Một chữ là “Hối”, một chữ là “Hủy”.

Đường Trường Não hiểu rõ, đời này của ông là sống vì đồ cổ.

Ông ta hiểu cuộc đời của mình đã sớm bị hủy hoại, nhưng chuyện đã tới nước này thì đã không làm lại từ đầu được nữa.

Việc đã xảy ra chẳng còn cách nào cứu được nữa.

Trên đời này không có thuốc hối hận.

“Chu Nguyên soái, bây giờ ngài có rảnh không?” Đường Trường Não sau khi hồi phục lại tinh thần, trên mặt ông ta đầy vẻ phẫn nộ: “Tôi muốn đi tìm bạn của tôi, đa số đồ cổ này là được mua từ ông ta.”

Đống đồ giả này là do Chu Hàn nhìn ra được, tất nhiên Đường Trường Não muốn mang “nhân chứng” này đi cùng.

Mà ông bạn già của Đường Trường Não cùng lắm cũng chỉ là một hội trưởng của nhà đấu giá mà thôi.



“Ông muốn đi tìm ông ta lấy lại công đạo?” Chu Hàn nghe vậy thì nhàn nhạt hỏi một câu, đồng thời nhăn mày lại.



Nếu thật sự Đường Trường Não có ý nghĩ này thì nói thật, không khác gì tự bê đá đập vào chân mình.

Tiền đã đi ra ngoài lại phải đòi về, đây không phải chuyện cười thì là gì?

Cơ mà nếu những món đồ cổ đó là đồ giả, mà Đường Trường Não lại là người bị lừa.

Thật ra Chu Hàn cảm thấy có thể cùng đi với ông ta một chuyến, giúp ông ta lấy lại công đạo.

Chỉ là tiền có thể lấy lại được không thì không biết.

“Người bạn kia của ông là ai?” Trong lòng Chu Hàn suy đoán, đồng thời hỏi Đường Trường Não một câu.

Đường Trường Não vừa nghe lập tức buột miệng thốt ra: “Ông ta là một nhà đấu giá.”

Vừa nghe được lời này của Đường Trường Não, trong lòng Chu Hàn tức khắc hiểu rõ.

Chỉ sợ tiền của Đường Trường Não không thể quay về nữa.

Thật ra, nhà đấu giá chỉ phụ trách đem đồ vật ra để đấu giá, chỉ nhận một ít tiền phần trăm mà thôi.

Loại mua bán kiểu này chính là người mua và người bán liên quan đến nhau, còn nhà đấu giá thì không liên quan tí nào.

Nếu nhà đấu giá và người bán cùng một giuộc, vậy thì nếu Đường Trường Não muốn thắng thì phải lấy chứng cứ ra mới được.

Nếu không có chứng cứ thì tiền này không có cách nào quay về được.

“Đường tiên sinh này, theo ý tôi thì không đi thì hơn.” Chu Hàn cũng không thẳng thừng vạch trần sự thật, có đi cũng trắng tay, chỉ nói một câu an ủi khuyên nhủ.

Nhưng giờ phút này Đường Trường Não còn nghe lọt từ gì nữa? Ông ta thẳng thắn lắc đầu: “Không được, tôi cần phải đi.”



Thấy thái độ của Đường Trường Não cứng rắn như thế, Chu Hàn vốn muốn cự tuyệt đi cùng với đối phương.

Rốt cuộc thì nếu đi cũng chỉ sợ là một chuyến trắng tay.

Nhưng mà đúng lúc này, Tô Hàm đột nhiên lên tiếng khuyên nhủ: “Chu Hàn, không bằng chúng ta cùng đi với ông ấy một chuyến đi, Đường tiên sinh mua nhiều hàng giả như thế, coi như tiền đã thành rác rồi.”

Tô Hàm liếc mắt một cái đã biết Chu Hàn không hề tình nguyện đi, nên cô mở miệng cầu tình giúp đỡ cho.

Cô chính là người quá lương thiện, không thể trơ mắt nhìn người khác gặp nạn.

Mà Chu Hàn vừa nghe thấy Tô Hàm cầu xin giúp đỡ đành phải lập tức gật đầu đáp ứng nói: “Mọi chuyện đã như vậy, thế thì chúng ta cùng đi tới đó một chuyến đi.”

Dứt lời Chu Hàn lập tức quay về phía Đường Trường Não nghiêng đầu ý bảo đi thôi.

Đường Trường Não đùng đùng tức giận mà dẫn mọi người ra khỏi biệt thự, lái xe phía trước để dẫn đường.

Không đến nửa giờ sau, mấy chiếc xe đã dừng lại ở trước một nhà đấu giá, Đường Trường Não bước xuống xe.

Ngay sau đó các người Chu Hàn cũng bước xuống xe.

“Chu Nguyên soái, chính là nhà đấu giá này.” Gương mặt Đường Trường Não đầy tức giận mà duỗi tay chỉ ngay mặt nhà đấu giá, ông ta to giọng nói: “Nếu hôm nay nhà đấu giá không đem mấy hố tiền nhiều năm qua trả về cho tôi, tôi sẽ ngay lập tức đánh ông ta với cái nhà đấu giá này.”

Dứt lời, Đường Trường Não bước nhanh đi vào trong.

Chu Hàn lắc lắc đầu, cùng ông ta đi vào nhà đấu giá.

Ba người Tô Hàm theo sát ở sau Chu Hàn, một hàng năm người vừa xuất hiện lập tức khiến cho không ít người chú ý.  “Bây giờ vẫn chưa đến giờ bán, các vị là người bán ạ?” Rất nhanh đã có người ra tiếp đón, hướng về phía Đường Trường Não nói lời chào hỏi.

Dù vậy sắc mặt đối phương cũng đã thay đổi nhanh chóng, biết rõ người đến là Đường Trường Não.

Mà Đường Trường Não cũng chỉ nhìn một cái đã nhận ra đối phương, ông ta không nói hai lời đã đi đến đấm cho một phát, hung hăng đập lên sóng mũi của đối phương.

Ngay lập tức cả người nhà đấu giá đã bị đánh đến chật vật và chảy máu mũi.

Ông ta đưa tay lên mặt, rất nhanh chỉ thấy rất nhiều máu mũi.

Cả người lập tức nổi giận, ông ta nhìn về phía Đường Trường Não trợn trừng hai mắt lên mà tức giận mắng: “Đường Trường Não, ông bị cái gì thế? Đang yên đang lành đánh tôi làm gì?”

Đường Trường Não cười đáp lại, ông ta lại nhào lên đấm cho một phát, mở miệng nổi giận mắng lại: “Là ông, đánh ông thế này còn là nhẹ đó, tôi còn muốn giết chết ông nữa kìa.”

Nhà đấu giá cũng không phải là người không biết giận, bị Đường Trường Não hung hăng đánh đã lập tức không vui.

Ông ta quay đầu nhìn vào trong hét lên: “Các anh em mau ra đây, có người tới gây sự.”

Nghe thấy lời của ông ta, một đám người lập tức hùng hổ chạy ra từ bên trong.

Chu Hàn thấy thế cau mày lại.

Nhìn sơ qua cũng biết được họ là tay đánh đấm chuyên nghiệp.

Nhìn tình hình này thì hẳn là nhà đấu giá đã luyện ra mấy tên giang hồ rồi.

Nếu đúng là vậy thì xác suất nhà đấu giá này bán đồ giả là rất cao.

Khi Chu Hàn mang vẻ mặt lạnh lùng định đi đến thì điện thoại bỗng vang lên.

Anh đành phải đi qua một bên nhận điện thoại, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Bạch Hổ: “Nguyên soái, đã đưa Tề Họa Mi trở về, tuy nhiên cảm xúc của cô ta nhìn không ổn cho lắm.”

Chu Hàn nghe vậy yên lặng một lát, lúc sau mới lên tiếng nói: “Không sao đâu, đưa về rồi là được rồi, có Tề lão ở đấy cô ta sẽ không làm ra rắc rối gì đâu.”

Thật ra, cho dù có làm ra rắc rối gì đó thì cũng không liên quan đến Chu Hàn.

Anh đã tận tình tận nghĩa phái Bạch Hổ đưa Tề Họa Mi trở về rồi.

Chỉ là hình tượng lúc trước của Tề Họa Mi vô cùng cẩu thả nay đã thay đổi, làm cho Chu Hàn cảm thấy có chút không thích hợp.

Hơn nữa khi ở Đường gia, Bạch Như Ngọc cũng ở đây, tuy nhiên Bạch Như Ngọc lần này không giống với dáng vẻ hùng hổ lúc trước, ngược lại lại có thái độ vô cùng chột dạ.

Đối với chuyện này, Chu Hàn cảm thấy có chút bất an.

Đang lúc anh đang lâm vào trầm tư, điện thoại lại vang lên, đầu bên kia lại là Bạch Hổ: “Nguyên soái.”

Chu Hàn chậm chạp lấy lại tinh thần, lập tức nói vị trí của mình với Bạch Hổ, kêu đối phương chạy nhanh đến đây.

Sau đó mới ngắt cuộc gọi.

Không ngờ mới vừa quay đầu lại đã xém đụng trúng một người.

Anh lập tức nhướng mày, nhìn kỹ càng chỉ thấy người đụng là Thanh Tú Tú.

“Chu Nguyên soái, Đường Trường Não và người của nhà đấu giá đánh nhau rồi, chị Tô ở bên cạnh khuyên giải cũng bị đánh.” Gương mặt Thanh Tú Tú đầy vẻ khẩn trương mà nói: “Vừa rồi thấy ngài nói chuyện điện thoại bên này, cho nên không quấy rầy ngài…”

Nghe Thanh Tú Tú nói xong, sắc mặt Chu Hàn lập tức thay đổi.

Tô Hàm cũng bị đánh? Trong lòng Chu Hàn đầy sợ hãi tức giận.

Phải biết đụng tới Tô Hàm cũng chính là đối nghịch với anh.

Lúc này Chu Hàn không nói hai lời đã vội vàng nhảy vào.

Kết quả chỉ thấy Tiết Minh Dương bảo vệ Tô Hàm ở sau người, mà Tô Hàm nhìn như muốn tranh luận với người ta, đứng sau lưng Tiết Minh Dương không ngừng lên tiếng chỉ trích người của nhà đấu giá.

Giờ phút này Đường Trường Não bị bọn chúng đánh ngã trên mặt đất, bị vây quanh đá một cách tàn nhẫn.

“Tô Hàm, em không sao chứ?” Chu Hàn vội vàng lao tới, nháy mắt đã tới trước mặt Tô Hàm, nhanh chóng nắm lấy tay cô.

Tô Hàm vừa thấy Chu Hàn nói chuyện điện thoại xong, lập tức nhìn về phía anh lắc đầu nói: “Em không sao, nhưng các người này thật sự quá đáng lắm rồi.”