- Bài thế nào mới là bài đẹp?

Đỗ Định Tồn biết vấn đề cha hắn hỏi tuyệt đối sẽ không đơn giản như bề ngoài, mà không đơn giản vấn đề đối với hắn mà nói, khó khăn liền cao!

Đối với cái dân cờ bạc như hắn mà nói, bài đẹp chính là bài đẹp, còn muốn chia làm sao nữa? Nhưng tất nhiên nếu hắn mà đáp thật như vậy chắc chắn liền bị mắng té tát cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn phương án ổn thỏa nhất mà trả lời:

- Xin cha chỉ dạy!

- Cả ngày cũng chỉ có nói được năm chữ này thôi. Nếu con không có bà vợ lợi hại kia thì chắc ngay cả tập đoàn Hoành Hâm cũng sớm bị con làm cho lụi bại thôi.

Đỗ Hoành vừa nghe, đánh một cái vô định.

- Thực sự là không thể bớt lo! Đỗ Định Vũ, con nói xem, thuận tiện giáo huấn cho bớt cái sự ngu ngốc của em trai con.

Đỗ Định Vũ nhìn Đỗ Định Tồn, do dự một chút sau lắc đầu:

- Con e nói không tốt, vẫn là xin cha chỉ bảo đi.

- Cái gì mà e nói không tốt. Con là sợ kích động nhị đệ chứ gì, không có quan hệ gì hắn đã quen vậy rồi.

Đỗ Định Vũ thở dài nhìn Đỗ Định Tồn lên tiếng giải thích:

- Cha nói đúng. Phần con cho rằng bài đẹp là mỗi một con bài trong tay đều phải là có ích, những con không có ích phải đánh đi.

- Có nghe thấy không, đấy là lý do mà anh con bây giờ là quyền thị trưởng Minh Châu, còn con chỉ dựa vào vợ mới giữ được chức chủ tịch tập đoàn gia tộc.

Đỗ lão gia vừa nghe, trên mặt biểu thị chút ít lạnh lùng, hắn liếc nhìn tán thưởng Đỗ Định Vũ rồi nói:

- Thế nào là bài đẹp. Mỗi quân bài đánh ra như ván đã đóng thuyền, chỉ còn những quân bài tốt trên tay mới gọi là bài đẹp!

- Ý cha là?

Đỗ Định Tồn tỏ vẻ vẫn chưa hiểu rõ ý cha hắn.

- Hừ! Con đúng là không chịu suy nghĩ. Chúng ta cùng Kiều gia coi như có quan hệ. Lúc trước chính ông nội con và ta đi tới Kiều gia, tuy rằng hai bên không phân cao thấp nhưng Kiều gia cũng luôn luôn chiếu cố hợp tác với chúng ta, loại quan hệ này đến các con đã là đời thứ ba, và vẫn còn muốn kéo dài.

- Hiện tại chủ quản Kiều gia đời thứ ba còn chưa rõ mặt mày. Kiều gia có bốn con trai, có hy vọng nhất là hai người lão Đại và lão Nhị, hiện tại cũng đã tiến vào vòng chót chọn ủy viên chung cuộc, lão Tam hiện tại quân giới công nghiệp quân sự thuộc các bộ và ủy ban trung ương, tuy rằng bây giờ còn là thiếu tướng, nhưng lấy hắn tư lịch, chỉ cần này vài năm vững vàng đi qua, nhiều lắm ba năm, tiến vào công đoạn lắp ráp bộ sắp tới, tương lai kiều gia chủ sự giả ước chừng ngay tại ba người trung sinh ra. Hiện nay tuy rằng lão Đại thoạt nhìn tương đối thuận lý thành chương một chút, nhưng không chính tuyên bố ngày nào đó, ai có thể biết?

- Mà con cùng Ngọc Hằng lại đúng thời điểm nhạy cảm lại trực tiếp nhúng tay vào. Kiều Hi Kiệt là đại diện cho lão Đại, Kiều Hi Nhi lại là đại diện cho lão Tam. Các con trực tiếp đi theo Kiều Hi Kiệt không phải là chính miệng muốn nói Đỗ gia chúng ta về phe lão Đại hay sao? Như vậy chỉ sớm cho thấy thực trạng tâm can chúng ta, cho dù ngày sau lão Đại có thật sự cầm quyền, cũng chưa chắc được bao nhiêu phần là điều tốt; còn nếu hắn không phải là người cầm quyền, chúng ta tức khắc thê thảm. Điểm đạo lý ấy mà con còn không hiểu sao ?

- Chúng ta phải nhớ kỹ một điều chính là, làm một người bộ hạ cũ chuyện gia đình bọn họ chúng ta ngàn vạn lần không thể tham dự, cũng không được tỏ thái độ đứng ngoài. Quân bài này phải đợi đến cuối cùng mới có thể ra tay. Hiện tại không phải thời điểm thích hợp, con hiểu chưa?

- Con đã rõ!

Đỗ Định Tồn toát mồ hôi lạnh đáp.

Đỗ lão gia nhìn hắn cuối cùng vẫn thở dài, sau đó nhìn Đỗ Định Vũ chậm rãi mà nói rằng:

- Hiện tại phía Đông Nam hỗn loạn hết sức, việc này Định Vũ thay mặt cha giải quyết là thuận lý, có khi sang năm tới lại có cơ hội tiến thêm một bước vào phó tỉnh. Hiện nay, cha thấy đối thủ nặng ký nhất vẫn là Phó thị trưởng kiêm Phó bí thư thị ủy Hạ Quốc Thanh và Bí thư thị ủy Thượng Nham Lý Quốc Cường, hai người này lai lịch so với con khá hơn, xem ra cha cũng đến lúc phải đến hỏi thăm lão thị trưởng một cái.

***

Trong lúc bên ngoài tưởng như trời long đất lở thì đương sự Trương Dương như là chẳng có chuyện gì, ngồi trên ghế lẳng lặng nghe Dương Phi giảng giải nội dung trong sách. Nhìn ánh mắt của hắn như là rất chăm chú, chăm chú đến nỗi Dương Phi cảm thấy như tiểu tử này thực giả bộ!

Được một lúc, Dương Phi cuối cùng cũng buông sách giáo khoa, nhẹ nhàng vươn vai, có chút suồng sã mà phơi bày dáng bộ trước mặt Trương Dương. Bấy giờ hai vú nàng bó sát dưới lớp áo bông màu lam có vẻ chỉ trực bung ra, cao ngất trong khe giữa cổ áo, khe rãnh tuyết trắng khiến người xem muốn nổi loạn.

Nàng liếc mắt nhìn Trương Dương một cái nhưng dường như cũng không nhận thấy được bất cứ điều gì bất ổn. Đổi lại là lúc trước hành động này sẽ khiến hắn ít nhiều rung động ấy vậy mà hiện tại Trương Dương đứng dậy ngay trước mắt tựa hồ rất bình thường. Nguyên nhân có lẽ do hai người mỗi ngày đều học chung nên thành quen đi.

- Buổi học hôm nay kết thúc.

Dương Phi vươn vai, đứng lên, cặp đùi thon dài tròn lẳn in hình trên chiếc váy ca rô màu đỏ sậm nàng đang mặc, nhưng bên trong cũng đã có quần an toàn hơn nữa còn có đôi tất chân màu đen cho nên cũng không phải sợ sệt chi khi ra ngoài vả lại cũng không phải là Trương Dương chưa thấy qua.

Trương Dương nhìn đồng hồ, phát hiện còn thiếu mười hai phút mới tới chín giờ, không khỏi có chút ngạc nhiên:

- Cô à, không phải còn có mười hai phút nữa sao?

- Mười hai phút?

Dương Phi nâng chính cổ tay mình lên, cũng có chút kinh ngạc mà nói:

- Đúng thật, xem ra tiến độ học tập của cậu càng lúc càng nhanh.

- Khà khà, điều này phải cảm ơn cô.

- Hừ, cảm ơn tôi? Nếu cậu bình thường cũng có thể nghiêm túc nghe giảng như vậy còn cần tôi phụ đạo cho?

Trương Dương cười gượng một hồi, cuối cùng nhẹ giọng thầm nói:

- Nếu bình thường mà nghiêm túc như vậy, không phải không có cơ hội để cô phụ đạo cho một mình tôi sao?

- Cậu nói cái gì?

Dương Phi chuyển hướng đôi mắt đẹp liếc Trương Dương một cái.

- Không… Không có gì!

- Hừ, dù gì cũng là tổng tài của một công ty, chú ý hình tượng một chút!

Dương Phi xoay người sang chỗ khác, dựa vào bàn máy vi tính đem cất mấy cuốn tập lại giá sách. Trương Dương ngồi ở đằng sau lưng nàng, nhìn chằm chằm hai chân thon dài cân xứng phía dưới chiếc váy ô vuông ngắn cũn của nàng, trong lòng một hồi phấp phới, thật sự là đại mỹ nhân chân dài lại cân đối, có thể nói là cặp đùi hoàng hậu. Cặp đùi thon dài nõn nà thế này mà chộp vào tay…

- Trước mặt cô, tôi vĩnh viễn là học trò.

Trương Dương lễ độ rất cung kính mà đáp.

- Thật không? Thu xếp bài tập ngày mai đi!

Cất kỹ sách giáo khoa, Dương Phi vuốt nếp váy ngồi trở lại trên ghế sa lông nhưng đúng lúc nàng vươn tay xoay người muốn lấy Ipad trên mặt bàn, đôi lông mày nhíu lại một chút lộ ra một tia đau đớn.

Trương Dương mất sắc lập tức hỏi:

- Cô làm sao vậy? Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Dương Phi nhẹ nhàng cong cong mày liễu, buột miệng nói rằng:

- Xương sườn xoay lại có đau chút ít nhưng không có gì đáng ngại.

Trương Dương dời ánh mắt về phía eo thon nhỏ mảnh khảnh của nàng, hông của nàng thoạt nhìn hết sức mềm mại, tỷ lệ cũng vô cùng chuẩn, không nghĩ rằng một động tác nhỏ như vậy cũng có ảnh hưởng.

- Cô giáo, bình thường rất ít khi vận động đúng không?

Trương Dương lớn mật nói.

- Tôi thấy cô ngày thường toàn là ngồi không. Nếu không ngại tôi có chút thành ý mát-xa cho cô một lát?

Dương Phi nhìn hắn một cái, ánh mắt đau đớn vẫn lờ mờ phản chiếu, song lại lộ một vẻ hoài nghi:

- Cậu biết mát-xa? Không phải là muốn lợi dụng cô giáo đấy chứ?

Trên người nàng thoang thoảng hương thơm nhẹ của hương vị nước hoa mang theo một chút chanh.

Khi nàng ngồi dậy, mùi hương quanh quẩn trước mũi, rất là dễ chịu.

Trong phòng hệ thống sưởi hơi mở lên, giờ phút này có thể nghe mùi kiều diễm cùng hương vị thơm mát.