Nửa giờ sau, có một chiếc xe Jeep dừng lại.

Bốn bóng người bước xuống xe, bốn người này không phải ai khác, chính là đám người Chu Hàn.

Sau khi tất cả đã xuống xe, họ nhanh chóng bước vào trường.

“Nhà ăn hơi xa, hay là lái xe vào đi?” Tiểu Lưu đột ngột nói.

“Không cần.” Chu Hàn trực tiếp xua tay từ chối, dù sao cũng chỉ là đến nhà ăn, không cần đến mức phải lái xe vào.

Chu Hàn không phải loại người phách lối như vậy, đương nhiên không thích phô trương.

Anh không thích nổi bật, chỉ ăn một bữa không đến mức phải chạy xe vào.

Dù sao, như thế cũng quá khoa trương.

Sau gần mười phút, cuối cùng mấy người Chu Hàn cũng đến nhà ăn.

Lúc này, nhà ăn đã chật kín người, khắp nơi đều là người đi lại, người đến ăn đã xếp thành một hàng dài, đám đông cực kỳ chen chúc.

“Nguyên soái, như thế này làm sao ăn đây?” Bạch Hoàn Tài bất lực nói: “Nếu ăn ở đây, không phải chúng ta phải xếp hàng tới năm sau luôn à.”

Chu Hàn nghe vậy nhìn một vòng, sau đó nhìn Bạch Hoàn Tài.

Anh thờ ơ nói: “Không vội.”

Những người còn lại nhìn thấy Chu Hàn nhất quyết muốn ăn ở đây, tất cả đều không còn gì để nói.

Không còn cách nào khác, bọn họ đành gật đầu đồng ý.

Một nhóm bốn người im lặng xếp hàng, tuy nhiên vào lúc này lại có một nhóm người hùng hổ đi đến, không nói một lời đã chen hàng.

Chu Hàn thấy thế lập tức nhíu mày.

Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Chu Hàn, Thanh Long tự biết mình phải làm gì.

Anh ta không nói nhiều lời, lập tức đi về phía đám người chen hàng kia.

Trước khi đám người kia kịp phản ứng, Thanh Long đã tiến đến nắm chiếc đầu vàng khè của một gã trong số đó lôi ra.

Đám người kia khi nhìn thấy đồng bọn của mình bị ức hiếp, một đám xoa xoa cổ tay khuôn mặt tức giận tiến tới bao vây Thanh Long.

“Đi giúp đi.” Chu Hàn lúc này bình tĩnh nhìn mọi việc đang diễn ra trước mắt mình, anh quay đầu nhìn Bạch Hoàn Tài hơi hơi nghiêng đầu bảo.

Bạch Hoàn Tài lập tức hiểu ý, nhanh chóng lao vào giúp một tay.

Thân phận con cháu nhà họ Bạch lần này đặc biệt dùng rất tốt, sau khi biết thân phận của anh ta, đám lông vàng nhỏ bé lập tức rời đi, không ai dám nói gì với Bạch Hoàn Tài.

Mặc dù Bạch Hoàn Tài ở trước mặt của một số đại gia tộc cũng không tính là cái thá gì.

Nhưng mà, anh ta ở trước mặt người thường, chính là cháu trai chính thống của nhà họ Bạch.

Ở Đài Sơn, chỉ cần là con cháu của Bạch gia, mặc kệ có phải con riêng hay không, mặt mũi đều rất lớn.

Xét cho cùng, là một gia tộc lâu đời, địa vị của Bạch Gia ở Đài Sơn cũng chỉ sau Tề Gia.

Khoảng hai mươi phút sau, cuối cùng cũng tới lượt mấy người Chu Hàn.

Sau khi đã giải quyết xong vấn đề ăn uống, thấy Tiểu Lưu trong trường không bị người khác ức hiếp, Chu Hàn dự định rời đi.

“Chu nguyên soái …” thấy Chu Hàn định rời đi Bạch Hoàn Tài vội vàng chạy đến.

Nhưng Chu Hàn lại đột ngột nói: “Cậu ở lại bảo vệ Tiểu Lưu.” Bạch Hoàn Tài vừa nghe vậy, “A” một tiếng, lúc này mặt mũi anh ta cực kỳ kinh ngạc, dường như không nghĩ đến Chu Hàn đột nhiên nói như vậy.

“Nghe không hiểu?” Chu Hàn lạnh lùng hỏi.

Bạch Hoàn Tài vội vàng lắc đầu nói: “Hiểu, hiểu! Nguyên soái, ngài đừng lo lắng, tôi nhất định bảo vệ Tiểu Lưu thật tốt.”

Thấy Bạch Hoàn Tài trong lòng hiểu rõ, Chu Hàn nhanh chóng cùng Thanh Long rời đi.

Bỏ lại Bạch Hoàn Tài cùng Tiểu Lưu đứng trong gió, mặc dù hai người có rất nhiều điều muốn nói với Chu Hàn.

Nhưng Chu Hàn rời đi quá nhanh, hai người họ vốn không có cơ hội mở miệng.

Cùng lúc này, một chiếc xe Jeep đang phi như bay trên đường.

“Nguyên soái, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?” Thanh Long vừa lái xe vừa hỏi Chu Hàn.

“Đi tới bến tàu cửa nam.” Chu Hàn lãnh đạm nói.

“Vâng.” Thanh Long cung kính đáp, lập tức quay đầu xe, trực tiếp lái xe đến bến tàu cửa nam.

Không đến nửa giờ sau, chiếc xe Jeep dừng lại, Chu Hàn cùng Thanh Long từ trên xe bước xuống.

“Chu nguyên soái!” vừa nhìn thấy Chu Hàn, Đệ nhất Hội trưởng lập tức chào hỏi.

Hắn nịnh nọt nhếch miệng cười: “Vừa rồi nghe tin nguyên soái tới đây, ngài có gì cần căn dặn ạ?”

Vừa nhìn thấy vị Đệ nhất Hội trưởng này sớm đã có chuẩn bị, Chu Hàn hơi hơi híp mắt lại, trên mặt lại làm ra bộ dáng tươi cười.

“Rất có lòng thành.” Anh vỗ vai vị chủ tịch nơi đây, bày tỏ sự khích lệ.

Nhìn thấy Chu Hàn coi trọng mình như vậy Đệ nhất Hội trưởng hơi khoai khoái một chút.

“Việc an bài cứ tiếp tục, đệ tử Võ Minh đóng quân ở cửa nam bến tàu sẽ được phái tới, phong tỏa thành!” Chu Hàn lạnh nhạt nói, mặc dù ngữ khí bình tĩnh nhưng lại mang khí thế khiến người khác không thể xem thường.

“Vâng!”  Đệ nhất Hội trưởng lập tức cung kính đáp, sau đó truyền đạt ý tứ của Chu Hàn.

Trong khoảng thời gian ngắn, các đệ tử Võ Minh từ cửa nam bến tàu lần lượt được phái đến.

Đài sơn, sắp bị đóng cửa.

Cùng lúc đó, ở Tề gia.

“Tề gia chủ, không ổn rồi!” Một gã cháu trai Tề gia vội vàng kêu lên bên ngoài phòng làm việc.

“Vào đi.” Tề Thắng Thiên một tay cầm cọ, rồng bay phượng múa.

Gã cháu trai vừa tiến vào, Tề Thắng Thiên đầu cũng không ngẩng lên đã khiển trách: “có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?”

Cháu trai lập tức giải thích, “Tổ phụ, chuyện là như thế này.”

“Không biết vì gì mà người ở cửa nam bến tàu đã bắt đầu đóng cửa thành!”

“Ngay cả người Tề gia cũng bị ngăn cách ở trong thành ngoài thành. Người bên trong không ra được, người bên ngoài cũng không vào được.”

Nghe xong lời của gã cháu trai, Tề Thắng Thiên nhíu mày.

“Cháu nói cái gì?” ông ta lạnh lùng quát một tiếng: “Đóng cửa thành? Ai đóng cửa?”

Tiếp theo lời nói xoay chuyển: “Cửa nam bến tàu không phải do Liệt Đoàn sát thủ chiếm lĩnh sao? Là bọn họ đóng cửa?

Gã cháu trai kia nghe vậy lắc đầu, nói: ‘Tổ phụ, không phải!! Cửa nam bến tàu đã giờ đã thuộc quyền kiểm soát của người Võ Minh.”

“Người đóng cửa thành, chính là bọn họ.”