Tề Thắng Thiên nghe vậy cả người ngẩn ra, mặt ông ta tràn đầy sự không thể tin tưởng nói: “Con nói cái gì.”

“Chẳng lẽ con cùng với tên người nước ngoài kia…”

Nói được nửa câu, Tề Thắng Thiên tức đến nỗi hoàn toàn không nói tiếp được nữa, ông ta giơ tay giáng một cái tát khiến Tề Họa Mi ngã trên mặt đất.

Lúc này Chu Hàn đang nhìn chằm chằm Tề Tam, kết quả lại bị Tề Thắng Thiên quấy rầy.

Anh theo bản năng quay đầu lại nhìn một cái, nhìn thấy Tề Họa Mi bị đánh ngã trên mặt đất.

Tony Panghsang thấy vậy lập tức tức giận và xông về phía Tề Thắng Thiên.

Nhưng ngay lúc này, một đám con cháu Tề Thị lại nhào lên chặn Tony Panghsang lại.

Không chỉ như vậy, bọn họ còn làm ra vẻ muốn đưa Tony Panghsang vào chỗ chết.

Nhưng Tony Panghsang liều mạng giãy giụa, vì Tề Họa Mi mà sẵn sàng đánh đập tàn nhẫn với vệ sĩ của Tề Thị.

Tony Bond vừa nhìn thấy em trai của mình bị bắt nạt, lập tức sự tức giận xông lên đến não.

Anh ta không chút do dự mà nhào vào đám người vệ sĩ của Tề Thị.

Kết quả hai anh em bị vệ sĩ của Tề Thị cứng rắn đánh ngã trên mặt đất, Chu Hàn đang xử lý chuyện của Tề Tam, lúc này hoàn toàn không thể thoát thân được.

Hai anh em Tony Bond bị vệ sĩ của Tề Thị đè đánh, Tony Bond tức muốn hộc máu, không ngừng nhìn về phía Chu Hàn kêu la cứu mạng.

Tô Hàm ở một bên cũng xem không nổi nữa, lập tức mang theo Thanh Tú Tú vọt lên.

Nhưng một đám người vệ sĩ của Tề Thị hoàn toàn không cho Tô Hàm mặt mũi, tuy là cô có thân phận cô Chu hộ mệnh.

Nhưng ở nơi của vệ sĩ Tề thị lại không có tác dụng, bởi vì vệ sĩ của Tề thị chỉ nghe lệnh của Tề Thắng Thiên.

Hơn nữa, Tề Thắng Thiên vốn dĩ không hài lòng với Chu Hàn.

Cho nên giờ phút này ông ta cũng chỉ mắt nhắm mắt mở làm ngơ.

Đám người vệ sĩ của Tề thị ra tay với hai người Tô Hàm, Thanh Tú Tú vừa thấy bọn họ muốn đánh Tô Hàm, lập tức đi lên ngăn cản.

Kết quả bị một người đạp ngã trên mặt đất, che lấy bụng khó chịu rên lên.

Tô Hàm nhìn thấy Thanh Tú Tú bị đánh, lập tức càng thêm tức giận, trong miệng cô hô to lên một tiếng: “Tôi liều mạng với các người.”

Tiếng hô vừa thốt ra, Tô Hàm không chút do dự, lập tức giương nanh múa vuốt nhào về phía đám người vệ sĩ của Tề thị.

“Tô Hàm.” Lúc này Chu Hàn bị tiếng hô vừa nãy của Tô Hàm làm cho giật mình, vừa nhìn thấy Tô Hàm xông lên, vệ sĩ của Tề thị đangg muốn ra tay với cô.

Sắc mặt Chu Hàn lập tức lạnh băng, anh chạy nhanh đến, thân hình giống như một cơn gió xoáy xông lên.

“Ầm.” Anh một chân quét sạch, trong nháy mắt đem cả đám người vệ sĩ của Tề thị quét bay ra ngoài.

Tề Thắng Thiên thấy vậy, lúc này mới tiến lên phía trước cười xòa nói: “Chu Nguyên soái, thật là ngại quá, chuyện này đều do tên người nước ngoài kia gây ra.”

Mặc dù trong lòng không tình nguyện, nhưng không biết vì sao Tề Thắng Thiên vẫn xin lỗi Chu Hàn.

Cũng không biết là bởi vì chột dạ hay là bởi vì sợ hãi.

Nhưng trong lòng ông ta lại lửa giận ngập trời, suy cho cùng thì những lời nói vừa nãy của Tề Họa Mi không khác gì thừa nhận đã xảy ra quan hệ với Tony Panghsang.

Chỉ là Tề Thắng Thiên hoàn toàn không biết, Tony Panghsang trong sạch.

Tề Họa Mi cũng trong sạch.

Kẻ đầu sỏ gây nên tội ác chính là Đường Minh Minh.

Lúc này Tề Thắng Thiên hoàn toàn không biết, còn đem chuyện này đẩy lên trên người của Tony Panghsang.

Tony Panghsang nghe vậy lập tức cực kỳ tức giận, sau khi cậu ta từ trên mặt đất giãy dụa bò dậy thì liền lao về phía Tề Thắng Thiên.

Đổ ập xuống đầu là một cú đấm, chỉ là cú đấm của cậu ta còn chưa rơi về phía Tề Thắng Thiên thì lại bị Tề Thắng Thiên lùi một bước để đánh trả, một cái tát đánh bay ra ngoài.

Chu Hàn thấy vậy lập tức tiến lên phía trước vài bước.

Dường như mỗi bước chân đều mang theo sự áp chế cực kỳ lớn, khiến cho Tề Thắng Thiên khó khăn thở dốc.

Tề Thắng Thiên có thể cảm nhận được rõ ràng, Chu Hàn tức giận rồi.

Chỉ là Tề Thắng Thiên ông cũng không phải dễ chọc.

“Chu Nguyên soái, chuyện này ngài không thể thiên vị cho người ngoài.” Tề Thắng Thiên nổi giận đùng đùng, không thể nhịn được nữa nói: “Là cái tên người nước ngoài này làm nhục cháu gái tôi.”

Dứt lời, ông ta còn vươn tay chỉ vào Tony Panghsang.

Tony Panghsang lại lên tiếng phản bác nói: “Tôi không có.”

Câu nói vừa thốt ra, Tony Panghsang chỉ cảm thấy khóe miệng tanh tanh, cậu ta theo bản năng giơ tay lau một cái, kết quả phát hiện toàn bộ đều là máu.

Điều này khiến cho Tony Panghsang rất tức giận, trong miệng cậu ta phẫn nộ nói: “Chảy máu rồi, chảy máu rồi.”

Tony Bond vừa thấy em trai mình bị đánh đến chảy máu thì lập tức muốn ra tay với Tề Thắng Thiên.

“Lùi xuống trước đi.” Chu Hàn kịp thời lên tiếng nói.

Anh vừa dứt lời, Tony Bond lập tức chỉ đành siết chặt nắm đấm, cố nén cơn tức giận.

“Chu Nguyên soái, ngài phải làm chủ cho tôi và em trai tôi.” Tony Bond tiến lên phía trước một bước, nói với Chu Hàn.

Chu Hàn nghe vậy thì gật gật đầu.

Mà ngay lúc này, Tony Panghsang ở một bên lại đúng lúc lên tiếng nói: “Người làm nhục cháu gái ông không phải tôi, mà người đó là Đường Minh Minh.”

Một câu nói này của anh ta hiển nhiên là nói với Tề Thắng Thiên.

Nhưng Tề Thắng Thiên lại rõ ràng không hề tin tưởng, ông ta cười lạnh một tiếng: “Cậu còn muốn hắt cái bát nước bẩn này lên người Đường Minh Minh sao?”

“Cậu hỏi cậu ta có mấy lá gan mà dám làm nhục cháu gái của tôi?”

Vẻ mặt Tề Thắng Thiên tràn đầy sự tự tin, giống như Đường Minh Minh ở trước mặt ông ta chỉ là một con kiến.

“Ông nội, thật sự là Đường Minh Minh làm.” Tề Họa Mi ở một bên cũng không thể nhịn được nữa liền lên tiếng nói: “Là Đường Minh Minh hợp tác với Bạch Như Ngọc cùng nhau làm đó.”

Tề Thắng Thiên nghe vậy lập tức cả người ngẩn ra, mãi cho đến giờ phút này ông ta mới xem là tin tưởng.

Đương nhiên Đường Minh Minh không có lá gan này, nhưng nếu là nha đầu nhà họ Bạch kia châm dầu vào lửa thì chuyện tình sẽ khó nói rồi.

Tề Thắng Thiên cẩn thận suy nghĩ thì cảm thấy cực kỳ sợ hãi, khuôn mặt già tức giận đến nỗi dường như sắp trở nên vặn vẹo.

“Con đã làm hỏng danh tiếng Tề Thị của ta rồi.” Tề Thắng Thiên hận không thể một bạt tai đánh chết Tề Họa Mi.

Nhưng trùng hợp với việc này, Bạch Hổ lại vặn Tề Tam đi qua.

Khí thế trên người Bạch Hổ càng tăng lên, dọa Tề Thắng Thiên tiêu tan cái ý nghĩ ra tay động thủ.

“Ông nội, hôm nay con muốn rời khỏi nơi này.” Tề Họa Mi từng câu từng chữ, nhìn thẳng vào Tề Thắng Thiên mà nói: “Con không muốn ngốc nghếch ở lại Đài Sơn, cái nơi đau khổ này nữa, sau này con cũng sẽ không trở về nữa.”

Dứt lời, Tề Họa Mi chạy ra bên ngoài Tề Thị.

Tony Panghsang lập tức đuổi theo, trong miệng còn kêu lên: “Họa Mi, Họa Mi.”

“Ông Tề, nhiều lời không cần nói nữa, chuyện này sau này đừng nhắc lại nữa.” Chu Hàn vân đạm phong khinh lên tiếng nói: “Từ nay về sau không cần tới lui nữa.”

Dứt lời, Chu Hàn  gọi mọi người rời khỏi Tề Thị.

Lúc ra đến cửa lớn của Tề Thị, Chu Hàn đã gọi điện thoại đến sở cảnh sát, bảo bọn họ phái xe đến đây.

Trong lúc chờ đợi, Chu Hàn đã bóp gãy mấy cây xương sườn của Tề Tam, khiến gã ta nói thật.

Nhưng Tề Tam lại đau đến mức lâm vào hôn mê, nhìn thấy sắp không ổn, Tiết Minh Dương vội vàng cứu chữa.

Rất nhanh, tình trạng vết thương của Tề Tam tạm thời đã được ổn định, tỉnh dậy, chỉ là bị dọa đến nỗi không dám nói chuyện.

Không đến mười phút, xe của sở cảnh sát đã đến rồi, nhóm người Chu Hàn vào trong xe rời đi.

Nhưng sau khi xe lái đi được một đoạn đường, cửa xe đột nhiên mở ra, Chu Hàn quăng Tề Tam đã bị hỏi xong ra ngoài.

Tề Thắng Thiên tức đến nỗi khuôn mặt già vặn vẹo, phẫn nộ lên tiếng nói: “Nhà họ Bạch, nhà họ Đường.”

Ông ta gằn từng câu từng chữ, tức giận đến nổi cả người run rẩy không ngừng.