“Đúng là không biết lớn nhỏ, không có một chút tố chất nào cả.” Thanh Doanh Doanh hùng hổ dọa người nói: “Nhà cậu dạy cậu thế nào vậy?”

“Không được sỉ nhục ba nuôi của tôi.” Tiết Minh Dương nghe vậy thì lập tức nổi giận, chỉ cần không liên quan tới Chu Xung, người khác mắng cậu thế nào cũng được.

Ba nuôi cũng giống như ba đẻ, tất nhiên Tiết Minh Dương không muốn nghe thấy người khác sỉ nhục Chu Xung.

“Ba nuôi của cậu là ai? Là cái thá gì chứ?” Thanh Doanh Doanh hừ lạnh một tiếng, miệng nói không ngừng nghỉ.

“Đủ rồi.” Tô Hàm thấy Tiết Minh Dương không nhịn được muốn ra tay, cô vội vàng lên tiếng ngăn Thanh Doanh Doanh lại.

Dù sao Tiết Minh Dương mới vừa thành niên, còn chưa học được cách khống chế cảm xúc của bản thân.

“Thanh Doanh Doanh, cậu thay đổi rồi, khác hoàn toàn với trước kia.” Tô Hàm nhìn Thanh Doanh Doanh quát một tiếng, tiếp đó cô quay đầu nhìn về phía Tiết Minh Dương: “Chúng ta đi thôi.”

Sau khi Tô Hàm và Tiết Minh Dương rời đi, Thanh Doanh Doanh có chút hoảng loạn móc điện thoại ra.

Cô ta gọi tới một số, vẻ mặt vô cùng bức thiết: “Anh Từ, nhiệm vụ của tôi rất có thể sẽ thất bại.”

“Tôi chỉ nhìn vào kết quả.” Đầu dây bên kia chỉ thốt ra sáu chữ, sau đó lập tức truyền tới tiếng “tút tút”.

Thanh Doanh Doanh nhíu chặt mày, quyết định đi bước nào thì hay bước đó.

Dù sao cũng có một số việc không thể vội được.

Sau khi Tô Hàm trở lại biệt thự Hoắc thị, thấy Hoắc Khai Hà và Hoắc Nghệ Tinh vẫn chưa trở về, cô cũng chẳng hề để ý. Mười giờ tối, lúc Tô Hàm sắp đi vào giấc ngủ, điện thoại lại vang lên.

Cô cầm lên nhìn, là Thanh Doanh Doanh gọi tới.

Tô Hàm nhăn mày, vẻ mặt chứa đầy sự khó hiểu.

Nhưng cuối cùng cô vẫn nhận điện thoại.

Rất nhanh, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Thanh Doanh Doanh.

“Tô Hàm, bây giờ cậu có rảnh không?” Nghe giọng điệu của Thanh Doanh Doanh thì có vẻ như là rất vội, giống như gặp phải chuyện lớn gì vậy.

“Làm sao vậy?” Tô Hàm chậm rãi hỏi một câu, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

“Tớ có chuyện rồi, chuyện lớn.” Ở đầu dây bên kia, Thanh Doanh Doanh vội la lên: “Cậu mau tới quán bar Thanh Thanh một chuyến, tớ…”

Còn chưa đợi cô ta nói hết lời, đầu dây bên kia lại truyền tới tiếng động.

Ngay sau đó, đầu dây bên kia lập tức cúp máy.

Vừa nghe điện thoại đột nhiên bị ngắt, trái tim của Tô Hàm lập tức nhảy dựng.

“Không phải Doanh Doanh đã xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?” Tô Hàm nhíu chặt mày, lập tức xuống giường thay áo ngủ, mặc một bộ đồ thể dục rộng rãi đơn giản.

Cô vội vàng chạy ra ngoài, tùy tiện chọn một chiếc siêu xe trong gara của Hoắc thị, đạp chân ga đi thẳng đến quán bar Thanh Thanh.

Nửa giờ sau, một chiếc siêu xe đỗ trước cửa, Tô Hàm bước xuống, vội vã vào bên trong quán bar.

Giờ phút này, âm nhạc cực kỳ đinh tai nhức óc, Tô Hàm chỉ cảm thấy màng nhĩ sắp rách đến nơi. Cô rất ghét những nơi như vậy.

“Hoan nghênh cô Tô – Tô Hàm.” Lúc Tô Hàm đang đi tìm Thanh Doanh Doanh ở khắp nơi, người trên sân khấu đột nhiên hô to một tiếng vào micro.

Lập tức toàn bộ quán bar trở nên nóng lên trông thấy, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Tô Hàm.

Trong số những người này, lời nào cũng thốt ra được, tóm lại tất cả đều thèm muốn sắc đẹp của Tô Hàm.

“Bên ngoài còn đẹp hơn ảnh thật gấp mười lần. Nước dãi của tôi chảy xuống hết rồi.” Một người đàn ông trung niên nheo mắt nói.

“Đừng nói nữa, chẳng lẽ tôi không chảy nước dãi hả?” Người đàn ông trung niên bên cạnh cũng thốt ra một câu, ánh mắt của gã dính chặt trên người Tô Hàm.

Giờ phút này, Tô Hàm đã biết mình bị lừa.

Rất nhanh, Thanh Doanh Doanh xuất hiện ở trước mặt cô cách đó không xa.

“Tô Hàm, hóa ra cậu lại quan tâm tớ như vậy.” Thanh Doanh Doanh chậm rãi đi về phía Tô Hàm, nhấp môi cười: “Câu đối xử với tớ tốt thật đó, thật sự cảm ơn cậu.”

Nghe những lời Thanh Doanh Doanh nói, Tô Hàm lập tức liếc cô ta.

Không nghĩ tới người phụ nữ này lại lừa mình, uổng mình còn coi cô ta là bạn thân.

Tô Hàm thở dài một tiếng, xoay người định rời đi.

Nhưng vào lúc này, đám Từ thiếu gia lại như ong vỡ tổ vọt tới, ngăn Tô Hàm lại.

“Người đẹp Tô, đừng đi vội như vậy chứ.” Từ thiếu gia nhếch miệng cười với Tô Hàm: “Nể mặt chút đi, ở lại uống vài ly.”

“Cút ngay, đồ lưu manh.” Tô Hàm tức giận quát lên, làm bộ muốn vòng qua đám Từ thiếu gia.

Nhưng những người này sao có thể để Tô Hàm rời đi dễ dàng như vậy chứ. Từ thiếu gia lại càng quyết tâm muốn giữ Tô Hàm lại, đêm nay sẽ “yêu thương chiều chuộng” cô một phen.

“Người đẹp Tô, cô đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Từ thiếu gia nhếch miệng cười với Tô Hàm, vẻ mặt vô cùng phóng đãng.

Anh ta còn chưa kịp nở nụ cười thì đột nhiên có một bóng người xuất hiện.

Ngay sau đó, chỉ nghe “phanh.” một tiếng, Từ thiếu gia bị đá bay ra ngoài.

Người ra tay không phải là ai khác, chính là Huyền Vũ.

“Dám vô lễ với phu nhân, muốn chết à?” Huyền Vũ tức giận mắng một tiếng, lập tức nhào tới đánh liên tục vào người Từ thiếu gia.

Trong lúc Huyền Vũ đang đánh Từ thiếu gia, đám bạn đứng ở phía sau lập tức xông tới, tỏ vẻ muốn giết chết Huyền Vũ.

Còn không chờ bọn họ đụng tới Huyền Vũ, chỗ tối lại xuất hiện một bóng người.

Người này chính là Chu Tước. Ánh mắt lạnh lùng của Chu Tước đảo qua tất cả mọi người, cả người giống như gió lốc lao ra ngoài.

Huyền Vũ chuyên tâm “dạy dỗ” Từ thiếu gia, còn Chu Tước lại xử lý đám tùy tùng của anh ta.

Hai người phối hợp tương đối ăn ý, rất nhanh đã “chỉnh đốn” xong đám người của Từ thiếu gia.

“Đi.” Tô Hàm vung tay lên, cũng không thèm nhìn Thanh Doanh Doanh và Từ thiếu gia lấy một cái, lập tức mang theo hai người kia rời đi.

Bắt đầu từ tối hôm nay cô không còn quan hệ gì với Thanh Doanh Doanh nữa.

Sau khi Tô Hàm rời khỏi, Thanh Doanh Doanh tức giận đến mức run rẩy cả người, khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ ửng lên.

“Tô Hàm, con khốn này.” Rất lâu sau, Thanh Doanh Doanh dậm chân mắng một tiếng về phía cửa..

Sau khi mắng xong, Thanh Doanh Doanh theo bản năng quay đầu lại, cuối cùng bốn mắt nhìn nhau với Từ thiếu gia.

Cô ta có thể trông thấy rõ ràng, ánh mắt của đối phương giống như muốn ăn thịt người vậy.

“Từ thiếu gia, tôi…” Thanh Doanh Doanh theo bản năng mở miệng, nhưng mới nói được một nửa thì lại đột nhiên im bặt.

Cô ta có chút không biết phải làm sao, muốn nói rồi lại thôi.

“Đêm nay không chiếm được Tô Hàm, thì tạm chấp nhận Thanh Doanh Doanh cô cũng được.” Từ thiếu gia giãy giụa bò dậy, mặt mũi anh ta bầm dập, trông có vẻ vô cùng thảm hại.

“Kéo Thanh Doanh Doanh đi cho tôi.” Từ thiếu gia nổi giận gầm lên một tiếng.

Đám chân chó của anh ta vội vàng làm theo, muốn kéo Thanh Doanh Doanh đi.

Cho dù Thanh Doanh Doanh có liều mạng gào rống, giãy giụa thì cũng không làm nên chuyện gì.

Trong lúc cô ta bị làm nhục, Tô Hàm lại một đêm không hề chợp mắt, cô biết rất rõ đêm nay Thanh Doanh Doanh sẽ gặp phải điều gì.

Bởi vì Tô Hàm nhìn ra được cô ta bị Từ thiếu gia giật dây. Nếu như không làm tốt, Thanh Doanh Doanh sẽ ăn trộm gà không thành mà còn mất nắm gạo.

Cô có thể đoán được Thanh Doanh Doanh chắc chắn sẽ bị đám người Từ thiếu gia “cắn ngược lại”.

Nguyên nhân rất đơn giản, Thanh Doanh Doanh cũng chỉ kém Tô Hàm một chút xíu mà thôi.

Ngày kế tiếp, Tô Hàm nhận được tin Thanh Doanh Doanh đã chết.

Vào lúc hai giờ sáng cô ta đã nhảy lầu tự sát, tin tức này hiện giờ đã lên trang nhất.

Sau khi nhận được tin Thanh Doanh Doanh đã qua đời, Tô Hàm không khỏi thở dài một tiếng: “Thật đúng là hại người hại mình.”