Chỉ thấy ông Trần thẳng người nghênh đón công kích của hai người bọn họ.

Đôi tay gầy trơ xương kia duỗi ra để tóm cổ hai người.

“Không ổn.” Tề Thắng Thiên hét lớn, lùi lại, nhưng Bạch Hổ lại không tránh mà lại duỗi tay đi cản.

Kết quả, Bạch Hổ không cản được cú đánh này, bị ông Trần tóm cổ.

Mấy người Chu Hàn thấy thế đều biến sắc, đổ mồ hôi lạnh vì Bạch Hổ.

“Giết.” Bạch Hổ nổi giận, gầm lên một tiếng, rút dao găm ra đâm vào eo của ông Trần.

“Có kịch hay để xem.” Ông Cao cười một tiếng, ánh mắt ánglên sự điên cuồng.

Mà khi Bạch Hổ đâm ông Trần, đối phương không tránh mà tùy ý để cho Bạch Hổ đâm trúng.

Ông Trần mặc kệ bên eo đang chảy máu không ngừng, chỉ càng dùng sức, muốn bóp chết Bạch Hổ.

Bạch Hổ cũng mặc kệ cho lão bóp, tay cũng không ngừng dùng sức, liên tục đâm dao vào eo lão.

Lúc này Tề Thắng Thiên ở một bên thấy thế bèn định tiến đến giúp Bạch Hổ một tay.

“Lui ra.” Chu Hàn hét lên một tiếng.

Ngay sau đó, cả người chợt lao về phía ông Trần.

“Bạch Hổ.” Chỉ trong nháy mắt, Chu Hàn đã đến trước mặt hai người kia, đánh một quyền về phía ông Trần, đồng thời bảo Bạch Hổ.

“Lui ra.”

Lúc này Bạch Hổ đang muốn cùng lão già họ Trần kia sống mái một phen, sao có thể không nghe lời của Chu Hàn?

Rơi vào đường cùng, Bạch Hổ đành phải gật đầu lui xuống.

Ông Trần bị Chu Hàn đánh một chưởng thì lùi về phía sau vài bước.

Bạch Hổ nhân cơ hội này thoát thân, lui sang một bên.

Chu Hàn cau mày, bởi vì trước đây ở Hoành Thành Võ Minh anh đã đột phá rất lớn.

Chưởng vừa nãy là dùng cả mười phần sức lực, nếu là những người khác khẳng định đã bị đánh bay rồi, thế nhưng ông Trần chỉ lùi lại vài bước.

Chu Hàn nháy mắt cảm thấy áp lực, anh có thể nhận ra được ông Trần là một đối thủ đáng gờm.

Trong lòng Chu Hàn hô lên một tiếng, tinh thần càng hăng hái hơn, tiếp tục nhắm vào ông Trần.

“Chu Hàn, anh phải cẩn thận.” Tô Hàm ở một bên lo lắng.

Chu Hàn lúc này làm sao còn tâm trí để trả lời cô, sau khi anh đánh ra một chưởng, ông Trần mạnh bạo đỡ lấy.

Trong lòng Chu Hàn kinh hãi, đồng thời lúc đó, ông Trần đá một chân về phía Chu Hàn, mang theo tiếng xé gió mà tới.

Chu Hàn muốn tránh cũng không được, trong nháy mắt bị đá khiến cho máu cả người chảy ngược, sau đó bay ra ngoài.

Anh lăn vài vòng, phải dùng chút sức lực còn lại để chống đỡ thì mới gượng dậy được.

Ông Trần này thật không đơn giản.

Lúc trước Chu Hàn chỉ mới gặp qua ông Trần một lần ở tiệc mừng thọ của Tề Thắng Thiên.

Nhưng lúc ấy Chu Hàn không phát hiện ra ông Trần có gì bất thường, lại càng không ngờ đến người này là võ giả.

“Nguyên soái.” Lúc này, một bóng người chợt lóe, muốn tiến đến để đỡ Chu Hàn.

“Lui ra.” Chu Hàn quát lớn, không cần nhìn anh cũng có thể biết đó là Vô Kiểm.

“Nguyên soái.” Vô Kiểm vẫn nhất quyết không chịu lui ra.

Chu Hàn quay đầu nhìn anh ta một cái, chỉ cần một ánh mắt đã ép cho anh ta phải lùi lại.

“Giết.” Dường như trong nháy mắt sau khi Vô Kiểm lui xuống, ông Trần nổi giận gầm lên một tiếng, vọt về phía Chu Hàn.

Ánh mắt Chu Hàn ngưng đọng lại, lập tức nghênh đón.

Nếu ông Trần đã muốn cá chết lưới rách, vậy thì Chu Hàn không ngại cùng ông ta chơi.

Hai bóng người va chạm nhau, Chu Hàn không ngừng né tránh đòn đánh của ông Trần, đồng thời tìm cơ hội để ra tay.

Nhưng vào lúc anh muốn ra tay, anh lại phát hiện ra không có cơ hội nào.

Nãy giờ vẫn cứ luôn né tránh, đến lúc muốn nắm lấy cơ hội để ra tay thì lại mất đi năng lực đánh lại.

Lúc này, mấy người Tô Hàm đã xem đến mức đỏ mắt, muốn tiến lên giúp đỡ nhưng lại bị Bạch Hổ và Vô Kiểm ngăn lại.

Bởi vì Chu Hàn đã hạ lệnh không cho bất cứ ai nhúng tay vào.

Bạch Hổ và Vô Kiểm lúc này rất muốn tiến lên giúp đỡ nhưng cũng chỉ có thể đè ép ý muốn này xuống. Lại thêm ông Cao ở bên cạnh mang theo không ít người luôn như hổ rình mồi ở bên cạnh, chỉ sợ khi bọn họ ra tay thì đám người Tô Hàm sẽ không được yên ổn.

Hơn nữa, bọn họ không dám làm trái lệnh của Chu Hàm.

Lúc này, Chu Hàm và ông Trần đang đánh đến hăng say, ông Trần đơn phương đè ép Chu Hàn.

Chu Hàn phải lui về sau nhiều lần, còn bị ông Trần đánh trúng vài đòn.

Cũng may là Chu Hàn không cố gắng đỡ đòn, anh muốn tìm một cơ hội để lật ngược thế cờ.

Đột nhiên “phụt” một tiếng, ông Trần phun ra một ngụm máu.

Chu Hàn thấy thế cũng khiếp sợ, không biết vì sao ông Trần lại hộc máu.

Hơn nữa người bị đánh là Chu Hàn chứ không phải ông ta. Có hộc máu thì cũng phải là Chu Hàn anh mới đúng.

Đột nhiên, Chu Hàn như nhận ra được điều gì.

Hẳn là ông Trần đã ăn một loại đan dược đặc thù nào đó, nếu không cũng sẽ không đến nỗi như vậy.

Anh lập tức đánh một quyền về phía ông Trần, anh hiểu rõ đây chính là cơ hội của mình.

Dù vậy, tuy ông Trần phun ra một búng máu nhưng khí thế không hề suy giảm.

Ông Trần phản ứng lại, đấm một quyền về phía Chu Hàn.

Một âm thanh tê dại vang lên, hai nắm đấm va chạm vào nhau.

“Mẹ nó.” Ông Trần nổi giận gầm lên, lại hộc thêm một búng máu nữa.

Chu Hàn thấy đối phương phun máu về phía mình, anh khó khăn lắm mới tránh được.

Bởi vì anh nhận thấy máu của ông Trần lần này có độc.

Lần né tránh này khiến khí thế của Chu Hàn yếu đi, lực cũng giảm bớt.

Ông Trần thấy thế tiếp tục đấm quyền thứ hai, như muốn đấm chết Chu Hàn vậy.

Nhưng làm sao Chu Hàn có thể cho ông ta cơ hội này?

Anh lập tức lùi lại, kéo dài khoảng cách với ông Trần.

Ông ta thấy thế thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta tận dụng thời gian thở gấp, lại tiếp tục đánh về phía Chu Hàn.

Tất nhiên Chu Hàn sẽ không nhận thua vào lúc này, bởi vì anh không thể thua.

Ở phía sau anh còn có bạn bè, có người anh yêu.

Cho dù phải chết, Chu Hàn cũng sẽ không ngã xuống vào lúc này.

“Chu Hàn, đừng mà.” Tô Hàm hét lên một tiếng.