Sau khi Tiểu Trân trả lời, cô tiến lên phía trước, không quay đầu lại mà chỉ nói: “Chu Nguyên soái, mọi người ở bên ngoài đợi tôi một chút, sau khi phá giải được Kỳ môn độn giáp tôi sẽ ra báo cho mọi người.”

“Được.” Chu Hàn trả lời một tiếng.

Tiểu Trân tiến vào sau núi, không đến năm phút cô đã phá được Kỳ môn độn giáp và đi ra.

“Chu Nguyên soái, mọi việc xong rồi.” Tiểu Trân bình tĩnh nói với Chu Hàn.

Trong lòng Chu Hàn kinh ngạc, anh không nghĩ đến Tiểu Trân có thể phá giải Kỳ môn độn giáp nhanh đến như vậy.

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của cô, có vẻ như chuyện này rất nhẹ nhàng.

Nhưng Chu Hàn cũng hiểu, cách biệt nghề nghiệp như cách cả ngọn núi.

Thấy Kỳ môn độn giáp đã được phá, A Cửu vội nói với Chu Hàn: “Chu Nguyên soái, vậy một tỷ kia?”

Khi nói, anh ta còn lấm la lấm lét mà cười.

Cái điệu cười đó khiến Chu Hàn buồn nôn.

“Bạch Hổ, chuyển tiền cho ông ta.”

“Dạ.”

Bạch Hổ cực kỳ khinh thường loại người như A Cửu, nếu như bình thường sẽ không để cho ông ta lấy được một đồng.

Nhưng đối với mệnh lệnh của Chu Hàn, Bạch Hổ không dám vi phạm.

Rất nhanh A Cửu đã nhận được một tỷ, ông ta kích động đến suýt ngất.

Đám người Chu Hàn cũng mặc kệ ông ta, đi về phía sau núi.

Sau khi đã tiến sâu vào trong, A Cửu lại cười gian, xoay người bỏ trốn.

A Cửu sẽ không để một trói buộc như Tiểu Trân đi theo bên mình.

Với một tỷ này, ông ta có thể cao chạy xa bay, sống cuộc sống tự do tự tại.

Lúc này mọi người đều đang tập trung đi tìm Bạch lão gia, không ai để ý đến A Cửu nên không biết ông ta bỏ trốn.

Bọn họ nhanh chóng đi đến trước cái mật thất kia.

Vẫn như cũ, Bạch lão gia tử cũng đang ngồi trên giường như lúc trước bọn họ vào.

“Tiểu Trân.” Bạch lão gia tử nhận ra Tiểu Trân, ông ta bất chợt mở to hai mắt.

“Bạch gia gia, đã lâu rồi không gặp người.” Tiểu Trân mỉm cười, rất lễ phép chào.

“Mấy năm không gặp, bây giờ Tiểu Trân đã thành một đại cô nương rồi.”

Bạch lão gia xem nhẹ mấy người Chu Hàn, nói chuyện nhà với Tiểu Trân.

“Bạch gia gia càng ngày càng dẻo dai.” Tiểu Trân cười tủm tỉm nói một câu nịnh bợ.

Thật ra Chu Hàn cũng không thấy tức giận, mặc dù Bạch lão gia tử làm lơ bọn họ, nhưng mà anh có rất nhiều kiên nhẫn.

Chỉ cần Bạch lão gia tử chịu giao ra Sinh Tức Đan thì dù có bảo Chu Hàn quỳ ba ngày ba đêm ở sau núi anh cũng sẽ không từ chối.

Vì để Thanh Long có thể khôi phục được như lúc đầu, bất kể là làm cái gì Chu Hàn cũng cảm thấy đáng giá.

“Lại đây, để Bạch gia gia nhìn kỹ nào.”

Bạch lão gia tử vẫy vẫy tay với Tiểu Trân.

Tiểu Trân bước đến, Bạch lão gia chăm chú nhìn rồi đánh giá: “Không tệ, không tệ, từ lần gặp mặt trước, sau mấy năm không gặp, con không chỉ lớn hơn mà thuật Kỳ môn độn giáp cũng tiến bộ không ít.”

Tiểu Trân và Bạch lão gia mỗi người một câu, hàn huyên mãi không thôi.

Tô Hàm nhíu mày, cô muốn lên tiếng nói gì đó nhưng vừa hé miệng ra lại thôi.

Cô quay đầu về phía Chu Hàn, hy vọng anh có thể nói cái gì đó. Nhưng Chu Hàn vẫn im lặng.

Chớp mắt, một buổi chiều trôi qua.

Đám người Chu Hàn đứng hết cả một buổi chiều, Bạch lão gia và Tiểu Trân cũng hàn huyên hết cả một buổi chiều.

Nhiều lần Thanh Tú Tú muốn lên tiếng, nhưng lại bị Chu Hàn nhìn cho không nói nên lời.

Bạch lão gia và Tiểu Trân nói về chuyện gì bọn họ nghe không hiểu.

Thật sự rất mơ hồ…

Cuối cùng, đến tận lúc trời tối, Tiểu Trân và Bạch lão gia mới hàn huyên xong.

“Chu Nguyên soái, thật ngại quá, khiến các người đợi lâu rồi.”

Tiểu Trân cúi đầu nói lời xin lỗi bọn Chu Hàn.

Chu Hàn tiến lên đỡ cô: “Không cần khách sáo.”

Dứt lời, anh quay sang nhìn Bạch lão gia tử.

Nhưng Tiểu Trân lại thúc giục: “Chúng ta đi thôi, Bạch gia gia đã nói cho tôi chỗ để Sinh Tức Đan rồi, giờ tôi sẽ đưa mọi người đi lấy.”

Dứt lời, Tiểu Trân không quay lại mà đi ra ngoài.

Chu Hàn quay đầu về phía Bạch lão gia tử nói lời cảm ơn: “Bạch lão gia, cảm ơn ngài.”

Nói xong mới cùng mọi người rời đi.

Đến tận khi mọi người ra khỏi phía sau núi mới nhận ra một điều, không thấy A Cửu đâu.

“A Cửu kia chạy đi đâu rồi?” Tô Hàm nghi hoặc hỏi.

Thanh Tú Tú tiến lên tiếp lời: “Không phải là chạy trốn rồi chứ?”

Tô Hàm hơi nhíu mày, lắc đầu: “Không rõ nữa.”

Người gian hoạt xảo trá như A Cửu, nếu bảo ông ta không chạy trốn thì có ai tin?

Chu Hàn giống như đã đoán trước được A Cửu sẽ làm như thế, anh vung tay nói: “Không sao cả, chúng ta có thể đưa Tiểu Trân đi cùng.”

Tô Hàm nghe vậy thì khó hiểu nói: “Chu Hàn, như thế không thích hợp cho lắm?”

Chu Hàn nói: “Không có gì là không thích hợp cả.”

Sau đó, Tiểu Trân dắt mọi người đi tìm Bạch Nhật Tẫn.

“Tiểu Bạch, Bạch gia gia bảo cậu luyện một viên Sinh Tức Đan cho Chu Nguyên soái.”

Tiểu Trân vừa nói vừa lấy một viên đan dược ra cho Bạch Nhật Tẫn.

Cô lên tiếng giải thích: “Bạch gia gia bảo tôi nói với cậu, thấy đan như thấy người, cậu không cần nghi ngờ thật giả.”

Bạch Nhật Tẫn nghe xong thì vẻ mặt biến đổi.

Tất nhiên cậu ta biết đây là đan dược của gia gia, trên đời này, ngoại từ gia gia, không còn ai có thể luyện ra được loại đan này nữa cả.

Đồng thời lúc này, đám người Chu Hàn cũng thật sự khiếp sợ.

Bạch Nhật Tẫn tuổi không lớn, không ai tưởng tượng được.

“Cậu có thể luyện được Sinh Tức Đan?” Tô Hàm nghi ngờ hỏi Bạch Nhật Tẫn một câu.

Cậu ta gật đầu, xong lại lắc đầu: “Tôi cũng không dám chắc, do trùng hợp mà luyện chế ra thôi, nhưng tôi có thể thử lại xem sao.”

Bạch Nhật Tẫn gãi gãi đầu, dáng vẻ ngượng ngùng.

Thấy Bạch Nhật Tẫn như vậy, Tô Hàm và Thanh Tú Tú càng thêm nghi ngờ năng lực của cậu ta.

“Chu Nguyên soái, tôi còn phải quay lại sau núi một chuyến.” Đột nhiên, Tiểu Trân nói với Chu Hàn.

Chu Hàn có chút khó hiểu: “Cô còn đến đấy làm gì?”

“Tôi phải đứng ở ngoài để hỗ trợ Bạch gia gia, giúp ông ấy tạo nên một cái tử huyệt để không ai có thể vào, cũng không ai có thể ra.”

Sắc mặt Chu Hàn biến đổi, định hỏi tiếp.

Nhưng Tiểu Trân lại nói: “Chu Nguyên soái, đừng hỏi, Bạch gia gia muốn đi rồi.”

Dứt lời, cô không quay đầu lại mà đi thẳng đến phía sau núi, tốc độ rất nhanh.

Sau khi Tiểu Trân đi khuất, Bạch Nhật Tẫn dẫn bọn họ tiến vào hậu hoa viên của Bạch gia.