“Nói cho cùng, cũng vì lo lắng cho Nguyên soái nên phu nhân mới thành ra dáng vẻ như bây giờ.”

Hoắc Nghệ Tinh nói một mạch tình hình.

Chu Hàn nghe vậy gật đầu, trong lòng vô cùng áy náy, anh bế Tô Hàm lên, đi vào trong phòng.

“Vì sao Chu Nguyên soái và phu nhân thì có thể ôm ấp, con thì không thể đụng vào Chu Nguyên soái?” Lúc này Tề Họa Mi đầy vẻ oán hận mà hỏi Tề Thắng Thiên.

Tề Thắng Thiên nghe thấy rất tức giận, muốn tát đứa cháu gái này của mình một cái.

Nhưng mà cuối cùng ông ta vẫn nhịn xuống, gần như nghiến răng nói từng câu từng chữ: “Nếu con đã biết Chu Nguyên soái và phu nhân là vợ chồng, còn xông lên ôm Chu Nguyên soái làm gì?”

“Con xem con khiến cô Chu tức đến ngất xỉu, xem ra lần này trở về phải dùng gia pháp dạy dỗ con.” Tề Thắng Thiên tức giận, lời nói đầy bất lực.

Tề Họa Mi nghe vậy cúi đầu xuống, không biết nên làm thế nào.

Đang lúc cô ta rơi vào do dự, Đường Minh Minh bên cạnh lại đi lên an ủi cô ta: “Hoạ Mi, đừng buồn, em còn có anh mà.”

Nhưng mà Tề Họa Mi vốn không để ý tới thái độ của Đường Minh Minh, xem đối phương như không khí luôn.

Đường Minh Minh thấy Tề Họa Mi nhớ nhung Chu Hàn như thế, mà lại lạnh nhạt với mình, anh ta càng trở nên tức giận hơn.

Rõ ràng đối phương giống hệt tên ăn mày, vì sao Hoạ Mi lại nhìn trúng người ta, chẳng quan tâm tới mình chứ?

Dù gì từ nhỏ cùng nhau lớn lên, kiểu gì cũng phải có tình cảm.

Đường Minh Minh suy nghĩ trong lòng, vẻ mặt của anh ta vô cùng khó chịu, thậm chí muốn xông lên trước lý luận với Chu Hàn.

Thẳng thắn mà nói với đối phương, Tề Họa Mi là của anh ta.

Nhưng mà đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, cuối cùng Đường Minh Minh vẫn không làm như vậy.

Mà lúc này Chu Hàn bế Tô Hàm vào phòng, lập tức có đệ tử Võ Minh biết điều đưa đồ ăn tới.

Đệ tử Võ Minh này rất có lòng, đem đến một bát cháo thịt nạc thơm phức.

Thuộc loại thức ăn lỏng, có lợi với dạ dày. Dù sao Tô Hàm đã không ăn cơm hai ngày hai đêm, ăn chút thức ăn lỏng sẽ tốt hơn.

Ngay cả Chu Hàn ngửi thấy bát cháo thịt nạc này cũng thấy thèm, nhưng anh vẫn nhịn cơn đói, đút cho vợ trước.

Chu Hàn nhận cháo, đang muốn đút cho Tô Hàm.

Kết quả ánh mắt thoáng nhìn thấy đệ tử Võ Minh đưa cháo đó vội vàng rời đi.

Cùng lúc đó, Chu Hàn ngửi thấy mùi thuốc giấu dưới hương thơm.

Cháo này có độc.

Chu Hàn không quay đầu lại mà trở tay ném bát cháo ra ngoài, trong phút chốc, chén cháo lao về phía đệ tử Võ Minh đó như sét đánh.

Đệ tử Võ Minh nghe thấy tiếng xé gió, nhận ra khác thường đang muốn né tránh.

Kết quả lại chậm nửa nhịp, lập tức bị đập trúng sau ót, đôi mắt của gã ta tức khắc ứ máu.

Hai mắt trừng to, ngã thẳng xuống đất chết không nhắm mắt.

Cùng lúc tên đệ tử đó ngã xuống, hội trưởng thứ nhất đang dẫn người đi vào.

Người sau lưng ông ta bưng một khay đồ ăn ngon, xem ra là đồ ăn vừa chuẩn bị cho Chu Hàn.

Kết quả hội trưởng thứ nhất liếc mắt phát hiện đệ tử Võ Minh nằm trên mặt đất, ông ta lập tức nhíu mày, lên tiếng hỏi Chu Hàn: “Nguyên soái, xảy ra chuyện gì?”

Lúc câu hỏi vừa ra khỏi miệng, ông ta đã biết, e rằng đệ tử này đắc tội Chu Hàn.

“Võ Minh có kẻ phản nghịch.” Chu Hàn thản nhiên nói, đồng thời nhận đồ ăn.

Lần này, sau khi Chu Hàn xác định đồ ăn không có độc, lúc này mới định đánh thức Tô Hàm cho cô ăn cơm.

Nhưng làm Chu Hàn bất ngờ chính là, chưa đợi anh lên tiếng thì Tô Hàm cũng đã ngửi thấy mùi đồ ăn, theo bản năng mở mắt.

“Bà xã, tỉnh rồi à?” Gương mặt của Chu Hàn đầy vẻ mừng rỡ, lập tức vội vàng đưa một muỗng đồ ăn tới bên miệng Tô Hàm.

Không ngờ Tô Hàm lại lắc đầu, uể oải nói: “Anh ăn trước đi.”

Chu Hàn nghe vậy lập tức rất cảm động, đối mặt với sự tốt bụng của vợ, anh càng trở nên xấu hổ.

Nếu như không phải vì mình bị thương cũng sẽ không làm Tô Hàm lo lắng, càng sẽ không khiến cô tiều tụy như vậy.

“Bà xã, nghe lời nào.” Chu Hàn thúc giục, ý bảo Tô Hàm há miệng.

Nhưng mà Tô Hàm lại dứt khoát mím chặt môi, không cho Chu Hàn đút miếng đồ ăn vào miệng mình.

Đúng lúc này, Thanh Tú Tú đột nhiên chạy vào.

Vừa thấy Tô Hàm tỉnh dậy, cô ta lập tức kích động không thôi, liên tục gọi “chị Tô”.

Hội trưởng thứ nhất bên cạnh vốn muốn lên tiếng hỏi rõ Chu Hàn, nhưng vừa thấy Chu Hàn đắm chìm trong sự quan tâm của Tô Hàm.

Ông ta lập tức đành phải dẫn người lui ra, định điều tra rõ trước rồi nói.

“Kéo thi thể đi.” Hội trưởng thứ nhất duỗi tay chỉ thi thể của đệ tử Võ Minh trên mặt đất, lên tiếng ra lệnh: “Đừng làm bẩn mắt của Chu Nguyên soái và phu nhân.”

Vài đệ tử Võ Minh nghe thế lập tức cung kính gật đầu trả lời: “Vâng.”

Sau đó bọn họ liền hành động, kéo thi thể của đệ tử Võ Minh trên mặt đất rời đi.

Mà lúc này ở trong phòng Thanh Tú Tú đút cho Tô Hàm, Tô Hàm thì đút Chu Hàn ăn cơm.

Cùng lúc đó, Tề Thắng Thiên dạy dỗ Tề Họa Mi xong, lập tức gọi một cú điện thoại về Đài Sơn dặn dò trên dưới nhà họ Tề, cần phải chuẩn bị tốt tiệc mừng thọ.

Còn đặc biệt dặn dò có nhân vật lớn sẽ tham gia tiệc mừng thọ của ông ta.

Sau khi chuẩn bị tất cả ổn thoả, đám người Tề Thắng Thiên, Hoắc Khai Hà và hội trưởng thứ nhất đều đang đợi, nghênh đón Chu Hàn.

Khoảng nửa tiếng sau, Chu Hàn và Tô Hàm đã ăn uống ngon miệng, Chu Hàn cũng tắm rửa, thay một bộ quần áo của đệ tử Võ Minh.

Mọi người vừa thấy Chu Hàn mặc đồ của đệ tử Võ Minh, cả đám thiếu chút nữa sợ hãi rớt tròng mắt.

Bọn họ không nhịn được hỏi: “Chu Nguyên soái, ngài đang…”

Hội trưởng thứ nhất vội vàng nói: “Chu Nguyên soái, tôi có rất nhiều bộ quần áo dự phòng của hội trưởng, ngài…”

Không đợi hội trưởng thứ nhất nói hết, Chu Hàn lại xua tay, ý bảo mọi người tạm thời đừng nóng nảy.

Anh lạnh nhạt nói nói: “Thế này rất tốt.”

Dứt lời anh lại chuyển đề tài, hỏi hội trưởng thứ nhất: “Cho tôi một lời giải thích về chuyện của kẻ phản nghịch.”

Hội trưởng thứ nhất nghe vậy lập tức gật đầu, rất cung kính mà nói: “Nguyên soái yên tâm, chắc chắn.”

Chu Hàn thấy hội trưởng thứ nhất tỏ rõ thái độ, cũng không nói thêm nữa mà lên máy bay riêng của nhà họ Tề mà Tề Thắng Thiên đã chuẩn bị từ sớm.

Còn Thanh Long thì về nhà của anh dưỡng thương.

Mặc dù Chu Hàn lo cho sáu đại chiến thần, nhưng trong lòng anh đã có quyết sách, sẽ đền bù thật tốt cho sáu đại chiến thần.

Còn Thanh Long, Chu Hàn sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho anh ta.

Chẳng sợ lên núi đao xuống biển lửa, cũng phải để Thanh Long lấy lại uy phong ngày xưa.

Rất nhanh, máy bay riêng của nhà họ Tề dừng lại, đám người Chu Hàn xuống máy bay.

Thanh Tú Tú đi theo phía sau Tô Hàm, vô cùng rạng rỡ.

So với vẻ tràn trề vui mừng trên mặt mọi người, Tề Họa Mi có vẻ sa sút tinh thần.

Cô ta ủ rũ, không nghĩ ra rốt cuộc vì sao mình khiến người ta ghét.

Nhưng cô ta lo lắng nhất là chuyện dạy dỗ bằng gia pháp theo như Tề Thắng Thiên nói.