Hai người tiếp tục tìm kiếm tung tích Hoắc Tử Kim tại Hoành Thành, dù không có kỳ hạn, nhưng bọn họ vẫn muốn thi hành mệnh lệnh.

Chẳng mấy chốc đã đến tám giờ tối, sau khi xử lý vết thương tại bệnh viện xong, Từ thiếu gia gọi điện hỏi thuộc hạ vị trí của Tô Hàm.

Sau khi biết được tình huống, anh ta lập tức chạy đến.

Không đến mười phút, một chiếc xe con đỗ lại trước một khách sạn xa hoa, Từ thiếu gia bước từ trên xe xuống, nghênh ngang đi vào khách sạn.

Miệng còn huýt sáo một điệu nhạc: “Hoa rơi nước chảy, Tô Hàm thật sự rất đẹp…”

Không bao lâu sau, Từ thiếu gia đã vào đến phòng Tô Hàm.

Đương nhiên, tất cả đã có người sắp xếp ổn thỏa.

Tuy nhiên Tô Hàm cũng không bị lăng nhục, cô chỉ bị trói gô lại… Miệng cũng bị bịt chặt.

Lúc này Tô Hàm đã tỉnh lại.

Nhưng cả người cô tựa như một con cá chạch, liều mạng giãy dụa, thế nhưng mặc kệ cô có giãy dụa cỡ nào thì cũng vô dụng.

“Tô đại mỹ nhân, cô thật sự khiến cho tôi ngày nhớ đêm mong, thần trí rối loạn đấy.” Từ thiếu gia híp mắt bước đến trước giường, lên tiếng trêu chọc: “Cô yên tâm, với một đại mỹ nhân như cô đây, ít nhất cũng đủ tôi chơi một năm đấy.”

“Tôi sẽ không đối xử với cô như đã đối xử với Thanh Doanh Doanh, chơi xong liền ném đi.”

Dứt lời anh ta liền bắt đầu cởi quần áo.

Tô Hàm hoảng sợ, hai mắt đẫm lệ, giãy dụa càng thêm dữ dội.

Có điều, mặc kệ cô có giãy dụa cỡ nào thì cũng vẫn không thay đổi được gì.

Dây thừng buộc rất chặt, sức Tô Hàm cũng không lớn.

Cô chỉ là một cô gái yếu ớt, tay trói gà không chặt.

Thậm chí Tô Hàm đã thầm hạ quyết tâm, nếu như lần này có thể thoát hiểm, chắc chắn cô sẽ theo Chu Hàn học võ công, như vậy mới có thể tự bảo vệ mình…

Thế nhưng còn chưa suy nghĩ xong, cô đã đột ngột cắt ngang.

Chỉ sợ sau khi bị Từ thiếu gia lăng nhục, cô cũng không còn mặt mũi nào mà gặp Chu Hàn nữa, chỉ có thể chết mà thôi.

“Chu Hàn, kiếp sau xin làm vợ anh…”

Mắt thấy Từ thiếu gia muốn nhào lên, Tô Hàm liều mạng ngã ra sau, muốn dựa vào quán tính làm mình té gãy cổ.

Đã đến nước này, cô tình nguyện dùng cái chết để chứng minh.

Thấy thế, Từ thiếu gia túm lấy tóc Tô Hàm.

Anh ta cười dữ tợn: “Khá lắm, còn dám chơi trò tự vẫn với tôi à?”

Dứt lời Từ thiếu gia vung tay, hung hăng tát một cái lên mặt Tô Hàm.

Tô Hàm bị tát rên lên một tiếng, khiến Từ thiếu gia càng thêm hưng phấn.

Từ thiếu gia duỗi tay cởi quần áo Tô Hàm, Tô Hàm liều mạng chống cự.

Ngay khi Từ thiếu gia sắp đạt được mục đích, chợt nghe “rầm” một tiếng.

Có người đến, dùng một cước đá văng cửa, Từ thiếu gia bị dọa cứng người.

Anh ta vô thức quay đầu nhìn lại, thì thấy một bóng người như lốc xoáy, trong chớp mắt đã lao đến.

Không đợi Từ thiếu gia nhìn rõ, anh ta đã cảm thấy cổ tê rần, tiếp theo đó hoàn toàn mất đi tri giác.

Cổ anh ta đánh lệch, ngã sang một bên.

Cảnh tượng trước mắt dọa Tô Hàm ngất đi.

Người đến không phải Chu Hàn, mà là một người đàn ông áo đen.

Lúc này người đàn ông kia bắt lấy Tô Hàm, mang cô đi.

Gần như ngay khi gã áo đen vừa rời khỏi khách sạn, Hoắc Khai Hà liền mang người vọt vào.

Sở dĩ ông ta đến chậm là vì đang bận đi công tác cùng Hoắc Nghệ Tinh, cho nên mới quay về muộn như vậy.

Tại nhà họ Hoắc lúc này không có bất kỳ ai có thể làm chủ, thời điểm Thanh Tú Tú đến báo tin, may mà người hầu đã gọi điện báo cáo với ông ta.

Trước tiên Hoắc Khai Hà gọi điện cho Chu Hàn, sau đó mới cuống cuồng chạy vội đến đây.

Mà lúc này Chu Hàn cũng gặp phải nguy hiểm, anh bị ba chiếc phi cơ được trang bị vũ trang đuổi theo đánh.

Ba chiếc phi cơ kia điên cuồng bắn phá, Chu Hàn tức đến mức muốn hộc máu.

Anh bị truy đuổi suốt chặng đường từ bến tàu Cảng Thành đến Bàn Sơn thuộc Cảng Thành.

Đáng tiếc Chu Hàn không biết bay, nếu như anh biết bay thì đã sớm tiêu diệt ba chiếc phi cơ kia rồi.

Tuy nhiên, lúc này anh đã tìm được cơ hội, chẳng mấy chốc có thể tiêu diệt ba chiếc phi cơ kia.

Đơn giản thôi, sở dĩ Chu Hàn xông lên đỉnh núi chính là vì muốn kéo gần khoảng cách, nhân cơ hội đánh hạ đối phương.

“Rầm rầm rầm…” Âm thanh công kích vang lên từng đợt, Chu Hàn nhanh nhẹn tránh thoát.

Anh nắm bắt thời cơ, cầm lấy một cục đá to.

“Véo.” Một âm thanh xé gió vang lên, cục đá bị Chu Hàn hung hăng ném ra ngoài.

Nó lập tức đập vào một chiếc phi cơ, chiếc phi cơ kia lảo đảo, sau đó rơi thẳng xuống.

Kế đó, Chu Hàn lại ném thêm hai cục đá, trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng.

Có lẽ do cục đá ma sát với thân phi cơ tạo thành, mùi thuốc súng rất gay mũi, nhưng Chu Hàn lại vô cùng thờ ơ.

Thậm chí Chu Hàn không thèm liếc nhìn cảnh tượng đồ sộ lúc ba chiếc phi cơ rơi xuống dù chỉ là một cái, anh không hề quay đầu lại, nhanh chóng rời đi.

Thời điểm Chu Hàn chạy đến hiện trường, mấy người Hoắc Khai Hà liền báo cáo mọi việc cho anh.

“Chu nguyên soái, thật xin lỗi.” Hoắc Khai Hà trịnh trọng nói xin lỗi: “Là do tôi đến chậm, phu nhân bị một gã đàn ông mặc áo đen mang đi.”

Dứt lời, Hoắc Khai Hà liền đưa máy tính bảng trong tay hướng về phía vách tường.

Kế đó, ông ta chiếu nội dung trong máy lên tường.

Đây là hình ảnh trong camera giám sát của khách sạn, Chu Hàn thấy rất rõ, đối phương đã khiêng Tô Hàm đi.

“Ông chủ Hoắc, ông không nên tự trách.” Chu Hàn thở dài một tiếng: “Tôi còn đến muộn hơn ông.”

Dứt lời Chu Hàn xoay người rời đi, anh muốn đuổi theo tên áo đen kia.

Nửa giờ sau, mắt thấy Chu Hàn sắp đuổi kịp tên áo đen, đột nhiên anh nhận được điện thoại của Dạ Phong.

“Nguyên soái, không tốt rồi.” Đầu dây bên kia, Dạ Phong vội la lên: “Vân Nhi sảy thai.”

Nghe vậy, Chu Hàn giận dữ.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Anh lạnh lùng hỏi, đồng thời truy đuổi càng sít sao hơn.

Nhưng tên áo đen kia lại đột nhiên xông vào một khu vực trống trải, phút chốc liền được phi cơ đón đi.

Chu Hàn tức muốn nổ phổi, tuy nhiên anh vẫn cố nén giận, quyết định đi cứu Vân Nhi trước.

Cũng không phải anh không muốn cứu Tô Hàm, mà là vì hiện tại anh cũng chẳng thể làm gì được.

“Hiện tại chúng tôi đang ở tháp nước ở ngoại ô Hoành Thành, tại đây phát hiện tung tích của mấy người Hoắc Tử Kim.” Đầu dây bên kia Dạ Phong vội la lên.

Nghe vậy Chu Hàn lập tức chụp lại ảnh của chiếc phi cơ kia.

Ngay sau đó anh gửi ảnh chụp cho Hoắc Khai Hà cùng hội trưởng thứ nhất, lệnh cho nhà họ Hoắc cùng Võ Minh điều chuyên cơ “đuổi giết” chiếc trực thăng kia.

Có Cảng Thành cùng Hoành Thành liên thủ, chắc chắn tên áo đen kia chạy không thoát.

Sau khi làm xong tất cả, Chu Hàn mới chạy về Hoành Thành.

Thời điểm Chu Hàn đuổi đến tháp nước ở khu ngoại ô Hoành Thành, chỗ này đã bị vô số đệ tử Võ Minh bao vây.

Không thấy bóng dáng hai người Dạ Phong cùng Vân Nhi, trong tháp nước có mấy chục thi thể trôi nổi, nhìn qua hẳn là đã xảy ra ra cuộc chiến quy mô lớn.

Đám người này… Chu Hàn cũng không để vào mắt.

Điều anh quan tâm chính là an toàn của Hoắc Tử Kim, Tony Bond, cùng với Vân Nhi.

Không bao lâu sau, Chu Hàn phát hiện bóng dáng Thanh Long trong đám người.

“Thanh Long, đã xảy ra chuyện gì?” Chu Hàn bước nhanh đến, lên tiếng hỏi.

Thanh Long quay đầu nhìn lại, vừa thấy là Chu Hàn, anh liền đáp: “Nguyên soái, đã xảy ra chuyện lớn.”