Sau khi trở lại biệt thự, Chu Hàn để cho Tiết Minh Dương chữa trị thương thế cho Thanh Long.

Qua không tới mười phút, Thanh Long dần dần tỉnh lại.

Vào giờ phút này, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, đồng loạt canh giữ bên cạnh Thanh Long.

Bọn họ cũng rất lo lắng cho Thanh Long, cho nên thậm chí không tiếp tục ở bên ngoài bảo vệ biệt thự.

Cho tới giây phút Thanh Long tỉnh lại, lúc này mấy người mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nguyên soái, tôi làm nhục sứ mệnh, xin chịu trừng phạt.” Thanh Long giùng giằng muốn chống tay ngồi dậy.

Chu Hàn vội vàng vỗ nhẹ lên vai Thanh Long, lên tiếng nói: “Phạt cậu tĩnh dưỡng ba tuần, không phải làm nhiệm vụ.”

Chu Hàn nói xong, không chỉ có Thanh Long sững sờ, những người còn lại cũng trợn tròn mắt.

Cho tới bây giờ bọn họ chưa nghe còn có loại trừng phạt này.

Rõ ràng đây là khen thưởng, để Thanh Long có thể nghỉ phép ba tuần, chỗ nào là trừng phạt?

“Con rể này, không phải con đang nói đùa chứ?” Dáng vẻ Hách Lôi giống như còn chê chuyện chưa lớn, bà cao giọng nói: “Cái này cũng gọi là phạt?”

“Theo như mẹ thấy, không bằng mang Thanh Long ra ngoài rồi chặt một tay đi, như vậy mới phải.” Nói xong Hách Lôi còn bực tức hừ nhẹ một tiếng, rất là cao ngạo.

“Mẹ, mẹ không phải là sói mắt trắng đấy chứ?” Tô Hàm có chút nhìn không nổi, cô liều mạng lên tiếng chỉ trích: “Ban đầu nếu không phải Thanh Long cứu mẹ, chỉ sợ mẹ đã sớm mất mạng rồi.”

Cũng không phải Tô Hàm không tôn trọng Hách Lôi, mà là Hách Lôi không tự biết mình, quá mức thực tế.

Vả lại, vì không để cho Chu Hàn quá mức thất vọng về mẹ, cho nên Tô Hàm mới lên tiếng khiển trách.

Nhưng thực ra là đang nhắc nhở Hách Lôi, nhắc nhở bà không nên quá đáng.

Nhưng Hách Lôi hoàn toàn không hiểu dụng tâm lương khổ của Tô Hàm, bà phản bác một tiếng: “Con mới là sói mắt trắng, mẹ nuôi con lớn như vậy lại cứ hướng về người ngoài?”

Xem ra Hách Lôi vẫn tràn đầy địch ý với Thanh Long.

Tất nhiên bà đã quên ân tình Thanh Long đối với bà, chỉ nhớ mâu thuẫn giữa hai người mà thôi.

Tô Hàm nghe vậy bất đắc dĩ thở dài, lúc này cô dứt khoát nghiêng đầu sang một bên, không muốn nhìn Hách Lôi nữa.

Mà Tô Khánh Đông thì chịu đựng cơn đau đớn trên đùi, đi nhanh đến chỗ Hách Lôi, vội vàng lôi Hách Lôi đi, tránh cho lại gây rắc rối ở chỗ này.

“Hoắc tiểu thư, bọn họ bắt tay nhau ức hiếp tôi, cô cũng không giúp tôi một chút sao?” Hách Lôi thấy tất cả mọi người đều đối nghịch với bà, lúc này ánh mắt chợt lóe, nhìn Hoắc Tử Kim sau lưng Chu Hàn.

Hoắc Tử Kim lúng túng cười một cái, bất đắc dĩ nói: “Tôi tới phục vụ Chu Nguyên soái, tôi không dám nhúng tay vào mâu thuẫn của gia đình các người.”

Nói xong Hoắc Tử Kim cắn răng thừa nhận vị trí của mình trước mặt mọi người: “Tôi chỉ là một người làm mà thôi.”

Vừa nói ra câu này xong, gương mắt của Hoắc Tử Kim lập tức trở nên trướng đỏ.

Đồng thời, trong lòng cô ta cũng âm thầm thề, chờ chuyện Hoàng tử trở thành quá khứ, sau này cô ta cũng sẽ không cần xuất hiện với một nhà Chu Hàn nữa.

Thật là mất thể diện, thật là mất thể diện mà.

Trong lúc Hoắc Tử Kim hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, Chu Hàn cũng không để ý chuyện Hách Lôi tranh cãi vô lý.

Anh hết sức nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Thanh Long, nói: “Nơi này không phải chiến trường, không cần phải nghiêm túc như vậy.”

Nói xong Chu Hàn giải thích một câu: “Sở dĩ ở trên chiến trường nghiêm khắc với các người là bởi vì lúc nào cũng có thể đối mặt với tử vong.”

“Mà bây giờ lại không giống, bây giờ không cần liều mạng nữa, có thể từ từ đối phó với kẻ địch, cho nên an toàn là trên hết, mà không phải lấy giết địch làm tín ngưỡng.”

“Nếu đã trở về, vậy thì làm một người bình thường đi.”

Mặc dù Chu Hàn không cần Thanh Long để ý quá nhiều vào yêu cầu năm xưa, phải học thay đổi lối sống.

Nhưng lời của anh có hai nghĩa, trên thực tế là để cho bốn đại tướng không nên quên những ngày gian khổ khắc sâu trong tim, không nên quên ý chí kiên cường và hi sinh của một nam nhi.

Tuy nam nhi thiết huyết, nhưng cũng phải hiểu được khéo léo trong giải quyết công việc.

Chu Hàn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều trầm mặt.

Mà đang trong bầu không khí yên lặng này, đột nhiên Chu Hàn cảm thấy được một tia nguy cơ.

Anh lập tức híp mắt lại, trước tiên làm dấu tay với ba đại tướng còn lại.

Mà giờ phút này Thanh Long cũng rõ ràng thấy động tác tay kia, anh ta theo bản năng muốn đứng dậy thi hành mệnh lệnh.

Nhưng Chu Hàn đã đưa tay đè vai anh ta xuống, không để cho Thanh Long đứng lên.

“Dưỡng thương cho tốt.”  Quăng ra một câu như vậy, sau đó Chu Hàn xoay người lao ra khỏi biệt thự.

Mà giờ phút này trừ tuân theo lời của Chu Hàn ra, anh ta không còn sự lựa chọn.

Rất nhanh, Chu Hàn đã đuổi theo bước chân của ba đại tướng còn lại.

Bốn người ra đến bên ngoài biệt thự, giống như những bóng ma trong đêm tối, bóng người chợt lóe, thoái mái giải quyết hết những tên súng bắn tỉa ở nơi cao kia.

“Còn một tên.” Đang lúc ba đại tướng chuẩn bị trở về, đột nhiên Chu Hàn nói ra một câu: “Bạch Hổ, năm trăm độ hướng Tây Nam.”

“Dạ.” Bạch Hổ cung kính trả lời một câu, lỗ tai của anh ta khẽ động, sau khi ung dung né tránh một viên đạn, thân hình chợt lóe.

Gần như trong nháy mắt, anh ta liền xuất hiện trước mặt tên bắn tỉa.

Đây là một tên bắn tỉa cuối cùng, nhưng gã lại không ở chỗ cao, mà lại ẩn nấp trong bóng tối.

Rất hiển nhiên, người đứng sau lưng sắp xếp một màn này còn chưa ra hết thực lực.

Tất nhiên lúc này tên đó vẫn chưa đủ thông mình, rất nhanh đã bị Chu Hàn nhìn thấu.

“Giữ người sống.” Chu Hàn định moi từ miệng tên bắn tỉa này một ít bí mật.

Mặc dù khả năng không lớn, nhưng tóm lại muốn thử một chút.

“Vâng.” Sau khi Bạch Hổ cung kính trả lời một tiếng, xông thẳng vào đoạt lấy vũ khí của tên bắn tỉa kia, tát một cái lên mặt của gã.

Một tiếng “Ba” vang lên, túi chất độc ẩn sau răng cấm hòa lẫn với máu tươi, kể cả mấy cái răng khác cũng bị đánh bay ra.

“Nói, ai phái anh đến?” Bạch Hổ lạnh lùng hỏi một câu.

Mà trong nháy mắt Chu Hàn cảm thấy tên súng bắn tỉa kia thấy chết không sờn, trong chốc lát giống như không quan tâm mọi thứ.

Trong mắt gã có một tia tối tăm, lẩm bẩm nói ra ba chữ: “Phong biết.”

Nói xong, tên súng bắn tỉa kia giơ tay tự vặn gãy cổ mình.

Tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh. Ngay cả Chu Hàn cũng không kịp phản ứng.

Phong biết?

Chu Hàn nghi ngờ trong lòng, thật là tò mò “Phong” là ai.

Tại sao tên súng bắn tỉa kia lại nói ra hai chữ “Phong biết.”

Người sắp chết rồi thì lòng sẽ có chút lương thiện, tên súng bắn tỉa kia rõ ràng biết mình chỉ có một con đường chết, tỉ lệ nói dối cũng không lớn.

Bởi vì, mặc kệ gã nói gì, sau khi gã chết, mọi chuyện không còn liên quan đến gã nữa.

“Nguyên soái, có thể “Phong biết” chính là biệt danh của một người hay không?” Bạch Hổ tò mò nói ra một câu.

Không đợi Chu Hàn trả lời, Chu Tước lại mở miệng phân tích: “Nguyên soái, tôi cứ cảm thấy gã đang lừa chúng ta.”

Nói xong, Chu Tước lại nói thêm: “Phong biết (gió biết) rất có thể là gió đêm (Phong Dạ), hay là gió đêm thổi một cái thì tin tức sẽ tản ra bên ngoài. Muốn để cho tên đứng sau màn biết chúng ta đã diệt mấy tên súng bắn tỉa của tên đó.”

Huyền Vũ trầm mặc, không nói chuyện, giống như đang suy nghĩ.

Mà hai chữ “Phong Dạ” trong miệng Chu Tước lại làm ánh mắt lạnh lùng của Chu Hàn léo ra một tia sáng.

“Chu Tước, liên lạc với Tony Bond, để cho anh ta xuất hiện trước mắt tôi khi trời vừa sáng.” Đột nhiên Chu Hàn nói một câu như vậy, sau đó xoay người đi về hướng biệt thự.

“Tuân lệnh.” Sau lưng truyền đến giọng nói thanh thúy tràn đầy anh khí của Chu Tước.

Sáng sớm hôm sau, lúc ánh sáng mặt trời còn chiếu rải rác xuống mặt đất, một chiếc trực thăng quốc tế bay quanh quẩn trên bầu trời biệt thự.

Rất nhanh, máy bay trực thăng thả xuống một thang dây, một bóng người nhanh chóng từ thang dây đi xuống.

Chỉ chốc lát sau, người đã xuất hiện trong nóc biệt thự.

Vào giờ phút này, Chu Hàn đang ngồi ở nóc phòng nhìn mây chậm rãi trôi, anh không ngủ một đêm.

“Anh Chu, tôi đến chậm.” Tony Bond vui vẻ chạy đến trước mặt Chu Hàn.