Tiểu Trân vẫn luôn từ chối, cô không muốn thiếu nợ Đường Minh Minh, cũng không muốn trở mặt với anh ta.

Gần đây, Đường Minh Minh rất để ý đến tiểu Trân, lại hay hỏi han ân cần.

Không có gì mà tự nhiên ân cần như vậy, không phải trộm thì cũng là cướp!

Chuyện này làm cho tiểu Trân hơi hoang mang.

“Để tôi suy nghĩ thêm xem đã.” tiểu Trân muốn kết thúc câu chuyện, định đứng dậy rời đi.

“Tiểu Trân!” Đường Minh Minh muốn giữ cô lại.

Vào lúc này, một đám người đột nhiên đi đến, ngăn cản Đường Minh Minh.

Người dẫn đầu, không phải ai khác là Bạch Hoàn Tài.

Hôm nay Đường Minh Minh đến đây là vì tiểu Trân, vì thế anh ta không đem theo bất cứ người nào.

Dưới tình huống này, tất nhiên không thể gây sự cùng Bạch Hoàn Tài được.

Đường Minh Minh đương nhiên hiểu rõ đạo lý “anh hùng phải biết tránh cái thiệt trước mắt.”

“Đường thiếu, người của tôi sẽ đưa tiểu Trân về, không cần làm phiền đến anh.” Bạch Hoàn Tài cười như không cười mà nói một câu.

Bảo vệ tiểu Trân là nhiệm vụ Chu Hàn đã giao cho anh ta. Cho nên, dù ra sao thì Bạch Hoàn Tài cũng sẽ làm tốt sứ mệnh này.

“Được, được, được lắm.” Đường Minh Minh tức đến bật cười: “Xem như cậu giỏi.”

Tiểu Trân cứ tưởng chuyện sẽ dừng lại ở đó, Đường Minh Minh sẽ không bám lấy cô nữa, chỉ là không nghĩ đến sóng to gió lớn vẫn còn đang đợi cô.

Lúc đó, ở cửa Nam của bến tàu.

Tề Thắng Thiên định ra tay nhưng lại ngại Chu Hàn đang ở đây, cuối cùng chỉ đành nhịn tức mà bỏ đi.

Trời tối dần.

Chu Hàn cũng không định rời đi, ở lại dùng bữa của hội trưởng đãi, cùng đối phương dùng bữa đến tận khi trời tối.

Tận hưởng gió biển, ăn hải sản, uống vang đỏ, mọi chuyện đều rất thoải mái, thư thái.

“Nguyên soái, đã lâu rồi chúng ta không tận hưởng được những chuyện tốt đẹp như này.” Thanh Long ở một bên cười mủm mỉm nói.

Vào lúc này, tâm trạng của anh ta rất tốt.

“Ha ha, bộ dáng nhẫn nhịn của Tề Thắng Thiên kia thật là làm người ta cười muốn chết…”

Chu Hàn cười đạm nhiên, không nói gì.

Anh đoán được, Tề Thắng Thiên đến đây là vì chuyện phong thành kia, việc ông ta nín nhịn bỏ đi, Chu Hàn cũng hiểu được.

Tề Thắng Thiên quá nhát gan, ông ta sợ Chu Hàn.

Dựa vào việc Tề Thắng Thiên đã từng nghi ngờ thực lực của Chu Hàn, nhưng sau đó, ông ta mới nhận ra được Chu Hàn lợi hại đến mức nào.

Lúc này, Tề Thắng Thiên hối hận cũng đã muộn.

Khi mọi người đang vui vẻ dùng bữa thì một đám đệ tử Võ Minh vội vàng đi vào.

“Hội trưởng, nguyên soái, đã đem người đến rồi ạ.”

“Được, mời cô ta qua đây dùng bữa tối đi.” Chu Hàn cười tủm tỉm chỉ đạo.

Sau lời nói của anh, Bạch Khinh Ca bị lôi tới.

Đầu tóc của Bạch Khinh Ca lúc này rối tung rối mù, giống như một người điên.

Bộ dáng chật vật, quần áo cũng lộn xộn.

“Bạch tiểu thư, mời dùng.” Chu Hàn đảo mắt đến một chỗ, ý bảo Bạch Khinh Ca ngồi ở đó.

Bạch Khinh Ca hiểu rõ, lúc này cô ta phải nghe theo Chu Hàn. Nếu đã là cá nằm trên thớt rồi, thì làm sao có quyền từ chối?

“Cảm ơn nguyên soái đã đãi.” Bạch Khinh Ca cố nén sự sợ hãi ở trong lòng, có chút sợ sệt mà nói với Chu Hàn.

Chu Hàn xua tay, ý bảo không cần khách sáo.

“Trốn không thành công?” sau khi Bạch Khinh Ca ngồi xuống, Chu Hàn cười tủm tỉm hỏi.

Bạch Khinh Ca há hốc miệng, muốn nói lại thôi, chỉ nặng nề gật đầu.

“Sao bảo cô ngồi yên một chỗ lại khó khăn vậy nhỉ?” Chu Hàn bình tĩnh nhìn Bạch Khinh Ca: “Không phải Chu mỗ đã nói với cô rồi sao, bảo cô đừng chạy, cô thì hay rồi, thích làm ngược lại!”

“Tôi…” Bạch Khinh Ca nghẹn lời, không biết nên nói cái gì.

“Không sao, ăn xong bữa cuối của cuộc đời, sau đó đi làm mồi cho cá vậy.” Chu Hàn không để ý mà nhắc nhẹ.

Bạch Khinh Ca nghe xong lập tức sợ hãi đến mức té ngã.

Chẳng qua cô ta phản ứng nhanh, lập tức bò dậy, xin lỗi: “Chu nguyên soái, cầu xin anh, cho tôi một cơ hội cuối cùng!”

Nhưng Chu Hàn lắc đầu, Bạch Khinh Ca càng hoảng sợ.

“Chu nguyên soái, tôi đưa hết tiền cho anh có được không?” Bạch Khinh Ca tỏ ý muốn thương lượng.

“Tôi đã từng nói rồi.” Chu Hàn nhìn cô ta: “Tiền đấy, cô muốn hay không, cô không có quyền.”

Chu Hàn vừa nói xong, Bạch Khinh Ca đã biết, lần này mình xong đời rồi.

“Bò bít tết mới ra lò cô cũng không ăn?” hội trưởng đúng lúc lên tiếng: “Không ăn, vậy thì tiễn cô lên đường thôi.”

Bạch khinh Ca  ngẩn người, ngẩng đầu mờ mịt nhìn mấy người Chu Hàn.

Cô ta giãy dụa một lúc, sau đó lục tìm điện thoại, muốn gọi điện để cầu cứu.

Có điều, sao Chu Hàn có thể cho cô ta cơ hội đó?

“Ra tay đi.” Chu Hàn thản nhiên nói.

Lập tức, có một đám đệ tử Võ Minh đi đến, kéo Bạch Khinh Ca đi ném xuống biển…

Hôm sau, tiểu Trân nhận được cuộc gọi từ Đường Minh Minh.

“Tiểu Trân, Chu nguyên soái gặp chuyện rồi!” Đường Minh Minh vừa nói xong liền cúp máy.

Tiểu Trân nghe xong lập tức không hề do dự mà vội vàng xuống lầu.

Kết quả, vừa xuống đến nơi, tiểu Trân liền trợn tròn mắt.

Chỉ thấy Đường Minh Minh đậu con xe BMW của anh ta ngay dưới sân kí túc xá nữ, trong ngực còn đang ôm một bó hoa hồng.

Bên cạnh là một đám người hóng chuyện đang vây xem.

Tiểu Trân trầm mặt, Đường Minh Minh từ đâu đến đây làm loạn vậy…

Lúc này, Đường Minh Minh đang hưởng thụ cảm giác được mọi người vây quanh, sau khi thấy tiểu Trân xuất hiện, anh ta tươi cười đi đến.

Mặt mày hớn hở mà đưa bó hoa đang cầm cho cô: “Tiểu Trân, tặng em.”

“Tôi thích em, em có thể làm bạn gái tôi không?”

Anh ta vừa nói xong, xung quanh liền vang lên tiếng hoan hô rầm rộ, còn có cả tiếng huýt sáo.

Mọi người ở đó đều điên cuồng hét lớn, như này cũng quá lãng mạn rồi.

Tiểu Trân rất biết ơn vì Đường Minh Minh đã cứu cô, còn giúp cô sắp xếp công việc, nhưng cô lại không có cảm giác đặc biệt nào với anh ta cả.

Thấy tiểu Trân còn không chịu nhận hoa, Đường Minh Minh có chút nóng vội.

“Tiểu Trân, tôi thật sự rất thích em.”

“Em đồng ý làm bạn gái của tôi nhé.”

Người xung quanh cũng chen vào: “Đồng ý đi, đồng ý đi!”

Đôi mắt Đường Minh Minh lộ rõ vẻ mong chờ, anh ta chờ câu đồng ý của tiểu Trân.

Ánh mắt của mọi người đều dồn về phía tiểu Trân…

Việc Đường Minh Minh tỏ tình với cô trước mặt mọi người làm cho tiểu Trân rất khó xử.

Tiểu Trân không có chút cảm giác đặc biệt nào với Đường Minh Minh, nhưng cũng không thể làm anh ta mất mặt trước nhiều người như vậy.

Dù sao anh ta cũng đã từng cứu cô, còn giúp cô tìm việc làm.

Tiểu Trân xấu hổ, không biết xử lý như nào mới ổn.

Chỉ là lúc này, cô lo lắng cho Chu Hàn nhiều hơn.