Mặc dù nhìn bề ngoài là đám người Chu Hàn tháo chạy, ông Trần hoàn toàn đứng ở vị trí bất bại.

Nhưng trên thực tế, chỉ cần người sáng suốt là có thể nhìn ra, mặc dù ông Trần thắng nhưng lại bị Chu Hàn làm bị thương nặng.

Mặc dù Chu Hàn bị đánh bại, nhưng chỉ bị thương nhẹ mà thôi.

Chuyện này ông Cao đã sớm nhìn thấu.

Cho nên giờ phút này ông ta chỉ có thể để cho con cháu nhà họ Bạch hỏi ông Trần.

Dù sao thì cũng là ông Trần tự mình ra tay với Chu Hàn.

Người ra tay không phải là ông ta, tất nhiên ông Cao sẽ loại mình ra ngoài, không chú ý đến.

Hơn nữa, vừa thấy ông Trần ói ra máu lần thứ hai, ông Cao cũng đã để cho ông Trần rút lui.

Ông ta cũng không nghĩ đến chuyện để cho ông Trần lấy mạng đổi mạng với Chu Hàn, ông Cao nhận định, ông ta cũng đã thể hiện trọn tình trọn nghĩa.

Mà đang lúc trong lòng ông Cao suy nghĩ thì ông Trần lên tiếng.

Ông ta chỉ vừa mới lên tiếng, chỉ nói một chữ đã nôn ra một bụm máu.

Thấy vậy ông Cao vội vàng lấy ra khăn giấy giúp ông Cao lau vết máu trên miệng.

“Tôi… mạng không được lâu nữa.” Ông Trần vừa ho ra máu vừa lên tiếng: “Tôi… gặp phải cắn trả.”

Sau khi nói xong câu cuối cùng, thậm chí ông Trần cũng chưa kịp dặn dò hậu sự thì đôi mắt đã trợn ngược, hơi thở rất yếu ớt.

Ông Cao thấy vậy lập tức da đầu tê dại.

Nếu ông Trần chết, Cao thị bọn họ cũng không có cách nào ăn nói với Trần thị.

Ông Cao sốt ruột, ánh mắt của ông ta nhìn con cháu nhà họ Bạch đang đứng ở một bên, lên tiếng hỏi: “Còn cứu được hay không?”

Vị con cháu nhà họ Bạch này thu tay lại, lắc đầu nói: “Không cứu được.”

Ông Cao nghe vậy than thở một tiếng, lập tức cũng không nói gì thêm.

Nhưng đôi mắt già nua kia của ông ta chuyển động một vòng, lập tức nghĩ ra biện pháp đối phó.

“Người đâu.” Lúc này ông Cao vung tay lên: “Đi đến Trần thị kêu con cháu nhà họ Trần đến đây, nói với bọn họ Chu Nguyên soái đánh chết ông Trần, để cho người nhà họ Trần đến nhặt xác đi.”

Mặc dù ông Trần chết ở nhà họ Cao, nhưng ông Cao có thể tuyên bố ông ta đã cứu ông Trần từ miệng cọp về.

Chỉ là cuối cùng ông Trần không chống đỡ nỗi mà thôi.

Cứ như vậy, Chu Hàn sẽ phải chịu lửa giận của trên dưới Trần thị, ông Trần chết đi, Trần thị không có gia chủ, mất người đáng tin cậy, bọn họ sẽ không chết không thôi với Chu Hàn.

Cứ như vậy ông Cao có thể dẫn ông Lý và ông Nhạc tập trung đối phó với Tề Thắng Thiên rồi.

Đài Sơn sớm muộn gì cũng là của bọn họ.

Sau khi đưa ra chủ ý, ông Cao lại hạ lệnh lần nữa: “Đi mời ông Lý, ông Nhạc đến đây cho tôi.”

Ông Cao khẽ híp đôi mắt lại, gằn từng chữ: “Nói cho bọn họ biết thời gian của Tề Thắng Thiên không còn nhiều nữa.”

Trước đó ông Cao đề nghị bốn lão thiên vương cùng liên thủ đối phó Tề Thắng Thiên, nhưng ông Nhạc và ông Lý lại lựa chọn rút lui, hai người rút lui ngay tại trận.

Đồng ý cùng tiến cùng lùi với ông Cao chỉ có ông Trần, nguyên nhân thì do ông Trần thiếu ông Cao một ân huệ rất lớn.

Hai năm trước, con cháu Cao thị cứu mạng con trai ông Trần.

Chẳng qua ông Trần không biết, trừ con trai của ông ta ra, con trai của ông Lý và ông Nhạc cũng được con cháu Cao thị cứu một mạng.

Chỉ là ông Lý và ông Nhạc đã sớm nhìn thấu thủ đoạn của ông Cao, biết ông Cao cố ý lôi kéo lòng người.

Hết lần này đến lần khác ông Trần lại không biết, vẫn còn ngu ngốc nhớ phần “ân tình” này.

Lúc con cháu Trần thị chạy đến nhà họ Cao, bọn người Chu Hàn đã trở về biệt thự nhà họ Tề.

Giờ phút này trong phòng họp Tề thị, đám người Chu Hàn họp lại cùng một chỗ.

“Tiết Minh Dương, cậu phát biểu suy nghĩ của mình về chuyện lần này một chút đi.” Chu Hàn gõ bàn, nhìn Tiết Minh Dương.

Sau khi trở về từ nhà họ Bạch, bọn họ lại tu tập mở cuộc họp.

Hơn nữa, còn là một cuộc họp không thể không tiến hành.

Chu Hàn muốn nghe ý kiến của mọi người, hơn nữa bây giờ nhà họ Tề đang lâm vào nguy cơ.

Mà sở dĩ Chu Hàn muốn Tiết Minh Dương phát biểu ý kiến cũng bởi vì tuy Tiết Minh Dương tuổi nhỏ, nhưng suy nghĩ lại rất trưởng thành.

Khi nhìn vào mọi việc luôn có những nhận xét độc đáo.

“Chu Nguyên soái, theo như tôi thấy, hẳn ngài nên gọi năm đại tướng từ Võ Minh Hoàng Thành về.” Tiết Minh Dương nói từng chữ, vô cũng rõ ràng: “Mặc dù năm đại tướng đang trong quá trình dưỡng thương, nhưng có thể mượn tay nhà họ Bạch để bọn họ nhanh khỏe lại.”

“Chỉ cần có năm đại tướng, với Bạch Hổ, cộng thêm Chu Nguyên soái ngài nữa.”

“Các người hợp lực lại, tất nhiên có thể đánh bại ông Trần.”

Tiết Minh Dương nói một phen như vậy, nhưng Chu Hàn lại lắc đầu.

Dù sao năm đại tướng ở lại Võ Minh Hoàng Thành là vì áp chế Như Liệt đoàn.

Nếu gọi bọn họ đến đây, chỉ sợ Như Liệt đoàn lại gây sóng gió.

Thấy Chu Hàn bác bỏ đề nghị của mình, sắc mặt Tiết Minh Dương rất bình tĩnh, giống như đã lường trước như vậy.

Nếu Chu Nguyên soái cảm thấy cách này không được, vậy thì đổi cách khác.

Tiết Minh Dương hờ hững lên tiếng, rất có tư thế chỉ điểm giang sơn: “Bây giờ ngài và ông Tề không khác gì đang khiêu vũ trên mũi dao, bốn mặt đều là địch rồi.”

“Nếu không muốn điều năm đại tướng đến vậy thì phải mời gia chủ nhà họ Hoắc đến.”

Nói được một nửa, cậu dừng lại một chút, mỉm cười ý vị thâm trường: “Chu Nguyên soái, đừng quên đại bản doanh của ngài ở Hòe Châu.”

“Tổng giám đốc Hoàng Minh, cha nuôi của tôi, Kỳ Tiếu Thiên cùng với toàn bộ Tô thị, khi nào thì có thể dùng?”

“Chỉ cần đám thế lực này cùng hội tụ một chỗ…”

Không đợi Tiết Minh Dương nói xong, Chu Hàn khoát tay bác bỏ.

Chuyện của Đài Sơn thì do Đài Sơn giải quyết.

Chu Hàn không muốn dính dáng đến những thế lực khác, càng không muốn động đến chúng.

Nếu như muốn điều người đến, một cú điện thoại của Chu Hàn là có thể điều đến ngàn vạn binh lính.

Hoàn toàn có thể càn quét mười, trăm thế lực của bốn lão thiên vương.

Quyền thế một đời Nguyên soái của anh hoàn toàn có thể thông thiên, chẳng qua Chu Hàn không muốn như vậy mà thôi.

Hôm nay anh tụ họp mọi người lại không phải là nghe bọn họ bày mưu tính kế điều người đến.

Mà là muốn để bọn họ nói ý kiến nhằm vào ông Trần.

Cho tới bây giờ Chu Hàn không chịu thua, nhưng lần này anh đã nhận thua rồi.

Nhưng mong muốn của anh là có thể phá tan đối phương, trực tiếp đốt phá thuốc trong cơ thể của ông Trần.

Dù sao thì ông Trần cũng thật quá đáng, không thể lưu.

Giống như chuyện uống thuốc để đột nhiên tăng mạnh thực lực khi quyết chiến, Chu Hàn ghét nhất, thậm chí là xem thường chuyện này.

Lúc trước người Tần thị cũng làm chuyện này.

Mà Chu Hàn cũng đánh một trận chiến thắng Tần thị, tiếp đó bọn họ phải đầu hàng.

“Bởi vì uống thuốc của nhà họ Bạch nên ông Trần mới có thực lực như vậy.” Trong mắt của Chu Hàn lóe lên một tia nắm chắc: “Việc cần làm là phá đi tác dụng của thuốc trong cơ thể ông Trần.”

Nói xong Chu Hàn nghiêm mặt nói: “Tiết Minh Dương, thấy thế nào?”

Chu Hàn vừa dứt lời, lập tức sắc mặt Tiết Minh Dương thay đổi lớn.

Không đợi cậu nghĩ ra, Tề Thắng Thiên đã lên tiếng: “Chu Nguyên soái, lông dê xuất hiện trên người của dê, chúng ta tìm nhà họ Bạch không phải là được rồi sao?”

Chu Hàn lắc đầu: “Mới vừa rồi đã đến nhà họ Bạch, con cháu nhà họ Bạch Bạch Nhật Tẫn thẳng thắng thừa nhận, nhà họ Bạch bọn họ có quan hệ với bốn lão thiên vương.”

Chu Hàn vừa nói xong, lập tức Tề Thắng Thiên than thở một tiếng: “Sợ rằng thời tiết Đài Sơn muốn thay đổi rồi.”

Tề Thắng Thiên tận mắt thấy Chu Hàn bại, hôm nay Chu Hàn bại, người đáng tin cậy của ông ta cũng mất rồi.