Không đợi Tony Bond trả lời, Hoắc Tử Kim lại hỏi tiếp: “Anh đến từ lúc nào? Hôm qua tôi không thấy anh.”

Tony Bond nghe vậy lập tức cảm thấy sửng sốt, anh ta xòe tay nói: “Cô gái xinh đẹp này, mạch não của cô hơi dài đấy.”

Tony Bond bất đắc dĩ lắc đầu: “Câu này lúc cô vừa gặp tôi sao không hỏi, đợi đến bây giờ mới hỏi?”

Hoắc Tử Kim liếc anh ta, nghịch ngợm nói: “Vừa rồi chẳng phải có việc sao, không kịp hỏi.”

Tony Bond bất đắc dĩ thở dài, sau đó rất trịnh trọng giới thiệu: “Tôi tên Tony Bond, cô có thể gọi tôi là Chu Tiểu Soái, tôi là người hâm mộ cấp một của Chu Nguyên soái.”

Hoắc Tử Kim nghe vậy lập tức có hứng thú, vội hỏi Tony Bond và Chu Hàn quen nhau thế nào.

Tony Bond cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng nói một câu: “Kể ra dài lắm.”

Sau đó anh ta xoay người dự định rời đi.

Hoắc Tử Kim vội vã đuổi theo, muốn hỏi rõ ngọn nguồn.

Không biết tại sao cô ta đột nhiên có hứng thú với Chu Hàn, hơn nữa không phải hứng thú bình thường.

Cuối cùng Tony Bond không chịu nổi Hoắc Tử Kim dây dưa mãi, chỉ đành kể chuyện Chu Hàn cứu anh ta.

Sau khi nghe Tony Bond nói xong, Hoắc Tử Kim trở nên sùng bái Chu Hàn.

Một tỷ nhanh chóng được Chu Hàn chuyển đến tài khoản của Hoắc Tử Kim, Hoắc Tử Kim mang tiền theo, kéo Tony Bond.

“Đi, cùng tôi kinh doanh chiến thuyền vong linh.” Hoắc Tử Kim nặn ra nụ cười ngọt ngào với Tony Bond.

Anh ta chính đáng nói: “Tôi không đi, lỡ Dạ Phong ở chiến thuyền vong linh, tôi sẽ chết chắc.”

Hoắc Tử Kim thấy Tony Bond nhát gan sợ sệt như vậy, hung hăng nhéo cánh tay anh ta, lên tiếng uy hiếp nói: “Quý ngài, nếu anh không ngoan ngoãn làm đàn em của tôi, tôi không ngại bóp chết anh đâu.”

Đối diện với uy hiếp của Hoắc Tử Kim, Tony Bond tự nhiên sẽ không lựa chọn khuất phục.

Nguyên nhân rất đơn giản, bị phụ nữ bóp chết vẫn tốt hơn bị một phát súng của Dạ Phong làm cho nát đầu.

So sánh hai người, cái nào tốt cái nào xấu, hiểu rõ trong nháy mắt.

Thấy Tony Bond quyết tâm không đi, Hoắc Tử Kim chỉ đành ra điều kiện: “Hay là như vậy, anh cứ huy động cao thủ ẩn thế nhà họ Hoắc đến bảo vệ anh, anh thấy sao?”

Tony Bond nghe vậy lắc đầu lia lịa.

Anh ta nói thẳng: “Tôi cảm thấy cao thủ nhà họ Hoắc không mạnh mẽ đến thế đâu, tôi vẫn nên ở cạnh anh Chu sẽ an toàn hơn.”

Vừa nghe câu này Hoắc Tử Kim lập tức hiểu rõ, có lẽ Tony Bond gửi gắm hi vọng lên người Chu Hàn.

Mời Chu Hàn đích thân đến chiến thuyền, chuyện này không quá thực tế.

Có điều Hoắc Tử Kim vẫn phải thử, hơn nữa cô ta đã nghĩ ra lý do mời Chu Hàn.

“Hay là như vậy, tôi đi mời Chu nguyên soái ra mặt, cùng đi lên thuyền.” Hoắc Tử Kim chớp mắt với Tony Bond.

Tony Bond gật đầu nói: “Chu nguyên soái đi đâu, tôi sẽ đi đó.”

Hoắc Tử Kim nghe vậy âm thầm khinh bỉ một trận, đúng là con trùng theo đuôi

Có điều, cô ta không nói thêm gì, dù sao có chết cũng phải kéo Tony Bond chết chung.

Trong lòng Hoắc Tử Kim rất rõ ràng, lần này mình đi cửu tử nhất sinh.

Nếu có thể kéo theo một người nước ngoài để anh ta chết ở Hoa Hạ, xem thử sau khi chết anh ta có thể đầu thai thành người Hoa Hạ không.

Nhưng Hoắc Tử Kim cũng chỉ nghĩ chơi vui vậy thôi, cô ta không hề muốn chết.

Rất nhanh Hoắc Tử Kim và Tony Bond đã xuất hiện trong phòng Chu Hàn.

“Chu nguyên soái, một tỷ của anh không thể mất trắng được, tôi muốn mời anh đích thân đến hiện trường giám sát tôi.” Hoắc Tử Kim bày ra dáng vẻ tận tâm tận lực.

Cô ta thấy Chu Hàn mặt không biểu cảm, chỉ đành dùng chiêu sát thủ. Sau khi hắng giọng, lên tiếng: “Tôi nắm chắc sẽ khiến độ nổi tiếng của chiến thuyền đến trạng thái đỉnh điểm, đến khi đó chỉ sợ Dạ Phong và Hoàng tử cũng lẫn vào đám đông.”

Trong lòng Hoắc Tử Kim rất rõ ràng, Hoàng tử và Dạ Phong nhất định khiến Chu Hàn cảm thấy hứng thú.

Nếu Chu Hàn lấy cô ta làm mồi nhử để câu nhóm Hoàng tử, vậy Hoắc Tử Kim cũng không ngại dùng nhóm Hoàng tử làm mồi nhử, câu Chu Hàn đi cùng.

Thấy Chu Hàn vẫn không nói chuyện, Hoắc Tử Kim lại lên tiếng: “Sự an toàn của tôi không được đảm bảo, nếu anh đi cùng sẽ tốt hơn một chút.”

“Lỡ tôi đột nhiên bị Hoàng tử bắt đi, mà anh lại không có mặt ở hiện trường, vậy chẳng phải mất vợ còn tổn thất thêm sao.”

Câu cuối của Hoắc Tử Kim rõ ràng là cố ý, nhưng cô ta lại không cảm thấy có gì không ổn, chớp đôi mắt xinh đẹp nghiêm túc nhìn chằm chằm Chu Hàn.

“Cô nắm chắc mấy phần câu được Hoàng tử? Bao lâu?” Chu Hàn đột nhiên hỏi một câu.

Thấy Chu Hàn chủ động hỏi, trong lòng Hoắc Tử Kim vui mừng.

Chuyện này cho thấy rõ Chu Hàn cảm thấy hứng thú.

Cô ta vội vàng buột miệng nói: “Nắm chắc mười phần. Đêm nay có thể câu được anh ta.”

“Tôi có thể khiến độ nổi tiếng đến trạng thái đỉnh điểm trước lúc hoàng hôn.”

Thấy dáng vẻ thề thốt đảm bảo của Hoắc Tử Kim, Chu Hàn không có ý định trả lời.

Sau khi anh do dự một lúc, cuối cùng lên tiếng: “Vậy tin cô một lần vậy.”

Cùng lúc này, nhà họ Hoắc.

Hoắc Khai Hà bồn chồn ngồi không yên, muốn hành động.

Hoắc Tinh Nghệ bên cạnh lên tiếng an ủi: “Gia chủ đừng lo, chẳng qua chỉ hơn mười điểm vui chơi giải trí thôi, với nhà họ Hoắc mà nói chẳng đáng là gì.”

Hoắc Khai Hà nghe vậy lắc đầu nói: “Hoắc lão, tôi thấy ông già hồ đồ rồi.”

“Tuy hơn mười địa điểm vui chơi giải trí phá sản với nhà họ Hoắc mà nói không tính là gì.”

“Nhưng ông có từng nghĩ đến, đây là chuyện chỉ trong một đêm, chỉ trong một đêm thôi mà hơn mười địa điểm vui chơi giải trí phải phá sản.”

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, thêm mấy đêm nữa, việc làm ăn của nhà họ Hoắc chúng ta có còn làm được nữa không?”

“Hơn nữa, lỡ đêm nay cậu ta không ra tay với mấy chỗ giải trí, mà ra tay với việc làm ăn cốt lõi khác của Hoắc thị thì sao?”

Sau khi nghe thấy Hoắc Khai Hà nói ra điểm mấu chốt, cả người Hoắc Tinh Nghệ lập tức sửng sốt.

Quả thật là do ông ta già hồ đồ rồi.

Mấy năm nay, tất cả những thành tích của Hoắc Tinh Nghệ đều là ở phương diện y thuật và võ thuật.

Đối với việc làm ăn, ông ta không nhìn thấu như Hoắc Khai Hà.

Nếu nói Hoắc Tinh Nghệ chỉ nhìn ra một điểm, vậy thứ mà Hoắc Khai Hà nhìn thấy chính là một bề mặt, phương hướng phát triển cục diện.

“Hoắc lão, tôi không nhịn nổi, thật sự không nhịn nổi.” Hoắc Khai Hà hung hăng nói, trong lúc tâm huyết hỗn loạn, có một cảm giác muốn nôn ra máu.

Mà Hoắc Tinh Nghệ thấy dáng vẻ này của Hoắc Khai Hà, ông ta lập tức cúi đầu rơi vào trầm tư, thậm chí muốn qua đó tìm Hoàng tử liều cái mạng già này.

“Không được, tôi phải tìm Chu nguyên soái, tôi phải hợp tác với cậu ấy.” Hoắc Khai Hà vỗ bàn đứng dậy: “Người đâu, chuẩn bị xe cho ông đây.”

Hoắc Khai Hà tuy lớn tuổi, nhưng nhiệt huyết vẫn còn.

Thêm vào vừa nghĩ đến sắp hợp tác với Chu Hàn, có thể liên minh với Nguyên soái, trái tim già cỗi của ông ta dần dần toát ra hơi thở sống động.

Khi bước ra khỏi cổng lớn nhà họ Hoắc, Hoắc Khai Hà cảm thấy bản thân đã trẻ lại mười tuổi.

Hoàng hôn, khi Hoắc Khai Hà dẫn theo Hoắc Tinh Nghệ xuất hiện ở Hòe Châu, Chu Hàn đang ngồi ở chiến thuyền vong linh uống rượu vang, ngắm cảnh biển.

Giờ phút này anh cảm thấy rất thoải mái.

Chỉ vì phiền muộn vẫn chưa đến. Nếu áp lực kéo đến, e rằng Hoàng tử và Dạ Phong cũng đã đến.

Nghĩ đến đây Chu Hàn cúi đầu cười cười, đồng thời nhấp một ngụm rượu vang.

“Chu nguyên soái, tôi không gạt anh phải không.” Đột nhiên, bóng dáng thướt tha xuất hiện, Hoắc Tử Kim đi đến trước mặt Chu Hàn.