“Ân nhân, chúng ta cứ như vậy mà bỏ qua cho ông ta sao?” Bạch Hoàn Tài không thể nhịn được nên đã hỏi Chu Hàn một câu.

Chu Hàn đạm nhiên gật đầu nói: “Không cần phải lo lắng, trò hay vẫn còn ở phía sau.”

Lúc này Bạch Hoàn Tài thật sự khâm phục Chu Hàn sát đất.

Anh ta biết thực lực của thuộc hạ dưới tay Chu Hàn, cũng biết thực lực của Chu Hàn.

Không biết vì sao, Bạch Hoàn Tài mới mơ hồ cảm thấy hình như nhà họ Bạch cũng không khó lay chuyển như trong tưởng tượng của anh ta…



Sau đó Bạch Hoàn Tài tạm biệt mọi người rời đi thì một đám người Chu Hàn cũng trở về biệt thự của nhà họ Tề.

Một đêm không nói chuyện.

Sáng sớm hôm sau, Tiết Minh Dương vốn dĩ muốn tạm biệt Chu Hàn trở về Võ Minh tiếp tục trị liệu và chăm sóc năm đại chiến thần.

Nhưng Chu Hàn lại lên tiếng phân phó: “Không cần vội vàng đi như vậy.”

Tiết Minh Dương nghe thấy vậy có hơi không hiểu, nhưng cậu ta cũng không có hỏi nhiều, cuối cùng chỉ là gật đầu đồng ý.



Tiết Minh Dương luôn tuyệt đối tuân theo sự sắp xếp của Chu Hàn.



Từ trước đến giờ anh ta chưa bao giờ nghĩ sẽ làm trái lại ý muốn của Chu Hàn, bất tri bất giác không biết từ lúc nào Tiết Minh Dương đã chịu ảnh hưởng của sáu đại chiến thần.

Đối với Chu Hàn chính là trung thành tuyệt đối.

Hơn nữa, Chu Xung cũng đã dặn dò anh ta, cần phải ra sức vì Chu Hàn.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Tề Thắng Thiên đột nhiên đến tìm Chu Hàn.

“Chu Nguyên soái, lão già này có một chuyện muốn bàn bạc với ngài.” Tề Thắng Thiên xoa xoa tay mở miệng nói, ông ta rõ ràng có chút khó xử.

Chu Hàn nghe vậy thì hỏi lại một câu: “Chuyện gì?”

Nhìn thấy dáng vẻ và trạng thái của Tề Thắng Thiên, Chu Hàn đã nhìn ra được, khả năng lớn là đối phương muốn cầu xin mình.

“Đường Trường Não của nhà họ Đường muốn xin ngài nể mặt, đi đến nhà ông ta một lần.” Tề Thắng Thiên miễn cưỡng nặn ra một câu.

Dứt lời, còn không quên giải thích một câu: “Người ta từ sớm tinh mơ đã chờ, bây giờ đã chờ rất lâu rồi.”



Tề Thắng Thiên vừa dứt lời, Đường Trường Não giống như đã chuẩn bị xong từ trước đó lập tức bước ra.



Chu Hàn thấy thế thì khẽ cau mày, chợt nhớ đến ngày hôm qua đã đồng ý với Đường Trường Não.

Cuối cùng Chu Hàn gật đầu đồng ý.

Nhưng anh đột nhiên hỏi Tề Thắng Thiên một câu: “Tề Họa Mi đâu?”

Chu Hàn nhớ rõ ràng hôm qua Tề Họa Mi nói là đi gặp Bạch Như Ngọc.

Lúc tối hôm qua trở về, Chu Hàn cũng không có nhìn thấy bóng dáng của Tề Họa Mi.

“Cũng không biết con bé đã đi đến nơi nào, đến nay chưa trở về.” Tề Thắng Thiên cũng không có giấu giếm, lên tiếng nói.

Chu Hàn trầm ngâm một tiếng, cuối cùng cũng không có hỏi nhiều, hơn nữa dự định cùng Đường Trường Não đi đến nhà họ Đường xem xem.

Cùng lúc này, ở nhà họ Đường.

Đường Minh Minh quỳ một gối xuống đất cầu hôn Tề Họa Mi.

Sáng sớm hôm qua Bạch Như Ngọc hẹn với cô ta đi dạo phố, lúc đó Đường Minh Minh giống như một kẻ bám đuôi cũng đi theo.

Tề Họa Mi nhiều lần muốn nhắc đến chuyện của Chu Hàn, cùng với chuyện Sinh Tức Đan, chỉ là luôn không có cơ hội mà thôi.

Sau khi đi dạo cả một ngày, Đường Minh Minh đã đề nghị đi Happy, Bạch Như Ngọc đương nhiên đồng ý, cô ta vốn dĩ là một người phụ nữ ham chơi.

Mặc dù Bạch Như Ngọc có vẻ rất đoan trang, dịu dàng nhã nhặn nhưng thực tế thì cô ta là một người rất thô lỗ.

Mỹ nhân rắn rết chính là dùng để hình dung dạng người phụ nữ như Bạch Như Ngọc.



Tề Họa Mi vốn dĩ muốn từ chối, nhưng lại ý thức được có thể thừa dịp sau khi Bạch Như Ngọc uống say thì cùng cô ta nói chuyện về Sinh Tức Đan, đương nhiên liền đồng ý.

Một nhóm ba người trong quán bar chơi đến hơn nửa đêm, cho đến rạng sáng mới cùng nhau trở về nhà họ Đường.

Kết quả, trong một đêm, Đường Minh Minh đã cùng Tề Họa Mi gạo nấu thành cơm.

Chuyện tình sau khi uống say ai cũng nói không rõ, Bạch Như Ngọc vẫn luôn phụ họa, nói Tề Họa Mi chủ động dán vào Đường Minh Minh.

Đường Minh Minh cũng là vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ, một bộ dạng rất là đáng thương.

Trong lòng Tề Họa Mi tràn đầy phức tạp và mâu thuẫn đối diện với lời cầu hôn của Đường Minh Minh.

Trong lòng cô ta rất là tuyệt vọng, phải biết rằng gia quy của nhà họ Tề rất nghiêm khắc.

Hiện giờ Tề Họa Mi vẫn chưa kết hôn mà đã cùng Đường Minh Minh xảy ra quan hệ.

Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, không chỉ thanh danh khó giữ, mà e là cả nhà họ Tề đều bị cô ta bôi đen.

Chuyện đến nước này chỉ có đồng ý lời cầu hôn của Đường Minh Minh, nhanh chóng kết hôn mới có thể che dấu việc này.

Đến lúc mười tháng mang thai, chỉ cần nắm chắc thời gian thông báo hôn lễ, cũng không kém nhau mấy ngày.

Bây giờ, lựa chọn tốt nhất chính là đồng ý lời cầu hôn của Đường Minh Minh.

Nhưng trong lòng Tề Họa Mi rất rõ ràng, người cô ta yêu là Chu Hàn, không phải là Đường Minh Minh.

“Họa Mi, cậu đồng ý với anh ấy đi.” Bạch Như Ngọc ở một bên thêm mắm dặm muối nói: “Đường Minh Minh từ nhỏ đã thích cậu, cái này cậu cũng biết mà. Xem tấm chân tình của anh ấy kìa, không bằng nghe theo anh ấy đi.”

“Người đàn ông tốt như anh ấy, bây giờ không còn nhiều đâu.”

Nghe xong câu nói của Bạch Như Họa, hốc mắt của Tề Họa Mi lập tực đã ươn ướt.

Cô ta không thích Đường Minh Minh, thậm chí là có hơi chán ghét, thậm chí là hận.

Vì sao…

Tất cả những cái này, vì sao? Ông trời sao lại bất công như vậy?

Tề Họa Mi ngẩng đầu lên nhìn trời, kết quả nhìn thấy chỉ là trần nhà của nhà Đường Minh Minh.

Cô ta tuyệt vọng đến cực điểm, thậm chí muốn trốn tránh, không muốn đối mặt, cũng không có cách nào đối mặt.

Tề Họa Mi không thể tưởng tượng nổi, chuyện này nếu như để cho ông nội biết thì phải làm sao đây.

Ông nội có thể đánh chết mình hay không?

Nhìn thấy Tề Họa Mi phát ngốc, Đường Minh Minh đem chiếc nhẫn đeo lên ngón áp út của đối phương.

Tề Họa Mi dường như là phản xạ có điều kiện rút tay trở về, còn dùng lực vẫy vẫn, cái dáng vẻ kia giống như đang chán ghét cái gì đó rất là dơ bẩn.

“Anh đừng đụng vào tôi.” Tề Họa Mi vô lực hét lên một tiếng.

“Họa Mi, anh yêu em, yêu đến mê mẩn.” Đường Minh Minh không nhịn được đứng dậy, anh ta moi tim moi phổi mà nói: “Anh yêu em đến nỗi sắp tẩu hỏa nhập ma rồi.”

Dứt lời, Đường Minh Minh liền muốn đi đến ôm Tề Họa Mi.

Tề Họa Mi trong vô thức lùi về sau, kết quả là dưới chân không biết đụng phải thứ gì, miễn cưỡng ngã về phía sau.

Đường Minh Minh nhìn thấy vậy trong nháy mắt vội vàng vươn tay ra kéo Tề Họa Mi.

Chỉ là cuối cùng anh ta vẫn chậm một bước, Tề Họa Mi đã ngã trên mặt đất rồi.

Dường như là ngay lúc này, bên ngoài cửa của nhà họ Đường đột nhiên truyền đến tiếng bước chân đi tới.

Ngay sau đó, cùng với cánh cửa lớn của biệt thự được mở ra, bóng dáng của một đám người Chu Hàn xuất hiện trước mắt của ba người Đường Minh Minh.

Chu Hàn liếc mắt một cái liền hiểu rõ hết những chuyện đang xảy ra trong biệt thự, chỉ nhìn thấy Tề Họa Mi chật vật ngã ngồi trên mặt đất, cả người xem ra rất mơ mơ hồ hồ.

Cô ta giống như một con mèo nhỏ bị thương, rất bất lực.

“Tề Họa Mi, cô làm sao vậy?” Lúc này Tô Hàm ở phía sau Chu Hàn cũng liếc mắt đã nhìn thấy Tề Họa Mi ngã ngồi trên mặt đất. Cô lập tức bước nhanh lên phía trước, nâng đối phương từ trên mặt đất đứng dậy.

Nhưng Tề Họa Mi lúc này ngoại trừ vô thanh khóc lóc ra thì một chữ cũng không nói.

Tô Hàm gắt gao đỡ cô ta lên, muốn lên tiếng an ủi, lại không biết phải nên an ủi thế nào.

Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, cho nên lúc này căn bản không biết xuống tay từ chỗ nào.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Năng lực nhìn mặt đoán ý của Đường Trường Não rất mạnh, ông ta vừa nhìn sắc mặt của Chu Hàn liền thấy không đúng, lập tức lên tiếng hỏi Đường Minh Minh.

“Ba, không có chuyện gì.” Đường Minh Minh lên tiếng trả lời, đồng thời ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía Chu Hàn.

Đây là lần thứ hai, Chu Hàn chỉ còn một bước nữa là phá hỏng chuyện tốt của anh ta.

Đường Trường Não thấy vậy lập tức tức giận bước lên phía trước mấy bước.