“Gặp mặt? Sao lại thế được?” Tô Hàm không thể tin được: “Chuyện này không nên đâu. Đang yên lành thì đi gặp mặt làm gì, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?”

Hiển nhiên là tên người làm kia bị sự hung hăng của Tô Hàm dọa sợ.

Mà thực tế thì Tô Hàm không phải là người như vậy, chỉ là cô có hơi nóng nảy trong phút chốc mà thôi.

Dù sao thì trong mắt của Tô Hàm, cô đã xem Tề Họa Mi thành chị em tốt nhất của mình.

Cho nên khi vừa nghe thấy Tề Họa Mi bị dắt đi gặp mặt thì sao có thể nhịn được cơ chứ?

“Cô Chu, đây là quyết định của ông chủ, tôi chỉ là người giúp việc thôi.” Người giúp việc Tề thị biết điều mà làm rõ thân phận của mình, đồng thời cũng thầm nhắc Tô Hàm đừng có bám lấy gã không tha như vậy.

Dù sao thì gã cũng chỉ là một tên giúp việc thôi, bám lấy gã cũng không có ích lợi gì.

“Nếu đã đi Đường Thành rồi, vậy thì chúng ta về trước đi.” Chu Hàn lập tức lên tiếng hòa giải.

Anh cười dịu dàng, nói với Tô Hàm: “Vợ à, mình về thôi.”

Dứt lời, Chu Hàn vẫy tay với đám người Thanh Tú Tú, tiện đó đưa mọi người rời đi.

Chỉ là Tô Hàm có vẻ hơi tức giận, bất bình nhưng mà cô vẫn nghe lời Chu Hàn, ngoan ngoãn rời đi.

Bởi vì cô hiểu rất rõ, nếu thật sự như lời của người giúp việc Tề thị thì giờ cô có ở lại cũng có thể thay đổi được gì đâu?

Khi đám người Chu Hàn về tới Bạch thị thì ở bên kia Đường Thành.

“Họa Mi, con có nghe về Quan lão Nhị không?” Tề Thắng Thiên cười tủm tỉm hỏi Tề Họa Mi.

Tề Họa Mi vừa nghe vậy thì gương mặt xinh đẹp lập tức trở nên u ám, bởi vì cô ta đã đoán được Tề Thắng Thiên muốn làm gì.

“Tề Thắng Thiên, con khuyên ông đừng có đánh chủ ý đó lên người con. Đời này con chỉ kết hôn với Tony Panghsang thôi.” Tề Họa Mi gằn từng tiếng, có vẻ cực kỳ kiên định.

Cô đã nhìn ra được ý đồ của Tề Thắng Thiên, lại còn gọi thẳng tên của ông ta.

Dù cho Tề Thắng Thiên là ông nội của cô, dù cho Tề Thắng Thiên nuôi cô khôn lớn, dù cho Tề Thắng Thiên là bề trên…

Nhưng khi bàn đến chuyện hôn nhân thì Tề Họa Mi tuyệt đối sẽ không nhượng bộ hay thỏa hiệp chút nào.

“Vừa rồi con gọi ông là gì?” Lúc này Tề Thắng Thiên chất vấn một tiếng, giờ phút này ông ta đã nổi giận rồi.

Mà Tề Họa Mi cũng nhận ra là cô ta đã khiến Tề Thắng Thiên tức giận, nhưng dù có như thế cũng sẽ không nhượng bộ.

“Tề Thắng Thiên.” Tề Họa Mi gằn từng tiếng, vô cùng kiên định: “Con gọi thẳng tên ông đó, thế thì làm sao?”

Tề Họa Mi chính là muốn thể hiện thái độ cứng rắn, đấu tranh đến cùng với Tề Thắng Thiên.

Tuy rằng trước kia cô đã luôn nghe theo lệnh của Tề Thắng Thiên, nhưng mà đó là ở chuyện khác, còn chuyện hôn nhân này thì Tề Họa Mi muốn tự mình làm chủ.

Đơn giản đây là chuyện cả đời của cô.

Huống chi, sau khi Tề Thắng Thiên phản bội Chu Hàn thì Tề Họa Mi đã dứt khoát chọn đứng về phía của Chu Hàn.

Cũng chính vì thế, bây giờ Tề Họa Mi hoàn toàn không còn tôn trọng Tề Thắng Thiên nữa.

“Được, được, được lắm.” Tề Thắng Thiên tức đến bật cười, ông ta còn liên tục nói ba từ được, còn vỗ vỗ bàn tay, xem như đang vỗ tay.

Mà Tề Họa Mi nhận thấy dáng vẻ của Tề Thắng Thiên có chút thất thố, trong phút chốc cô không kịp phản ứng lại.

“Ông nói con biết, Tony Panghsang đã chết rồi, con đừng có nghĩ đến chuyện sẽ gả cho nó nữa, ngoan ngoan mà bỏ cái ý tưởng đó đi.” Tề Thắng Thiên gần như đang cảnh cáo Tề Họa Mi.

Nhưng mà cảnh cáo của Tề Thắng Thiên, Tề Họa Mi lại nghĩ là Tề Thắng Thiên đang hù cô.

Cho nên, giờ phút này Tề Họa Mi hoàn toàn không tin.

Mà Tề Thắng Thiên vừa thấy Tề Họa Mi không tin thì lập tức cười một tiếng, lại mở miệng: “Con đã không tin thì ông nội sẽ cho con xem cái này.”

Vừa nói xong Tề Thắng Thiên lấy điện thoại ra, lướt lướt mấy cái thì đưa cho Tề Họa Mi, nói: “Tối hôm qua Khôi lão Đại đã giết chết tên người nước ngoài kia rồi.”

Tề Thắng Thiên đưa hình ảnh ở hiện trường cho Tề Họa Mi xem.

Sau khi Tề Họa Mi nhìn thấy, cô ngây ngẩn cả người.

Dù có thế nào cô cũng không nghĩ đến, mọi chuyện sẽ biến thành cái dạng này.

Tony Panghsang thật sự chết rồi.

“Không. Con không tin, con không tin.” Tề Họa Mi tuyệt vọng thét lên: “Tony Panghsang không thể chết như vậy, Chu Hàn nhất định sẽ bảo vệ anh ấy thật tốt.”

Trước sự tức giận của Tề Họa Mi, Tề Thắng Thiên lại giống như đã đoán được từ lâu.

Ông ta cười hiền lành với Tề Họa Mi nói: “Cháu gái à, con cũng đừng có trách ông nội, việc này không liên quan đến ông nội.”

“Hơn nữa, con gả cho một tên người nước ngoài không tên tuổi thì được gì chứ?”

“Nghe ông nội đi, con gả cho Quan lão Nhị, chúng ta sẽ liên hôn với Quan lão Nhị.”

“Lúc này liên hôn của Tề Thị và Quan Thị sẽ đại biểu cho sự phát triển hài hòa của Đài Sơn và Đường Thành. Sự việc quan trọngnhư thế con đừng có mà phá hỏng.”

Tề Thắng Thiên một câu rồi lại một câu, không ngừng an ủi Tề Họa Mi, cũng không ngừng tẩy não.

Nhưng Tề Họa Mi lại khóc rống lên, lắc đầu nói: “Tề Thắng Thiên, ông bỏ cái ý đồ này đi. Dù có nói cái gì thì con cũng sẽ không gả đâu.”

“Phải không?” Tề Thắng Thiên lắc đầu nói: “Đến lúc đó, cũng không phải do con quyết.”

Vừa nhìn thấy thái độ của Tề Thắng Thiên cứng rắn như vậy, lúc này Tề Họa Mi liền muốn cắn lưỡi tự sát.

Nhưng mà Tề Thắng Thiên nhìn một cái là biết. Còn chưa kịp làm gì lại bị một cú đánh của Tề Thắng Thiên làm choáng váng.

Nhà giàu thì vô tình.

Gần giữa trưa, ở Đường Thành.

A Cửu vốn dựa theo mệnh của Chu Hàn đến điều tra Quan lão Nhị, kết quả chả hiểu kiểu gì mà gặp được Tề Thắng Thiên và Tề Họa Mi.

Chiếc taxi của gã gần như là chạy thoáng qua xe của Tề Thắng Thiên.

“Tài xế, nhanh đuổi theo chiếc xe kia.” A Cửu lập tức dặn tài xế.

“Phải thêm tiền.” Tài xế nói ra một câu, có vẻ cực kỳ ham tiền.

A Cửu không chút do dự, đưa một trăm tệ, vội la lên với người ta: “Đừng nói nhảm nữa, mau đuổi theo.”

Đã được giao phó thì gắng sức làm việc.

Huống chi A Cửu rõ trong lòng, chỉ cần gã có thể giúp Chu Hàn làm được việc này thì chắc chắn anh sẽ thưởng rất hậu hĩnh.

Nói trắng ra, A Cửu còn tham lam hơn cả tài xế.

Nhưng mà tài xế tham thì chỉ tham cái lợi nhỏ thôi, không giống với A Cửu.

A Cửu tham là tham cái sự rộng lượng của Chu Hàn, dù sao thì mỗi lần Chu Hàn ném tiền cũng là mấy chục triệu rồi.

Cho nên A Cửu tin chắc rằng chỉ cần lần này gã làm việc này ngon nghẻ, chắc chắn Chu Hàn sẽ cho gã không ít tiền.

Mà sau khi tài xế nhận một trăm tệ tiền của A Cửu, lập tức đạp chân ga, đuổi theo sát xe của Tề Thắng Thiên.

Không lâu sau, xe của Tề Thắng Thiên dừng lại trước Hoàng Hạc Lâu của Đường Thành.

A Cửu thấy thế vội bảo tài xế dừng xe.

Gã nhìn chằm chằm từng hành động của Tề Thắng Thiên, chỉ thấy ông ta đang đỡ Tề Họa Mi xuống xe.

Mà hai chân Tề Họa Mi mềm nhũn ra, nghiễm nhiên là dáng vẻ đang xảy ra cái gì.

A cửu lập tức mở cửa xe đi xuống, định đuổi theo.

Nhưng đúng lúc này, tài xế đột nhiên cởi dây an toàn ra, chồm đến chỗ ghế phó lái, giơ một tay túm lấy A Cửu.

Động tác của anh ta nhanh chóng liền mạch, vừa nhìn là biết người học võ.