Trong nháy mắt Tề Thắng Thiên hoảng sợ ra một thân mồ hôi lạnh, nhắm súng vào thành viên Như Liệt đoàn đang xông đến kia.

“Là tôi.” Lúc này Vô Kiểm tháo mặt nạ, nói với Tề Thắng Thiên: “Nguyên soái có lệnh, nói ông cầm đầu của Tổ Cẩm Dương đến gặp ngài ấy.”

Nói xong Vô Kiểm xoay người rời đi.

Trong đó có một nhóm tinh anh hoàn toàn không hiểu, bộ dạng muốn đuổi theo Vô Kiểm.

Tề Thắng Thiên thấy vậy thì la lên một tiếng: “Đừng đuổi theo. Tên đó là người của Nguyên soái.”

Nói xong Tề Thắng Thiên dẫn người tiếp tục đuổi theoTổ Cẩm Dương, hôm nay ông ta đang ở tình thế bắt buộc.

Nửa giờ sau, Vô Kiểm trở lại Võ Minh.

“Nguyên soái, đạn phấn chỉ nổ chết mấy tên cao tầng Như Liệt đoàn, Tổ Cẩm Dương còn sống.” Vô Kiểm đi tới trước mắt Chu Hàn, trên mặt không nhìn ra biểu tình gì.

“Nhiệm vụ thất bại?” Ánh mắt lạnh lẽo của Chu Hàn rơi xuống người Vô Kiểm, hờ hững hỏi.

Vô Kiểm cúi đầu, không nói gì.

Cái tư  thế này rõ ràng cho thấy sẵn sàng nhận phạt.

Chẳng qua Chu Hàn cũng không có ý trách tội anh ta, mà lên tiếng an ủi một câu: “Cậu không hoàn thành cũng không sao, còn có Tề Thắng Thiên.”

“Nguyên soái yên tâm, tôi đã truyền lời cho Tề Thắng Thiên, để cho ông ta mang đầu Tổ Cẩm Dương về đây.” Lúc này Vô Kiểm mới nói chuyện này ra: “Chỉ là mượn danh nghĩa của Nguyên soái.”

Sau khi Chu Hàn nghe xong vẫn không có ý trách tội anh ta, khoát tay một cái với đối phương, tỏ ý anh ta lui ra.

Sau khi Vô Kiểm đi ra, Chu Hàn nhìn về phía đám người Tô Hàm thở dài một tiếng.

Giờ phút này Dạ Phong đang ở cùng với Vân Nhi.

Mặc dù Hoắc Nghệ Tinh đã cấp cứu cho Vân Nhi, nhưng cô ta đã mất đi năng lực làm mẹ.

Giờ phút này Tô Hàm cũng ở bên cạnh Vân Nhi, không ngừng an ủi.

Mà Huyền Vũ, Chu Tước, Thanh Long lại bị thương không nhẹ, cho tới giờ phút này vẫn đang trong trạng thái hôn mê.

“Chu Nguyên soái, hai người Chu Tước, Huyền Vũ bị thương ở chân quá nặng.” Hoắc Nghệ Tinh giải thích rõ ràng, nhưng nói đến một nửa thì dừng lại.

Cuối cùng ông ta thở dài một tiếng, nói thật ra: “Mặc dù chân bị thương nặng nhưng may mắn đã giữ được, tịnh dưỡng nửa năm là có thể khôi phục như lúc trước.”

Nghe Hoắc Nghệ Tinh nói như vậy, đôi mày nhíu sâu của Chu Hàn hơi giãn ra một chút.

Lúc này anh lại lên tiếng hỏi: “Còn Thanh Long?”

Hoắc Nghệ Tinh nghe vậy hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã sắp xếp lại lời nói, trả lời: “Về phần Thanh Long thì phải  tịnh dưỡng nhiều hơn, lục phủ ngũ tạng của anh ta bị tổn thương, không đến ba năm năm sợ rằng không thể khỏe lại được.”

“Coi như đã khỏe lại, chỉ sợ công lực cả người sẽ bị phế hết, đời này không thể hoạt động kịch liệt được.”

Hoắc Nghệ Tinh vừa dứt lời, lập tức gương mặt Chu Hàn trở nên xanh mét.

Thật ra Chu Hàn đã sớm biết được Thanh Long bị thương rất nghiêm trọng, cho nên lúc này trong lòng anh vô cùng rõ ràng.

“Được rồi.” Cuối cùng Chu Hàn gật đầu một cái.

Thanh Long bị tàn phế, đối với anh là một việc còn khó chịu hơn cả cái chết.

Nếu như không đoán sai, lần trước lúc ở thác nước, trừ Thủy Lão Tứ thì còn có một tên sau màn nữa.

Chuyện này Chu Hàn đã sớm ngờ đến.

Mà hại Thanh Long thành dạng này chỉ sợ trừ Thủy Lão Tứ còn có tên phía sau màn kia.

“Bạch Hổ.” Đột nhiên Chu Hàn lên tiếng, làm mọi người giật nảy mình.

Chỉ vì giọng nói của Chu Hàn chứa đựng cơn giận ngút trời.

Cơn giận này làm cho tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy một lạnh lẽo, làm cho bọn họ sợ đến mức lạnh cả người.

“Có.” Lúc này Bạch Hổ lên tiếng, cung kính trả lời một câu.

“Điều tra.” Chu Hàn nói năng khí phách, trong mặt lóe ra hai luồng sáng lạnh lẽo: “Chỗ tối trong tháp nước có dấu vết của mấy người ẩn núp.”

“Trừ Thủy Lão Tứ ra còn có người đứng sau nữa, bắt lại đây.”

Chu Hàn nói xong, lập tức Bạch Hổ cung kính trả lời: “Vâng.”

Sau đó Bạch Hổ liền rời khỏi Võ Minh, chạy thẳng về phía tháp nước.

“Chu Hàn, em có chuyện muốn nói với anh.” Mà ngay lúc này, đột nhiên Tô Hàm đi đến nói chuyện với Chu Hàn.

Nghe vậy, anh quay đầu kéo lấy tay cô.

Giờ phút này, trong lòng Chu Hàn vô cùng phức tạp, trên mặt có một vẻ khó tả.

Dùng mọi cách cũng không thể thay đổi được, cũng may còn có Tô Hàm ở bên cạnh.

“Nói gì cứ nói, đừng ngại.” Thấy Tô Hàm cố ý kéo anh qua một bên, lúc này Chu Hàn lên tiếng nhắc nhở.

Thấy Chu Hàn không muốn đi qua một bên nói chuyện, lúc này cô chỉ có thể gật đầu: “Chu Hàn, có thể để cho Dạ Phong và Vân Nhi rời đi không?”

“Vân Nhi đã mất đi khả năng sinh con, chỉ sợ Dạ Phong cũng đã chết tâm rồi.”

“Em lo lắng hai người sẽ không còn lòng dạ nào vào sinh ra tử với anh nữa.”

Nói xong, Tô Hàm nghiêng đầu nhìn hai người Dạ Phong,

Vào giờ phút này, Dạ Phong cũng đang nhìn chằm chằm vào Tô Hàm và Chu Hàn.

Trong ánh mắt kia của gã cũng đã đủ nói rõ, Dạ Phong đã nghe rõ ràng những lời Tô Hàm mới vừa nói kia.

Không đợi Chu Hàn lên tiếng trả lời Tô Hàm, Dạ Phong đã lên tiếng: “Chu phu nhân, cô không cần phải suy nghĩ nhiều, cũng không cần phải lo lắng.”

“Tôi và Vân Nhi thề đi theo Nguyên soái.”

Lời của Dạ Phong vô cùng chân thành, gã vừa dứt lời, Vân Nhi đứng bên cạnh cũng giống như vậy: “Vân Nhi cũng thề chết theo Nguyên soái.”

Một màn này làm cho Tô Hàm phải yên lặng nghẹn ngào.

Như thế nào cô cũng không nghĩ được một người lại có thể trung thành đến nước này.

Mà Chu Hàn lại vung tay một cái: “Dạ Phong, Vân Nhi, hai người đã nghĩ kỹ chưa?”

Mặc dù Chu Hàn không nói thẳng ý của mình ra, nhưng một lời hai nghĩa, tỏ ý Dạ Phong và Vân Nhi có thể rời đi.

Không ngờ, chẳng những hai người không có ý rời đi, trái lại còn trịnh trọng gật đầu, đồng thanh nói: “Nguyên soái, chúng tôi nghĩ xong rồi.”

“Tốt.” Thấy hai người quyết tâm lớn như vậy, Chu Hàn dùng sức gật đầu, trong mắt có nhiều hơn một tia sáng.

“Thu dọn một chút, chuẩn bị về Cảng Thành.” Ánh mắt lạnh lẽo của Chu Hàn nhìn mọi người, ra lệnh: “Không cần phải ở lại Võ Minh lâu nữa.”

Nửa giờ sau, đang lúc Chu Hàn sắp dẫn người rời đi.

Bên ngoài Võ Minh lại truyền ra tiếng động như thiên quân vạn mã.

Chu Hàn khẽ cau mày, lúc này dẫn mọi người ra ngoài, muốn tìm tòi nghiên cứu.

Kết quả phát hiện người tới không phải ai khác chính là Tề Thắng Thiên.

“Chu Nguyên soái.” Tề Thắng Thiên dẫn đầu, quỳ xuống trước mặt Chu Hàn, tràn đầy áy náy nói: “Tổ Cẩm Dương quá tà môn, không bắt được ông ta.”

Chu Hàn nghe vậy cặp mắt khẽ híp lại, không nghĩ đến Tề Thắng Thiên này lại thất bại rồi.

Đây là lần thứ mấy rồi?

Nhưng Tổ Cẩm Dương có thể chạy thoát cũng coi như ông ta có bản lĩnh.

Cho nên đối với chuyện này Chu Hàn cũng không muốn trách tội Tề Thắng Thiên.

“Tôi để cho ông mang đầu Tổ Cẩm Dương đến gặp tôi, ông mang cái gì đến?” Ánh mắt lạnh lẽo của Chu Hàn rơi xuống người Tề Thắng Thiên, hờ hững hỏi một câu.

Tề Thắng Thiên nghe vậy thì giật mình trong lòng, cả người ngẩn ra.

Nhưng ông ta cũng chỉ nhắm mắt trả lời: “Chu Nguyên soái, lão đây đã cố hết sức.”

Chu Hàn lắc đầu một cái, lên tiếng phản bác: “Ông vẫn chưa cố hết sức.”

Anh lại nói: “Nếu như lúc đầu ông trực tiếp ra tay với Tổ Cẩm Dương, không ham chiến, Tổ Cẩm Dương có thể chạy thoát sao?”

Nghe Chu Hàn nói vậy, lập tức khuôn mắt già của Tề Thắng Thiên đỏ lên.