Tốc độ của Vô Kiểm và Bạch Hổ rất nhanh, phút chốc đã tiêu diệt mấy tên sát thủ trên đất, lôi ra khỏi phòng dọn dẹp sạch sẽ.

Khi Tô Hàm tỉnh lại, vết máu trong phòng đều đã được xử lý sạch sẽ, mà bóng dáng của những sát thủ kia lại biến mất tăm.

Tô Hàm thấy vậy tức thì đầy kinh ngạc.

Cô chuyển ánh mắt nhìn sang Chu Hàn.

Lập tức lên tiếng hỏi: “Chu Hàn, đã xảy ra chuyện gì? Những sát thủ kia đâu?”

Gương mặt của Tô Hàm đầy vẻ khó tin, giống như phát hiện chuyện gì không nên phát hiện vậy.

Cô kinh ngạc mà nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mọi người đã giết hết những sát thủ đó rồi sao?”

Nói xong, ánh mắt của Tô Hàm theo bản năng nhìn về phía Vô Kiểm và Bạch Hổ.

Hai người vừa thấy Tô Hàm nhìn về phía mình, lập tức hơi thay đổi sắc mặt.

Thật ra thì bọn họ có một trăm lý do để Tô Hàm tin tưởng rồi bình tĩnh lại.

Chẳng qua là hai người không dám lừa gạt Tô Hàm, dù sao cô chính là cô Chu.

“Bà xã.” Chu Hàn nắm chặt tay của cô gái, lên tiếng dịu dàng an ủi: “Không cần lo lắng, không sao rồi.”

Tô Hàm thấy Chu Hàn rất bình tĩnh, mặc dù trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng cô vẫn im lặng.

Dù sao chuyện đến lúc này, Tô Hàm cũng không có gì để nói.

Cô biết rất rõ trong lòng, nếu như thật sự những sát thủ vừa nãy đã chết, vậy thì cô có nói thêm đi nữa thì có ích lợi gì?

Chẳng lẽ dựa vào mấy câu nói của cô, những sát thủ đó có thể sống lại ư? Thật là hoang đường nực cười.

Tô Hàm tự giễu ở trong lòng, sắc mặt lại trở nên bình thản.

Vào lúc này, cô vốn không dám tạo thêm phiền phức cho Chu Hàn nữa.

Lập tức không nói nhảm nửa câu, lên tiếng nói: “Chu Hàn, cảm ơn anh, em biết anh đối xử tốt với em.”

Tô Hàm nói xong, lúc cô vừa dứt lời thì Chu Hàn cũng gật đầu.

Anh nắm chặt tay của Tô Hàm hơn, anh phải quý trọng cô gái này.

“Bạch Hổ, Vô Kiểm.” Chu Hàn lập tức lên tiếng dặn dò: “Các cậu đi cứu Tiết Minh Dương, Tề Họa Mi và hai anh em Tony Bond.”

Nói tới đó, Chu Hàn im lặng một lúc, lập tức chuyển đề tài: “Trước khi trời tối, nhất định phải cứu bọn họ về.”

Anh nói xong, hai người Bạch Hổ và Vô Kiểm tức thì lên tiếng trả lời: “Rõ.”

Ngay sau đó hai người đi ra ngoài, tốc độ cực nhanh.

Ánh mắt của Chu Hàn rời khỏi bóng lưng của hai người, cuối cùng nhìn Tô Hàm.

“Bà xã.” Anh thắm thiết nói: “Em yên tâm, có anh ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Tô Hàm nghe vậy trái tim lập tức sắp hòa tan, gương mặt cô chan chứa hạnh phúc gật đầu nói: “Em biết rồi.”

Lúc Chu Hàn và Tô Hàm anh anh em em, Bạch Hổ và Vô Kiểm đã lái xe xông đến nhà họ Cao.

“Bạch Hổ, tính ra đã mấy năm hai chúng ta không có cuộc so tài nào nhỉ?” Vô Kiểm giẫm chân ga, đột nhiên hạ cửa kính xe.

Ngay sau đó, anh ta hỏi Bạch Hổ đang lái một chiếc siêu xe khác.

“Đúng vậy, tính ra phải hai ba năm rồi.” Bạch Hổ lên tiếng trả lời.

Kết quả vừa nói xong, anh ta đột nhiên nhận ra chỗ không đúng.

Ngay sau đó, Bạch Hổ theo bản năng hỏi một câu: “Vô Kiểm, anh có ý gì? Chẳng lẽ muốn so tài một trận với tôi sao?”

Bạch Hổ dứt lời, Vô Kiểm lập tức gật đầu nói: “Đương nhiên, phải so tài một trận.”

“Vừa nãy tự anh nói rồi, đã hai ba năm chúng ta không so tài một trận.” Vô Kiểm đầy chân thành mà nói: “Mà hôm nay là cơ hội ngàn năm có một đấy.”

Hiếm khi đi thi hành nhiệm vụ chung với Bạch Hổ, dù sao hôm nay là vì không đủ người, hơn nữa phải cứu hơn bốn người.

Cũng chính vì vậy Chu Hàn mới dùng át chủ bài Vô Kiểm này, phái anh ta đi thi hành nhiệm vụ với Bạch Hổ.

Nếu không phải bất đắc dĩ, Chu Hàn sẽ không dùng át chủ bài Vô Kiểm.

Mọi thứ Chu Hàn làm vào hôm nay cũng là vì Bạch Hổ, mà lúc này Chu Hàn đang ở bên cạnh Tô Hàm, đã hành động.

Anh muốn tự ra mặt, đưa Tô Hàm cùng đi đến giúp đỡ, như vậy cũng tăng thêm một lợi thế.

Nếu như không tự áp trận, Chu Hàn sẽ không yên lòng, Bạch Hổ và Vô Kiểm không thể xảy ra chuyện.

Hai người không chỉ đối mặt với lão cáo già họ Cao đó, còn có mấy nhóm sát thủ tinh nhuệ của Như Liệt đoàn.

Một lần sảy chân để hận nghìn đời, Chu Hàn phải đảm bảo không có sơ hở.

Hai người Bạch Hổ và Vô Kiểm người này lái nhanh hơn người kia, cho dù là qua khúc quanh hay chướng ngại vật trên đường, với hai người mà nói cũng giống như con nít chơi đồ hàng vậy.

Cuối cùng, khi hai người lái xe đến nhà họ Cao thì khổ nỗi là đánh ngang tay, không có ai chiến thắng.

“Quả nhiên, kết quả lần này vẫn giống như trước, anh và tôi khó phân thắng bại.” Bạch Hổ dửng dưng, giống như đã sớm biết rồi vậy.

Vô Kiểm bên cạnh cũng cười híp mắt nói: “Sớm biết sẽ như vậy.”

Bạch Hổ nghe vậy thản nhiên gật đầu, hai người hiểu ý nhau. Sau chốc lát yên lặng, cuối cùng cũng không ai nói gì.

Bóng dáng của hai người chợt lóe lên, nhanh chóng xông vào trong nhà họ Cao.

Lúc này trong cả nhà họ Cao cũng không có nhiều người, chỉ còn một vài người tam giáo cửu lưu đang không ngừng đi dạo.

Hai người Bạch Hổ không nhịn được theo bản năng liếc nhìn nhau, cùng hiểu ý.

“Làm gì đó?” Cả đám lập tức vây lại.

Sau khi hai người Bạch Hổ nhìn nhau, lập tức không nói nhiều mà chủ động ra tay về phía đám người.

“Ầm.” Hai người Bạch Hổ ra tay, tất cả người trong nhà họ Cao ngã xuống. Bọn họ giống như cà rốt cải trắng, bị hai người Bạch Hổ ung dung giải quyết.

Hai người động một cái, đã ngã xuống cả đám.

Rất nhanh, hai người Bạch Hổ chiếm ưu thế, đám người tam giáo cửu lưu rối rít né tránh, xem ra rất sợ hãi.

Nhưng ngay sau đó, một nhóm người lao ra từ phòng khách nhà họ Cao.

Trên người nhóm người này cũng quấn phấn đạn, dáng vẻ trang nghiêm muốn lấy mạng đổi mạng.

Hai người Bạch Hổ lập tức nhận ra nguy hiểm, vội vàng lui về sau, không cho đối phương cơ hội liều mạng.

Bạch Hổ và Vô Kiểm cảm thấy rất khó tin, không nghĩ ra tại sao có nhiều người đi ra liều mạng như vậy.

Quá nhiều hung đồ, hai người bọn họ khó mà chống đỡ.

Nguyên nhân rất đơn giản, những hung đồ này đều rất liều mạng.

Nếu như lấy mạng đổi mạng với bọn họ, Bạch Hổ và Vô Kiểm thấy không đáng giá.

Cũng chính vì vậy, hai người sẽ không lấy mạng đổi mạng với họ, mà định yên lặng quan sát biến cố.

Dù sao, chuyện đến mức này đã là thời khắc quyết định.

Nếu vào lúc này có một chút sai sót, không làm được một thứ gì, coi như sẽ bỏ mạng ở đây.

“Bạch Hổ, tôi cảm thấy không đúng lắm.” Vô Kiểm chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm vào đám hung đồ đó

Anh ta không ngừng đánh giá, trong lòng suy nghĩ nên giải quyết những hung đồ này thế nào.

Lúc này Bạch Hổ bên cạnh trong lòng đã có ý tưởng và kế sách, sắc mặt của anh ta dửng dưng, thấp giọng lên tiếng nói với Vô Kiểm: “Bắt giặc phải bắt vua trước, chúng ta đi bắt ông Cao.”

Vô Kiểm nghe vậy cảm thấy rất hay, lập tức gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”

Hai người nhất trí, lập tức chợt lóe, vội xông vào nhà họ Cao.

Mà vào lúc này, những tên hung đồ đó không thể ngăn cản hai người.