Những người đó thấy người đàn ông này còn trẻ tuổi mà đã có được chứng chỉ khám bệnh, mà còn là bác sĩ năm sao.

Ngay lập tức ai nấy đều nhìn nhau.

Ngay lúc này, người đàn ông đứng đầu lần nữa lên tiếng: “Hơ hơ, ai biết được chứng chỉ khám bệnh của cậu là thật hay là mua?”

“Trông cậu trẻ vậy, chắc là mới thành niên hả? Một thằng nhóc cỏn con không có kinh nghiêm như cậu, sao mà có khả năng lấy được chứng chỉ khám bệnh?”



Những lời nói của người đàn ông đó thật sự rất khó nghe, nhưng Tiết Minh Dương hỏi lòng không thẹn, căn bản không sợ bị đối phương vu khống.

“Mấy người có thể mời người của bệnh viện đến giám định chứng chỉ của tôi, thử đi rồi biết thật hay giả.” Tiết Minh Dương sắc mặt không đổi dù có trong hoàn cảnh như vậy, cậu thật sự học được không ít từ Chu Hàn.

Điềm tĩnh như vậy, bình tĩnh như vậy, cường thế như vậy…

“Hơ hơ, cho dù cậu có tuổi trẻ thành tài, có chứng chỉ khám bệnh rồi sao?”

“Cho dù cậu có là bác sĩ năm sao thì sao? Bây giờ em gái tôi sắp chết đến nơi rồi, là do cái tên lang băm đó trị đó.”

Mọi người nhao nhao chuyển hướng sang người đàn ông được Chu Hàn cứu ban nãy.

Chu Hàn thấy vậy, ngay lập tức nhíu chặt mày.

Lúc này anh đã nhận thức ra được vấn đề nằm ở đâu, đám người này e rằng không phải chỉ đơn giản vì chữa bệnh mà thôi.

Chu Hàn có trực giác, đám người này là đang muốn lừa tiền.



Còn người đàn ông mắt mũi sưng vù đó, lúc này đứng dậy.



Ông ta nói với Chu Hàn: “Ân nhân, thực sự là do năng lực tôi không đủ, bệnh tình của bệnh nhân quá kì lạ.”

“Cơ thể chẳng có sao hết, nhưng lúc nào cũng chỉ thở thoi thóp, không chết, nhưng cũng không sống.”

Người đàn ông đó thành thật, thật ra trong lòng anh ta cũng nghi ngờ những người này muốn lừa tiền, nhưng khổ nỗi không có bằng chứng.

“Cậu đi xem xem.” Chu Hàn ngay lập tức nói với Tiết Minh Dương.

Tiết Minh Dương gật đầu, còn người đàn ông kia cũng biết điều dẫn đường.

Nhưng Chu Hàn lại ngăn cản đám người nhà đó lại: “Các người đợi ở đây.”

Một câu nói hoàn toàn được nói bằng giọng ra lệnh, khiến đám người đó không hề phản bác lại, mà cũng khó mà phản bác được.

Không biết tại sao lúc bọn họ đối mặt với ánh mắt của Chu Hàn, toàn thân không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.

“Bạch Hổ, trông chừng bọn họ.” Nói rồi Chu Hàn vung tay, còn mình thì trở về bên giường bệnh ngồi xuống, tiếp tục ngắm nhìn vẻ đẹp của Tô Hàm.

Bọn người đó ngay lập tức ai nấy đều trừng mắt, muốn lên tiếng phản bác.

Nhưng bọn họ chưa kịp mở miệng, Bạch Hổ liền đấm một nắm đấm lên tường.

Một tiếng “bùm” vang lên, những đường nứt như mạng nhện xuất hiện trên tường.

Nhưng Bạch Hổ không hề cau mày dù chỉ một cái, mà chỉ nhẹ nhàng thổi một hơi trên tay mình.

Một cái đấm như vậy hoàn toàn chấn được bọn người nhà đó, bọn họ kinh ngạc, và cũng rất sợ.

Nhưng đến bản thân Bạch Hổ cũng không ngờ rằng, một cái đấm này của mình không chỉ chấn được bọn người này, đồng thời còn làm Tô Hàm bật dậy.



Trong đám người đó, có vài người lén lút lấy điện thoại ra muốn báo công an, kêu người đến bắt cái tên “ác ôn” này đi.

Cảnh này đương nhiên không qua mắt được Bạch Hổ.

Thân ảnh anh ta chớp nhoáng, tay quét, ngay lập tức lấy được những cái điện thoại đó, bàn tay dùng lực.

Sau đó vài tiếng “rắc rắc” vang lên, những chiếc điện thoại đó bị Bạch Hổ bóp nát thành tro.

“Thành thật chút đi.” Bạch Hổ uy hiếp: “Nếu không các người sẽ như mấy cái điện thoại này.”

Anh ta vô cùng bá đạo, khí thế toàn thân rất lớn mạnh, khiến cho đám người đó choáng ngợp.

Lúc này Chu Hàn thấy Tô Hàm tỉnh giấc vì tiếng động lớn, nhưng cũng không trách Bạch Hổ, chỉ là lên tiếng an ủi người phụ nữ: “Vợ đừng sợ, có anh ở đây.”

Nói rồi Chu Hàn đưa tay nắm chặt bàn tay trắng nõn nà mà còn trông yếu đuối của cô.

Tô Hàm dùng sức gật đầu, rồi ánh nhìn rơi trên đám người nhà kiếm chuyện đó.

Mà đám người nhà đó thực sự bị dọa sợ bởi Bạch Hổ, lúc này căn bản không còn ai dám kêu ca tiếng nào.

Không đến mười phút, Tiết Minh Dương cùng người đàn ông kia trở về phòng bệnh của Tô Hàm.

Chu Hàn nhìn Tiết Minh Dương, chỉ thấy vẻ mặt đối phương trông rất buồn rầu, mất tinh thần.

Chu Hàn đoán ra được, e rằng Tiết Minh Dương không giải quyết được vụ việc này, nếu không cậu ta chắc chắn không phải bộ dạng này.

“Chuyện sao rồi?” Cho dù trong lòng đã biết trước, nhưng Chu Hàn vẫn lên tiếng hỏi.

Dù sao thì anh phải biết được quá trình như thế nào.



Quả nhiên không sai, đúng như Chu Hàn đoán trước, Tiết Minh Dương lắc đầu.

Thấy vậy, đôi mày Chu Hàn nhíu lại, đồng thời sắc mặt thay đổi.

“Chu Nguyên soái, tình trạng không khả quan, bệnh nhân không biết bị bệnh gì, lúc nào cũng còn hơi thở, không chết được, cũng không sống được.”

“Nhịp tim các thứ đều không bình thường, rất thấp.”

Tiết Minh Dương nói ra hết các sự tình, Chu Hàn nghe vậy gật đầu.

Trong lòng anh đã đoán được khái quát vụ việc rồi, xem ra cũng phải đích thân ra tay.

Tuy y thuật của Chu Hàn không bằng Tiết Minh Dương, nhưng kinh nghiệm của anh thì dày dặn hơn Tiết Minh Dương.

“Cậu dẫn đường.” Chu Hàn ngay lập tức đưa tay chỉ vào người đàn ông được anh cứu ban nãy.

Người đàn ông đó cung kính gật đầu, chỉ là trông rất buồn phiền.

Thấy người đàn ông đồng ý, Chu Hàn nói với Thanh Tú Tú và Tiết Minh Dương: “Trông coi Tô Hàm cẩn thận.”

Nói rồi lúc rời khỏi phòng bệnh, còn nhìn Bạch Hổ một cái.

Bạch Hổ đương nhiên biết rõ, anh ta tiếp tục kiềm chế đám người nhà đó.

Nếu như không phải có Bạch Hổ, e rằng ban nãy lúc Tiết Minh Dương nói ra bệnh tình liền bị lời nói của những người này công kích.

Thậm chí là lao vào đánh.

Phải biết rằng người đàn ông được Chu Hàn cứu bị đánh đập thương tích không hề nhẹ.

Sau khi Chu Hàn và người đàn ông đó rời khỏi phòng bệnh, anh ta có chút không nhịn được hỏi Chu Hàn: “Ân nhân, xin mạn phép được hỏi tên ngài, để sau này tiện báo đáp.”

Nói rồi, anh ta nhanh nhạy: “Ban nãy nghe bạn ngài gọi ngài là Chu Nguyên soái, chẳng lẽ, ngài là Nguyên soái một đời?”

Chu Hàn nghe vậy lắc đầu nói: “Tôi không phải Nguyên soái gì cả, bọn họ kêu chơi thôi, tên tôi là Chu Hàn.”

Anh ta nghe vậy lập tức gật đầu cung kính, rồi cũng giới thiệu tên mình: “Tôi tên Bạch Hoàn Tài, ngài có thể gọi tôi là Tiểu Bạch.”

Đôi mắt Chu Hàn khẽ nheo lại, lập tức hỏi: “Cậu họ Bạch?”

Bạch Hoàn Tài gật đầu nói: “Đúng vậy, sao vậy ân nhân, có vấn đề gì sao?”

Chu Hàn không đáp, hỏi ngược lại: “Cậu là người của Bạch gia?”

Bạch Hoàn Tài lần nữa gật đầu, chỉ là anh ta có chút nghi hoặc, mình là người của Bạch gia thì sao?

Chẳng lẽ giữa ân nhân với Bạch gia có hiểu lầm gì sao?

Chu Hàn thấy Bạch Hoàn Tài thừa nhận bản thân là người của Bạch gia thì cũng không nói gì nhiều, nhưng mà trong lòng có được một kế.

Anh định bày kế “bốn lạng đẩy ngàn cân”, chỉ cần Bạch gia xem trọng Bạch Hoàn Tài, lúc đó chắn chắn sẽ lấy được Sinh Tức Đan.

Dưới sự dẫn đường của Bạch Hoàn Tài, hai người rất nhanh đi đến phòng bệnh.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt Chu Hàn rơi trên người bệnh nhân, ngay lập tức sáng tỏ.

Quả nhiên như anh dự đoán, đám người này muốn lừa tiền.