Vô Kiểm nói, trong mắt lúc sáng lúc tối, thỉnh thoảng còn lóe ra một tia sát khí.

Chu Hàn nghe vậy gật đầu: “Đúng như dự đoán.”

Anh biết ông Cao chính là một lão hồ ly, nhất định sẽ chơi trò hai mặt, cho nên hoàn toàn không trông cậy vào đối phương có thể kêu được cao tầng Như Liệt đoàn đến đây.

Cho nên khi để ông Cao làm chuyện này, đúng như lời nói, chỉ cho ông Cao một cơ hội.

Còn quý trọng hay không, vậy phải xem ông ta rồi.

Mà sự thật đã nói rõ ông Cao cũng không biết quý trọng, kết quả tất nhiên cũng không tốt hơn chút nào, đã bị Tô Hàm bắn một phát bể đầu.

Chu Hàn rất hiểu tâm trạng của Tô Hàm lúc này, anh đã quyết định, trước tiên sẽ để cho Vô Kiểm và Bạch Hổ bảo vệ Tô Hàm rời khỏi đây.

Để cho cô đi về Cảng Thành trước, bình phục lại tâm trạng.

Còn Chu Hàn anh thì một mình chiến đấu, một mình đối mặt với nguy hiểm tối nay

Anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, hơn nữa chắc chắn nguy hiểm trong phạm vi có thể thừa nhận.

“Vô Kiểm, Bạch Hổ, nghe lệnh.” Chu Hàn khẽ mở miệng, sắc mặt của anh không buồn không vui, hết sức bình tĩnh lên tiếng nói: “Lập tức bảo vệ Tô Hàm đến Cảng Thành, không được xảy ra sai sót.” Hai người nghe vậy sắc mặt liền thay đổi, bọn họ không thể nghĩ đến Chu Hàn lại ra loại mệnh lệnh này.

Nếu như bọn họ về, Nguyên soái phải làm sao?

Hai người liếc mắt nhìn nhau, hiểu ý lẫn nhau, cũng nhận ra sự lo lắng nồng đậm trong mắt đối phương.

“Nguyên soái, chúng tôi không thể đi như vậy được.” Bạch Hổ lên tiếng trước.

Một bên Vô Kiểm cũng đứng thẳng người, buồn bã nói: “Đúng. Nếu chúng tôi rời đi, không khác nào làm cho Nguyên soái rơi vào nguy hiểm cao độ.”

Hai người đều biết tối nay ở bến tàu cửa Nam sẽ xảy ra một trận chiến vô cùng nguy hiểm, cũng chính bởi vì như vậy mới thề chết đi theo.

Giờ phút này, kể cả Tô Hàm cũng lên tiếng: “Chu Hàn, mặc kệ sống hay chết, chúng em sẽ ở bên cạnh anh.”

“Đúng.” Bạch Hổ và Vô Kiểm cũng lên tiếng phụ họa: “Phu nhân nói rất đúng. Mặc kệ như thế nào chúng tôi sẽ ở bên cạnh Nguyên soái, cùng sống cùng chết.”

Đối với suy nghĩ và sự lo lắng của ba người, Chu Hàn vô cùng rõ ràng, nhưng anh sẽ không đồng ý.

Một khi Chu Hàn đã quyết tâm làm chuyện gì đó, tuyệt đối sẽ không thay đổi.

Lúc này anh nhìn về phía ba người.

Cuối cùng ánh mắt dừng trên người Tô Hàm, Chu Hàn yên lặng một lát, cuối cùng lên tiếng: “Vợ, em còn cầm súng được sao?”

Một câu này giống như một quả bom, nổ ầm ầm trong lòng Tô Hàm.

Cô rõ ràng biết tâm trạng của mình lúc này, cô không cầm nổi súng nữa.

Giờ phút này Tô Hàm không muốn cuốn vào trận sóng gió nào cả, cũng không muốn làm người khác bị thương, thậm chí là giết người.

Nhưng cô cũng không muốn nhìn Chu Hàn rơi vào vạn kiếp bất phục.

“Chu Hàn, em ở bên anh.” Tô Hàm vô cùng kiên định, ánh mắt tràn đầy vẻ phức tạp.

Chu Hàn lắc đầu nói: “Bạch Hổ, Vô Kiểm, thi hành mệnh lệnh.”

Hai người nghe vậy thì ngẩn cả ra, há miệng muốn nói gì đó.

Nhưng ánh mắt kia của Chu Hàn trong nháy mắt đã làm cho hai người im miệng không dám phản bác.

“Đi đi.” Chu Hàn nói một câu như vậy rời xoay người rời đi.

“Chu Hàn.” Tô Hàm kêu lên một tiếng, đang muốn đuổi theo.

Nhưng Bạch Hổ lại đánh vào sau gáy cô, một cái đánh này nặng nhẹ vừa vặn.

Chẳng những không làm Tô Hàm bị thương, chỉ khéo làm cho Tô hàm choáng váng ngất đi.

“Đi thôi.” Bạch Hổ và Vô Kiểm liếc nhìn nhau, cuối cùng mang Tô Hàm đi.

Mà Chu Hàn lại đi nhanh, chui vào một chiếc xe đi thẳng đến bến tàu.

Tối hôm nay, một trận sóng gió lớn đang chờ anh.

Mà bốn người Tony Bond đang chờ Chu Hàn đến cứu.

Cùng lúc đó, trong bến tàu cửa Nam.

Bên trong một chỗ ẩn núp, bốn người Tony Bond bị nhét vào trong một xó xỉnh.

Mà trước mặt bọn họ là mấy tên sát thủ và cao tầng của Như Liệt đoàn.

“Tối nay bốn người phải phối hợp cho tốt vào.” Tên cao tầng lên tiếng nói với bốn người Tony Bond: “Nếu như các người không làm theo lời tôi, tôi sẽ tùy lúc lấy mạng của các người. Biết chưa?”

Gần như gã dùng giọng điệu ra lệnh để nói chuyện, vẻ mặt dữ tợn, rất là ngông cuồng.

“Ông đừng có nằm mơ.” Tề Họa Mi chính là người thứ nhất phản bác: ‘”Dù cho ông nói cái gì cũng vô ích. Chúng tôi tuyệt đối sẽ không phản bội Chu Nguyên soái.”

“Đúng. Biệt hiệu của tôi là Chu Tiểu Soái, ông cảm thấy Chu Tiểu Soái có thể phản bội Chu Nguyên soái sao?” Tony Bond cũng lên tiếng phụ họa.

“Tôi và anh trai tuyệt đối sẽ không khuất phục các người, các người chính là bọn khốn kiếp.” Trên mặt Tony Panghsang tràn đầy chính khí, bộ dạng dù chết cũng không phục.

Mà ở một bên Tiết Minh Dương lại trầm mặt không lên tiếng, cậu đang quan sát tình huống.

Thậm chí định giả vờ phối hợp với người Như Liệt đoàn.

Sau khi lấy được tín nhiệm của đối phương, thời khắc quan trọng có thể đâm cho bọn chúng một đao, từ đó giúp cho Chu Hàn vượt qua lần nguy hiểm này.

“Ôi trời, thật là rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt.” Cao tầng Như Liệt đoàn cười lạnh một tiếng, lúc này vung tay lên, tỏ ý mấy tên sát thủ sau lưng có thể ra tay.

Ánh mắt của gã nhìn ba người Tony Bond giống như nhìn người chết vậy.

Nhưng cuối cùng ánh mắt lại cố định trên người Tiết Minh Dương, ánh mắt gã hơi đổi, trong ánh mắt lộ ra vẻ khen ngợi.

“Nhóc con, bọn họ không thức thời, tôi sẽ đưa bọn họ lên đường.” Cao tầng mềm giọng nói: “Bây giờ đến phiên cậu thể hiện thái độ của mình, tôi hy vọng cậu không làm cho tôi thất vọng, nếu không…”

Nói đến đây, cao tầng không nói nữa.

Gã không nói hết, nhưng lại dùng hành động thực tế cho thấy thái độ của mình.

Giờ phút này mấy sát thủ đã tới gần ba người Tony Bond.

Bọn chúng lần lượt móc súng ra, vẻ mặt lạnh lùng muốn ra tay.

Mấy người Tony Bond làm ra tư thế không sợ chết, bọn họ đồng thanh kêu lên: “Đầu có thể mất, máu có thể chảy, nhưng lệnh Nguyên soái không thể trái.”

Rất rõ ràng, bọn họ đã xem mình thành người đắc lực dưới quyền Chu Hàn rồi.

Nếu như Chu Hàn biết đám người Tony Bond cứng rắn liều mạng như vậy, nhất định sẽ mắng bọn họ là đồ ngu.

Dù sao bọn Tony Bond không có thực lực gì, hoàn toàn không có cách nào đối nghịch với người Như Liệt đoàn, không khác nào lấy trứng chọi đá.

So sánh với sự xúc động của ba người Tony Bond, Tiết Minh Dương lại có vẻ đặc biệt bình tĩnh.

Sau khi cậu phân tích thế cục bây giờ, lúc này lập tức làm ra quyết định.

“Không nên ra tay.” Tiết Minh Dương vội vàng lên tiếng: “Chỉ cần ông không làm hại bọn họ, tôi sẽ ngoan ngoãn phối hợp với ông.”

Cậu nhìn thẳng vào tên cao tầng kia nói tiếp: “Nếu không có chúng tôi phối hợp, nhất định Chu Nguyên soái sẽ một mất một còn với các người, các người sẽ không dễ dàng bắt được ngài ấy.”

Tiết Minh Dương suy tính dưới góc độ của Như Liệt đoàn, như vậy cậu đã tỏ rõ thái độ của mình.

Mặc dù so sánh với đám người Tony Bond thì Tiết Minh Dương tuổi nhỏ, ra đời chưa lâu, nhưng đầu óc của cậu lại tốt hơn những người khác nhiều.

“Nhóc con, nhìn cậu không tới hai mươi tuổi, giết chết thì thật đáng tiếc.”