai, hoặc là bản thân cô ta có cái phúc phận gì.

Đều không bằng đi theo Chu Hàn, chỉ có đi theo Chu Hàn mới có tiền đồ.

“Ông quên mang theo cháu gái rồi.” Tô Khánh Đông hướng theo bóng dáng của Tề Thắng Thiên rồi hét lên một tiếng.

Mà Tề Thắng Thiên hơi hơi sửng sốt, lập tức chạy càng nhanh hơn, chính là giống như nhìn thấy quỷ vậy.

Ba giờ chiều, nhóm Chu Hàn mới bước vào địa phận của Cảng Thành.

Kết quả đột nhiên nhận được cuộc gọi điện thoại của bạn cũ.

“Chu Nguyên soái, bây giờ ngài đang ở đâu?” Ông lão một tay sáng lập nên Võ Minh trong điện thoại lên tiếng cung kính hỏi Chu Hàn.

“Cảng Thành, tìm tôi có chuyện gì?” Chu Hàn hỏi lại một câu, trong mắt mang theo một tia tinh quang.

Xem ra ông lão này gặp phải chuyện gì rồi.

Lúc trước ông ta ở dưới trướng Chu Hàn đã phối hợp chiến đấu rất ăn ý với anh.

Cho nên chỉ cần đối phương vừa mới lên tiếng, Chu Hàn liền biết đối phương đã xảy ra chuyện.

“Bây giờ ngài có rảnh không?” Trong điện thoại ông lão kia hỏi: “Nếu như thuận tiện ngài có thể đi một chuyến đến Võ Minh ở Hoành Thành không?”

Chu Hàn nghe vậy thì nói với đầu điện thoại bên kia: “Có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo đâu.”

Lời nói của Chu Hàn vừa dứt, ông lão đầu bên kia cũng không lòng vòng quanh co nữa, lập tức lên tiếng nói: “Chuyện này náo loạn có hơi lớn, ngài chắc là vẫn còn nhớ Như Liệt đoàn chứ? Tro tàn lại cháy rồi, hôm qua đánh giết đến Võ Minh ở Hoành Thành, quấy rối đến đất trời đảo lộn.”

Nghe đối phương nói xong, Chu Hàn lập tức cau mày.

Anh lập tức hỏi lại một câu: “Trình Hữu Vọng đâu?”

Hội trưởng thứ ba Trình Hữu Vọng lần trước đã từng giao đấu với Chu Hàn, vì chuyện của nhà họ Hào.

Nhưng mà sau này Trình Hữu Vọng chịu thua, điều này khiến cho ấn tượng của Chu Hàn về Trình Hữu Vọng có chút sâu đậm.

“Trình Hữu Vọng anh ta bị thương nặng, lúc này còn đang ở bệnh viện hôn mê chưa tỉnh.” Ông lão ở bên đầu điện thoại bên kia lên tiếng giải thích: “Còn có một nhà họ Hào nữa, hình như là chủ nhân nhà họ Hào ở Hoành Thành bị người của Như Liệt đoàn tiêu diệt ngay tại chỗ, chết rất thê thảm.”

“Đúng rồi, đằng sau Như Liệt đoàn hình như có một bàn tay đen đang thao túng.”

“Nguyên soái ngài cũng biết đó, lực sát thương của Như Liệt đoàn cực lớn, lại luôn không có ai có tư cách làm thủ lĩnh, cũng không biết lần này là thủ lĩnh từ đâu tới.”

Sau khi nghe đối phương giải thích xong, Chu Hàn đột nhiên rơi vào trầm tư.

“Chu Tước, Huyền Vũ, ở lại hộ tống Tô Hàm đi đến biệt thự Hoắc Thị.” Chu Hàn nhanh chóng quyết định, đồng thời cúp điện thoại, lên tiếng phân phó: “Bốn đại chiến thần còn lại cùng tôi đi đến Hoành Thành một chuyến, nhanh lên.”

Dứt lời, anh dẫn đầu đi vào bến tàu rồi lên thuyền.

“Tuân mệnh.” Sau người là bóng dáng của bốn đại chiến thần, cùng với sáu đại chiến thần đồng thanh trả lời.

Lúc Chu Hàn lên thuyền rời đi, phía sau truyền đến giọng nói tràn đầy lo lắng của Tô Hàm: “Chu Hàn, anh nhất định phải bình an trở về.”

Mặc dù Tô Hàm không biết Chu Hàn nhận được cuộc điện thoại như thế nào, cũng không biết anh cùng với người bên kia đầu điện thoại nói cái gì.

Nhưng mà, giờ này Tô Hàm vô cùng lo lắng cho Chu Hàn.

Cô chỉ có một ý niệm, đó chính là Chu Hàn được tốt lành.

Chỉ cần Chu Hàn tốt lành, cô mới tốt lành.

Nếu như Chu Hàn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Tô Hàm cũng sẽ đòi sống đòi chết.

Sắp hoàng hôn, Chu Hàn mang theo bốn đại chiến thần bước lên bến tàu Hoành Thành.

Mà lúc này bến tàu Hoành Thành đã có người tiếp đón, sau khi Chu Hàn xuất hiện, lập tức có người của Võ Minh đến đón tiếp.

“Xin hỏi ngài là Chu Nguyên soái sao? Tôi là người do hội trưởng thứ nhất phái đến tiếp đón ngài.” Một đệ tử của Võ Minh đến gần Chu Hàn vẻ mặt đầy cung kính nói.

Chu Hàn nghe vậy gật gật đầu, ánh mắt chợt lóe, nhìn vào một đám người tinh nhuệ phía sau.

Xem ra Võ Minh rất coi trọng anh, đồng thời cũng nói rõ, nguy cơ mà lần này Võ Minh phải đối mặt không phải là chuyện nhỏ.

“Là tôi.” Chu Hàn hơi gật đầu, xem như chào hỏi qua, sau đó ngồi vào trong chiếc siêu xe của đối phương đưa tới.

“Đi thôi.” Anh lên tiếng nhắc nhở một câu, ánh mắt ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.

Hoành Thành, đây là lần thứ hai Chu Hàn đến đây.

Lần đầu tiên đến vẫn là vội vàng đến rồi đi, căn bản không có thưởng thức phong cảnh của nơi này.

Hôm nay nhìn thấy không thể không nói, phong cảnh của Hoành Thành quả thực không tồi, rất đẹp mắt.

Không đến hai mươi phút, xe đã dừng tại Võ Minh.

Một đám đệ tử tinh anh lúc trước đến bến tàu tiếp đón lập tức ra khỏi đoàn xe phía sau, trong nháy mắt đã xếp tầng tầng lớp lớp bảo vệ Chu Hàn

Chu Hàn không quen bị người khác tiền hô hậu ủng, lập tức lên tiếng nói một câu: “Không cần phải bảo vệ tôi như vậy, thực sự không cần.”

Dứt lời, anh lập tức vẫy vẫy tay, ra hiệu mọi người tản đi.

Nhưng trong đám người tinh nhuệ đột nhiên lại xuất hiện một người không biết sống chết.

Anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Hàn, rất không khách khí nói ra một câu: “Anh đừng có được cho mặt mũi mà lại không cần.”

Người của Võ Minh từ trước đến nay vô cùng bá đạo, tự cho là đặc biệt có thể đánh đấm.

Mà nhóm người hôm nay được phái ra để đi tiếp đón Chu Hàn, càng là những người tinh nhuệ trong những người tinh nhuệ của Võ Minh.

Cho nên bọn họ rất hết sức tự cao tự đại, cảm thấy bản thân là người tài nhưng lại không được trọng dụng.

Hơn nữa, bọn họ vốn dĩ cho rằng người mà bọ họ tiếp đón là đại nhân vật nào.

Kết quả sau khi phát hiện ra đó là một người đàn ông không quen biết, cả bọn đều rất không phục.

“Mặt mũi?” Chu Hàn hơi nhíu mắt lại, quay đầu liếc nhìn người nói chuyện một cái.

Vốn dĩ anh không thèm so đo tính toán với những tên này.

Nhưng nghĩ lại thì bọn họ là một trong những người của Võ Minh do một tay ông lão đó sáng lập.

Nếu đã là người của Võ Minh, Chu Hàn đương nhiên muốn thay ông lão quản lý.

“Nói lại lần nữa những lời cậu vừa mới nói.” Trên người Chu Hàn lộ ra một uy thế chèn ép, đôi mắt kia khiến cho đối phương cảm thấy lưng như bị kim đâm.

“Cái gì mà nói lại một lần nói lại hai lần?” Cái tên đệ tử Võ Minh kia hoàn toàn không biết sống chết, anh ta tiếp tục kêu la: “Anh không cần mặt mũi hôi thối, nghe rõ chưa?”

Chu Hàn nghe vậy sắc mặt lập tức sầm xuống.

Mà tên đệ tử Võ Minh kia nhìn thấy Chu Hàn không nói nữa, còn tưởng rằng anh sợ rồi.

Lập tức diễu võ dương oai, tiếp tục kêu gào: “Cũng không biết hội trưởng thứ nhất nghĩ cái gì, thế mà lại phái chúng tôi đến tiếp đón anh, đây là trò đùa sao, thật là khôi hài.”

Nhưng anh ta vừa dứt lời, một thân ảnh từ trong chỗ tối đột nhiên lao ra.

“Thanh Long, không vội.” Chu Hàn hướng về người vừa xuất hiện phân phó một tiếng, ánh mắt nhìn qua tên đệ tử Võ Minh đang kêu gào kia.

“Nguyên soái, thằng nhóc này quá ngang ngược rồi.” Thanh Long căm giận bất bình: “Thế mà cậu ta lại dám sỉ nhục ngài.”

Mà tên đệ tử kia nghe thấy vậy chẳng những không để bụng, mà ngược lại còn chỉ vào mũi Thanh Long mà mắng: “Sỉ nhục anh ta thì sao? Tôi còn chưa có sỉ nhục anh đâu. Anh thì là cái thá gì…”

Không đợi anh ta nói hết câu, đột nhiên một tiếng cảnh báo vang lên.

Ngay sau đó liền vang lên một tiếng la hét: “Cẩn thận kẻ địch tập kích, kẻ địch tập kích.”

Ngay lập tức, một đám đệ tử Võ Minh bỗng chốc rối loạn trận tuyến.

Mà cái tên đệ tử vừa nãy mới mắng chửi Chu Hàn kia lập tức quay đầu chạy, xem ra chắc là chạy vào bên trong kêu người.

Chu Hàn thấy vậy lập tức lắc lắc đầu cười khổ một tiếng.

Anh thế nào cũng không nghĩ đến, ông bạn già thuộc hạ dưới tay ngày xưa thế mà lại nuôi dưỡng ra một đám phế vật thế này.

“Ha ha, xem ra còn biết tiến biết lùi.” Thanh Long lên tiếng châm chọc nói: “Mấy tên này còn biết sợ chết.”

Chu Hàn lắc lắc đầu, mang theo Thanh Long đi vào bên trong.