Tuy Tiết Minh Dương không lớn tuổi, cùng lắm chỉ mới trưởng thành.

Nhưng thủ đoạn và mưu mô lại hơn hẳn bạn đồng trang lứa, thậm chí còn hơn bậc cha chú.

“Cậu có cách gì?” Tô Hàm nghe thế thì kích động, cô nói: “Không được thừa nước đục thả câu, có cách gì thì mau nói, cứu người quan trọng hơn, cứu người quan trọng hơn đó.”

Thấy Tô Hàm không thể khống chế cảm xúc, Tiết Minh Dương cũng không chần chờ, lúc này lập tức nói ngay suy nghĩ của mình.

Vẻ mặt cậu bình tĩnh, từ từ nói: “Để cho thế lực của nhà họ Tề và nhà họ Hoắc qua đó trước, tuy chủ chưa đến nhưng thuộc hạ có thể tiến hành trước.”

Nghe xong lời của Tiết Minh Dương, Tô Hàm lập tức gật đầu nói: “Đúng. Cách này rất tốt.”

Còn Tiết Minh Dương thì nhìn về phía Bạch Hổ nói: “Anh Bạch Hổ, nguyên soái chỉ nói là người của Hội võ không thể đi đến núi Thu Phong, nhưng lại chưa hề nói người của họ nhà Tề và họ nhà Hoắc không thể đi đúng không?”

Đương nhiên, Tiết Minh Dương luôn xoáy vào những chỗ có vấn đề.

Cái ngõ cụt này cũng thoát ra được rồi, thật tuyệt vời.

Ngay cả Bạch Hổ cũng lập tức nhìn Tiết Minh Dương bằng ánh mắt xem trọng.

“Không sai, đúng là Nguyên soái cũng chưa từng nói qua.” Bạch Hổ dứt lời lại bật cười ha ha.

Sau đó mọi người bắt đầu hành động, liên hệ với nhà họ Tề và nhà họ Hoắc.

Mười phút sau, thế lực của hai nhà Tề Hoắc tập trung lại với nhau, đi thẳng đến núi Thu Phong.

Một trận gió tanh mưa máu sắp diễn ra.

Cùng lúc đó, Chu Hàn đang sống chết với ba người Thủy Lão Đại, Thủy Lão Nhị và Thủy Lão Tam.

Dạ Phong ở ngọn núi đối diện không ngừng bắn vài phát súng, nhưng không hề trúng được phát nào.

Là do ba người Thủy Lão Đại có thể giúp đỡ nhau tránh đạn, đồng thời còn có thể phối hợp ăn ý với nhau đánh về phía chỗ hiểm của Chu Hàn.

Lúc này trên người Chu Hàn có hơn mười vết thương, nhưng anh vẫn cố chống đỡ.

Tuy chỉ có thể phát huy được ba phần thực lực, nhưng Chu Hàn đã cố gắng hết sức rồi, anh đang liều mạng.

Mà ba người Thủy Lão Đại cũng chẳng phải là đang liều mạng sao? Bọn họ đang báo thù cho hai người anh em thân thiết.

Hôm nay, bọn người Thủy Lão Đại bắt buộc phải lấy mạng Chu Hàn.

Chu Hàn thấy không đánh lại, bắt đầu lui dần, anh dự định trong lui sẽ tìm sơ hở rồi đánh bại từng người kia.

Tuy Chu Hàn muốn lấy lui để tiến, nhưng trước mắt với thực lực như vậy anh không thể nào làm được.

Nếu đổi lại có mười phần thực lực, lấy lui để tiến lại khá là thoải mái.

Nhưng hôm nay Chu Hàn lui một bước, tinh thần của bọn người Thủy Lão Đại lại càng tăng hơn.

Một hàng ba người ép Chu Hàn đến đường chết, giờ khắc này Dạ Phong ở ngọn núi đối diện đã bắn ra thêm vài viên đạn.

Vẻ mặt anh ta tuyệt vọng, không quan tâm mà để lại súng, lúc này chạy về phía núi Thu Phong.

Anh ta muốn kề vai chiến đấu với Chu Hàn, cho dù là chết thì cũng phải cùng chết.

Trong lòng Dạ Phong gào thét, anh ta nhất định không phải là dạng người tham sống sợ chết.

Rất nhanh, Dạ Phong đã lên được lưng chừng núi Thu Phong.

Chu Hàn đã nhận ra Dạ Phong muốn đến hỗ trợ, anh đưa mắt, thấy đối phương đã đến giữa núi.

Chu Hàn lập tức quát lớn: “Ai cho cậu lên núi? Cút xuống.”

Trong lòng Chu Hàn rất rõ ràng, nếu lúc này Dạ Phong xông lên, vậy thì cả hai đều sẽ chết.

Đương nhiên anh không muốn đối phương chết cùng mình, càng nhiều người sống thì càng nhiều hi vọng trả thù.

“Nguyên soái. Tôi không muốn làm chó chết chủ.” Dạ Phong không quan tâm mà phóng về phía trước, anh ta muốn dùng tốc độ nhanh nhất đến giúp Chu Hàn.

Sắc mặt Chu Hàn lạnh lùng, lần nữa quát lớn: “Cút.”

Nhưng Dạ Phong nào có thể nghe lời Chu Hàn? Lúc này cả người Chu Hàn đã đầy máu.

“Nguyên soái, tha lỗi thuộc hạ cãi lại mệnh lệnh.” Dạ Phong gằn lên từng tiếng, vô cùng kiên định: “Sống là thuộc hạ của Chu nguyên soái ngài, chết cũng là thuộc hạ của Chu nguyên soái ngài.”

Dứt lời, Dạ Phong liều mạng hướng lên đỉnh núi.

“Ha ha, Chu nguyên soái nuôi được một con chó trung thành thật.” Thủy Lão Đại tấn công Chu Hàn, đồng thời buông ra lời châm chọc.

“Ông mắng ai là chó?” Chu Hàn vội lui lại, lời nói trong miệng lạnh như băng.

“Đương nhiên là thuộc hạ bắn mãi không trúng của cậu rồi, không phải là chó trung thành, không lẽ là chó hư sao?” Thủy Lão Đại tiếp tục lên tiếng mỉa mai Chu Hàn.

Thật ra ba người Thủy Lão Đại có thể đã giết gọn Chu Hàn từ lâu, chẳng qua là bọn họ muốn tra tấn Chu Hàn một phen.

Trực tiếp giết chết Chu Hàn, thôi thì chậm rãi tra tấn Chu Hàn đến chết sẽ hả giận hơn.

“Chết.” Chu Hàn đột nhiên bùng nổ, anh tiến lên phía trước, cầm dao gâm mang theo tiếng xé gió lao thẳng đâm về phía cổ họng của Thủy Lão Đại.

Thủy Lão Đại không ngờ đến việc Chu Hàn thế suy sức yếu như vậy mà còn có thể bật lại.

Gã ta thậm chí còn không kịp phản ứng, cổ họng đã bị dao đâm thủng.

Hai mắt Thủy Lão Đại trừng to, chết không nhắm mắt.

Thủy Lão Nhị và Thủy Lão Ngũ thấy thế lập tức phát điên đánh về phía Chu Hàn.

Chu Hàn một tay nâng xác của Thủy Lão Đại lên ném về hai người, hai người vội vàng đỡ lấy.

Chu Hàn nhân cơ hội này chạy xuống núi.

“Chu nguyên soái, hay lắm.” Dạ Phong gần chạy đến đỉnh núi thấy vậy kêu to một tiếng: “Bây giờ hai đánh hai, chúng ta có ưu thế.”

Nhưng Chu Hàn phớt lờ anh ta, không để ý đến.

Trong lòng anh rõ ràng, bây giờ mình có nói với Dạ Phong thế nào đối phương cũng sẽ không nghe.

Cãi lại mệnh lệnh là một chuyện, đợi đến sống sót trở về rồi phạt sau.

Chu Hàn đột nhiên phát hiện, mình đối xử với đám người Dạ Phong thật sự quá mức dung túng.

Dạ Phong thấy Chu Hàn không để ý đến mình, lúc này trở tay rút ra một con dao ngắn.

Anh ta xông về phía hai người Thủy Lão Nhị, sau đó còn quát to: “Nếu nguyên soái có khúc mắc với tôi, vậy Dạ Phong đây xin làm thịt hai vị này, lấy công chuộc tội.”

Chu Hàn thấy thế, nhận ra rằng mình đã không ngăn cản được Dạ Phong nữa, đành lập tức theo sát phóng về phía hai người Thủy Lão Nhị.

“Tôi phải kéo các người xuống mồ cùng.” Thủy Lão Nhị nổi giận gầm lên một tiếng, gã và Thủy Lão Ngũ trực tiếp đón lấy.

Lúc này bốn người đấu cùng một chỗ với nhau…

Mười phút sau, lúc người của hai nhà Hoắc, Tề đuổi đến, Dạ Phong đang cõng Chu Hàn chạy xuống từ núi Thu Phong.

Trận chiến này, Dạ Phong và Chu Hàn thắng trong gang tấc.

Nhưng Chu Hàn cũng đang hấp hối, chỉ còn một chút sức lực.

Nếu không phải Chu Hàn đã kịp thời nuốt thuốc bảo toàn sinh mệnh mà anh đã chuẩn bị từ trước, chỉ sợ lúc này anh đã trở thành một các xác rồi.

“Đưa bọn tôi đến… đến Hội võ.” Dạ Phong cố gắng chống đỡ nói xong một câu này xong, lúc này hai mắt tối sầm, lưng vẫn cõng Chu Hàn ngã xuống đất.

Cho đến khi Dạ Phong ngã quỵ, lúc này mọi người mới phát hiện trên lưng anh ta có cắm một con dao.

Máu không ngừng chảy ra, máu nhuộm đến cả nửa bắp chân.

Mọi người lập tức vây lấy núi Thu Phong, đồng thời đưa hai người Chu Hàn đến Hội võ.

Lúc bọn họ vừa đưa hai người đến Hội võ, Hoắc Khai Hà và Tề Thắng Thiên cũng vừa chạy tới.

“Đã xảy ra chuyện gì với Chu nguyên soái vậy?” Nghe xong tin tức, hai người chảy xuống khỏi máy bay chạy về phía Chu Hàn.

“Chu nguyên soái chỉ sợ là không ổn rồi.” Tiết Minh Dương đáp lại một tiếng, sắc mặt cậu tái nhợt, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Tô Hàm ở bên cạnh đang khóc sướt mướt.