Rất nhanh thôi, Bạch gia sẽ phải hứng chịu sóng gió.

Bạch Hổ thấy Chu Hàn lên tiếng thì lập tức làm theo, thành thật lui ra.

Đúng lúc này, bên phía Bạch gia bị lực áp xuống.

Tiền bối nhà Bạch gia đi về phía Chu Hàn: “Chu Nguyên soái, vừa rồi là do con cháu Bạch gia chúng tôi đã xúc phạm đến cậu.”

Một người trong số đó nói: “Chu Nguyên soái, cậu yên tâm, việc này Bạch gia chúng tôi sẽ cho cậu một câu trả lời vừa lòng.”

Chu Hàn lắc đầu: “Tôi không cần câu trả lời gì cả, chỉ cần nói cho tôi biết lão gia tử Bạch gia đang ở đâu là được.”

Mấy vị tiền bối Bạch gia nghe thấy thế biến đổi sắc mặt, sau khi bàn bạc hồi lâu cũng đành phải gật đầu đáp ứng.

Trong lòng bọn họ hiểu rõ, không nên đắc tội với Chu Hàn, anh không phải là người mà bọn họ có thể đụng đến, nếu làm không tốt, chỉ sợ Bạch gia khó có thể tồn tại được nữa.

“Chu Nguyên soái, chuyện là thế này.”

Có người lên tiếng giải thích: “Mười mấy năm trước lão gia tử đã vào mật thất phía sau núi bế quan để toàn tâm toàn ý nghiên cứu cách luyện Sinh Tức Đan rồi. Ngoại trừ con cháu dòng chính đến đưa cơm thì bất kể ai cũng không được lại gần, mật thất phía sau núi là cấm địa của Bạch gia chúng tôi.”

Chu Hàn nghe thấy thế thì sắc mặt hơi biến đổi, nhưng vì Sinh Tức Đan, cấm địa có là gì.

Nếu không có Sinh Tức Đan thì anh em tốt Thanh Long của anh sẽ không thể tiếp tục sống được nữa, vì thế anh không do dự dẫn theo mấy người Tô Hàm đi về phía sau núi.

Đám con cháu Bạch gia thấy thế thì vội vàng tiến lên ngăn cản. Những vị tiền bối kia muốn lên tiếng căn ngăn lũ con cháu nhưng rồi lại thôi.

Tô Hàm thấy người Bạch gia xông tới, cô lập tức rút súng ra, mở đường cho Chu Hàn.

“Đoàng đoàng…”

Tiếng súng vang lên, những người trúng đạn nằm la liệt trên đất, cô không bắn trượt phát nào.

Đám con cháu còn lại thấy vậy há hốc mồm sợ hãi, lập tức yên tĩnh lại, không ai dám bước lên nữa.

Chu Hàn tiếp tục dẫn mọi người ra sau núi tìm Bạch lão gia tử.

Lúc Chu Hàn vừa rời đi, một tên đang giả chết ở dưới đất bỗng lồm cồm bò dậy, chạy ra cửa để đi tìm viện binh.

Mà lúc này Chu Hàn vẫn còn đang tìm kiếm phía sau núi, do Bạch gia quá lớn nên tìm kiếm cũng trở nên khó khăn.

Một đám con cháu Bạch gia ở phía xa trông theo bọn họ, không dám lại gần.

Một Bạch Hổ bá đạo, lại thêm một Tô Hàm bách phát bách trúng làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi. Bọn họ biết, nếu bây giờ có người đi đến sẽ chắc chắn phải chết, không bàn cãi gì.

Sau nửa tiếng tìm kiếm, Chu Hàn vẫn chưa tìm được cửa động.

Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên, Bạch Nhật Tẫn xuất hiện ở trước mặt Chu Hàn.

“Chu Nguyên soái, cứu binh của bọn tôi, lão đại Đài Sơn tới rồi.” Cậu ta duỗi tay chỉ vào Chu Hàn, nói tiếp.

“Anh chết chắc rồi.”

Lão đại Đài Sơn?

Chu Hàn nghe xong ánh mắt chợt lóe, lão đại Đài Sơn không phải là Tề Thắng Thiên sao?

Trong lúc Chu Hàn còn đang tự hỏi, một đám người nhà Tề thị đi đến.

Người mà bọn họ vây quanh, không ai khác chính là Tề Thắng Thiên.

Chu Hàn thấy Bạch Nhật Tẫn mời Tề Thắng Thiên tới thì có chút buồn cười.

“Chu Nguyên soái.” Tề Thắng Thiên cũng phát hiện ra Chu Hàn.

“Tề lão, người đến nhà chúng ta làm loạn chính là tên Chu Nguyên soái này.”

Bạch Nhật Tẫn nói với Tề Thắng Thiên: “Ngài mau giúp chúng tôi xử lý anh ta.”

Tề Thắng Thiên nghe xong liền nổi giận, hung dữ quát lớn: “Cậu mới là người tôi phải xử lý đầu tiên đấy.”

Dứt lời, Tề Thắng Thiên nói với đám người Tề thị: “Mang tên Bạch Nhật Tẫn không biết tốt xấu này đi xử lý cho ta.”

Nhận được chỉ thị, đám người Tề thị đồng loạt hô: “Rõ.”

Rất nhanh, bọn họ cử ra vài người đi đến chỗ Bạch Nhật Tẫn. Cậu ta ta sợ tới mức hai chân nhũn ra, muốn chạy cũng chạy không nổi. Sau đó bị người nhà Tề thị tóm lấy.

Chu Hàn phất phất tay: “Tề lão, tha cho cậu ta một lần đi.”

Dù sao Bạch Nhật Tẫn cũng chỉ là một đứa nhỏ. Hơn nữa, cậu ta còn xác nhận Sinh Tức Đan là do chính cậu ta từng tạo ra, thế nên anh muốn tha cho Bạch Nhật Tẫn một con đường sống. Biết đâu cậu ta không nói dối thì sao.

Nếu như là sự thật, vậy thì cơ hội sống của Thanh Long sẽ nhiều hơn một chút.

“Chu Nguyên soái, tôi thật sự không biết hôm nay cậu đến Bạch gia làm việc.”

Tề Thắng Thiên gật đầu đáp ứng Chu Hàn, cùng lúc đó cũng giải thích với anh: “Mong Nguyên soái giơ cao đánh khẽ, thông cảm cho tôi.”

“Lão tử tha cho cậu lần này.” Tề Thắng Thiên vừa dứt lời, đám người lập tức thả Bạch Nhật Tẫn ra, đồng thời dẫn mọi người lui về sau.

Chu Hàn không nói thêm câu nào.

Sau khi Tề Thắng Thiên rời khỏi Bạch gia, ông ta gọi điện cho đám tiền bối nhà Bạch gia, mắng bọn họ một thôi một hồi, bảo Bạch gia có mắt mà không thấy thái sơn.

Nhưng Tề Thắng Thiên lại không có nói ra thân phận của Chu Hàn. Ông ta chỉ bảo với mọi người, đắc tội ai thì đắc tội chứ đừng đắc tội Chu Hàn.

Mọi người ở Bạch gia thấy lão đại Đài Sơn như Tề Thắng Thiên mà còn phải cung kính với Chu Hàn như thế thì không khỏi càng tôn sùng Chu Hàn hơn.

Lúc sau, nhờ sự hướng dẫn của con cháu Bạch gia, Chu Hàn đã đến được phía sau núi.

“Lão gia tử ở phía bên trong, chúng tôi không có quyền đi vào.” Một người nhà Bạch gia cung kính nói với Chu Hàn

“Mời ngài.”

Chu Hàn gật đầu, không nói hai lời lập tức dẫn người vào sau núi.

Đi được một lúc thì bọn họ thấy cửa vào, trong thông đạo rẽ trái rẽ phải, sau năm phút cuối cũng vào đến được mật thất.

Lúc này họ thấy bên trong có một cái giường, trên giường là một ông cụ đang ngồi.

Trong nháy mắt, họ lập tức đoán được thân phận của người kia.

“Bạch lão gia tử?” Chu Hàn bình tĩnh hỏi một câu.

Ông cụ ngồi trên giường nghe thấy thế thì chậm rãi ngẩng đầu lên: “Các người tìm lão già này là có việc gì?”

Thấy Bạch lão gia tử khiêm nhường như thế, Chu Hàn đành phải nói thẳng vào vấn đề: “Bạch lão gia tử, chúng tôi đã biết chuyện về Liệt Hỏa Đan rồi. Từ nguyên liệu đến phương thức đều nắm rõ trong lòng bàn tay, không những thế còn tạo ra được rất rất nhiều Liệt Hỏa Đan.”

Dứt lời, Chu Hàn ra hiệu cho Bạch Hổ.

Bạch Hổ lấy điện thoại, mở video ra.

Trong video, từng lô từng lô Liệt Hỏa Đan đang được đóng gói.

“Chỉ cần nhìn tỉ lệ như vậy ta có thể biết ngay đây thật sự là Liệt Hỏa Đan.” Bạch lão gia tử xem xong video nói.

Thấy được sự phi thường của Bạch lão gia tử, Chu Hàn càng cung kính hơn: “Nếu ngài cũng đã nhìn ra rồi, vậy thì…”