“Cậu bạn này, nhìn mặt cậu thấy quen quen.” Người đứng sau lưng A Cửu vẻ

mặt hòa nhã vui vẻ hỏi.

Người này không ai khác chính là Mộc Đình Đôn.

Trong nháy mắt nghe thấy giọng nói của đối phương, A Cửu vẫn cúi đầu như

trước, nhưng có thể nhìn thấy rõ là có ba người đứng trước mặt anh.

Bởi vì anh thấy có tới ba đôi chân, ba đôi giày da sáng bóng làm cho anh cảm

thấy áp lực nặng nề.

Lần đầu tiên A Cửu biết rằng màu đen có thể làm người ta áp lực ra sao!

Trong lúc A Cửu không biết nên làm gì tiếp theo, một giọng nói thứ hai vang

lên:”Ông Mộc, ông Quan, mọi người đã tới rồi!”

A Cửu nghe rõ là giọng của Tề Thắng Thiên.

Không nghĩ tới là ngay thời khắc mấu chốt ông ta sẽ ra mặt cứu giúp anh ta.

Có điều A Cửu cũng không ngu ngốc mà coi là Tề Thắng Thiên cố ý tới cứu

anh ta đâu.

“Đợi lâu rồi phải không? Cháu gái của ông đâu?” Quan lão nhị cười ha ha với

Tề Thắng Thiên.

Mà sự chú ý của Mộc Đình Đôn và ông cụ Mộc cũng vừa lúc bị hấp dẫn.

“Tề đại ca, không ngờ ông cũng tới Đường Thành góp vui đó.” Mộc Đình Đôn có lệ

nói vài câu khách sáo.

Tề Thắng Thiên gật đầu với Mộc Đình Đôn, sau đó mời mọi người vào trong

ngồi.

“Tề đại ca chớ vội đã.” Mộc Đình Đôn cười vài tiếng với Tề Thắng Thiên, ông

ta giơ tay bắt lấy đầu A Cửu.

“Ông mở to mắt ra coi xem tên nhóc này là ai!” Mộc Đình Đôn hét lớn đồng

thời kéo mũ lưỡi trai của A Cửu xuống.

Mà thời điểm A Cửu cảm giác thấy đầu mình mát mát, liền đột ngột ngẩng đầu

lên!

Kết quả vừa ngẩng đầu lên đã mắt đối mắt với Mộc Gia!

Mộc Gia lập tức híp đôi mắt nhìn chằm chằm anh ta đầy sát khí, lòng A Cửu

liền chìm xuống vực sâu.

“A Cửu!” Tề Thắng Thiên vừa thấy A Cửu, cảm thấy hết sức kinh ngạc.

Ngay lúc này cả Quan lão nhị cùng đã nhận ra A Cửu. Chẳng qua là nhờ tối

hôm qua A Cửu cũng ở đây, mà còn đứng phía bên kia với Chu Hàn!

“Bắt lấy cậu ta!” Quan lão nhị hô một tiếng, giả bộ định bắt A Cửu.

Mà đúng lúc thang máy vang lên một tiếng “Đinh”, lại mở ra lần nữa.

Khách hàng và người phục vụ trong kia chen lấn bước ra, nhân cơ hội đó A

Cửu lập tức quay đầu bỏ chạy!

Thật ra phản ứng đầu tiên của anh là muốn trốn vào thang máy, thể nhưng trong

nháy mắt lại hành động khác.

Nếu gặp tình huống như vậy mà trốn vào trong thang máy, chính xác là ngu

ngốc tìm chết.

Nếu thật sự làm vậy, không khác gì cho bọn người Quan lão nhị cơ hội bắt ba ba

trong rổ!

A Cửu nín thở chạy thục mạng khỏi tầng mười của khách sạn, bằng sự hiểu biết

của mình đối với hoàn cảnh khách sạn, nhanh chóng tìm được cửa thoát hiểm.

“Mau bắt lấy nó, đừng để nó chạy thoát!” Phía sau A Cửu truyền đến tiếng gào

thét của Quan lão nhị, có thể thấy là tức giận không nhỏ.

A Cửu chạy vào của thoát hiểm, cũng không ngây thơ mà chạy xuống thẳng

xuống từng tầng một.

Bởi anh biết rõ chỗ Đường Thành này là địa bàn của Quan lão nhị, nếu anh ta

chỉ lo chạy, khẳng định sẽ bị tay sai của đối phương bắt lấy.

A Cửu không hề (nghi ngờ) số lượng tay sai của Quan lão nhị ở khách sạn, mà

anh ta cũng lười đoán, loại chuyện này chỉ có kẻ ngu mới thèm làm.

Nhờ cầu thang bộ chạy được tầng tám thì tại chỗ lầu bảy lại vang lên âm thanh

bước chân dồn dập.

A Cửu còn nghe thấy rõ có người nói:”Phải bắt lấy tên nhóc kia đừng cho nó

thoát!”

Vừa nghe được lời này, A Cửu đành phải chạy ngược về phía sảnh lớn.

Lúc này anh ta đã thở không ra hơi, lại phát hiện ra tầng tám là tầng dành cho

khách, cũng không quan tâm mà bất chấp chạy về phía trước.

Vất vả lắm mới tới được trước của thang máy, A Cửu khẩn trương nhìn vào thì

thấy thang máy đã xuống lầu một.

Chắc là sẽ có một đám người lên trên đây nữa.

Thế nhưng lỡ không may trong tháng máy có người của Quan lão nhị thì sao

đây?

Còn nữa nếu bị Quan lão nhị phát hiện ở chỗ này, vì muốn bắt lấy anh ta, đối

phương chắc chắn sẽ bất chấp mà kiểm tra từng người.

Nghĩ đến đây cả khuôn mặt A Cửu bị dọa cho tái mét!

Sau khi anh ta ngẩn người, ánh mắt nhìn xung quanh thì bỗng phát hiện một

người lao công đeo khẩu trang đang ở trong phòng dọn vệ sinh.

A Cửu không do dự chút nào, như được tiêm máu gà lẹ chân chạy vào, đạp

người lao công đó ngã xuống đất!

Lao công ngã xuống thì đập đầu vào chân giường, lập tức hôn mê bất tỉnh.

“Xin lỗi bác gái!” A Cửu nhanh chân đóng cửa phòng lại.

Sau đó quay lại chỗ đối phương, rút một số tiền trong bóp ra để bên cạnh.

Tiếp đó anh ta cởi bộ đồ lao công bên ngoài của người nọ ra.

Cũng may đối phương có mặc đủ đồ bên trong, A Cửu cũng không tính quá

phận.

Sau khi anh ta mặc bộ đồ lao công, lấy khẩu trang trắng của người kia đeo lên

mặt mình.

Sau đó A Cửu mở cửa phòng ra, hít một hơi thật sau đi ra ngoài.

Ra khỏi phòng xong, A Cửu đi nhanh lại chỗ thang thang máy, ấn nút xuống.

Anh ta muốn giả thành người lao công để đi ra ngoài rồi trốn thoát!

Lúc này thang máy đã nhanh lên tới lầu mười, rồi từ từ đi xuống.

A Cửu nhìn số hiển thị phía trên, tim đập thình thịch kinh sợ, cả người rơi vào

trạng thái vô cùng căng thẳng!

“Lầu chín, lầu tám!” Trong lòng A Cửu âm thầm lẩm bẩm, ngay lúc này anh ta

khẩn trương đế độ muốn khóc lên.

“Đinh!” Âm thanh nhắc nhở vang lên, thang máy đã dừng ở lầu tám.

Trái tim A Cửu suýt chút nữa là văng tới cổ họng!

Cửa thang máy mở ra, A Cửu cố hết sức cúi thấp đầu làm bộ dạng thật thà bước

vào.

Mà đúng lúc này, ánh mắt A Cửu liếc nhìn thấy một đôi giày da có chút quen

mắt!

Anh ta theo đôi giày da từ từ nhìn lên trên, rất nhanh liền chạm phải một đôi

mắt mà anh không cao giờ quên được!

Là Quan lão nhị!

A Cửu không ngờ tới rằng ngay lúc này Quan lão nhị sẽ từ lầu mười đi xuống,

cũng không biết đối phương làm chuyện xấu gì nữa.

Có điều anh ta rất nhanh đã dời tầm mắt mình đi, mà Quan lão nhị quan sát A

Cửu vài lần cũng thôi, làm không để ý tới nữa.

Chẳng qua chỉ là một người lao công thôi.

Nhưng trong lúc thang máy đi xuống, Quan lão nhị lại càng cảm thấy không

được hợp lý.

Bởi vì tên lao công kia thường xuyên len lén quan sát mình, điều này bị Quan

lão nhị phát hiện ra!

“Đinh!” Thang máy đã xuống tới lầu một.

Quan lão nhị dẫn người của mình bước ra ngoài.

Cả người A Cửu ướt đẫm mồ hôi lạnh, sau khi thấy bọn người Quan lão nhị ca

ra khỏi thang máy, A Cửu nhẹ cả người.

Khi cửa thang máy sắp đóng lại, Quan lão nhị đột ngột quay lại nhìn về phía A

Cửu.

Trùng hợp A Cửu cũng đang tháo khẩu trang xuống để hít thở không khí, bộ

dáng há mồm thở của anh ta bị Quan lão nhị thấy hết.

“Cậu ta lại có thể giả thành lao công, chính là cậu ta, nhanh lại bắt lấy đi!” Quan

lão nhị chỉ ngón tay vào A Cửu, điên cuồng gào thét.

Mà sau khi A Cửu kịp phản ứng lại, lập tức vội ấn nút đóng thang máy lại.

May mà lúc này cửa thang máy đã đóng lại phân nửa rồi, khi bọn người quanlão nhị lao tới, xuyên qua khe hở hai cửa thang máy A Cửu có thể nhìn được rõkhuôn mặt họ điên cuồng thế nào!