Trương Dương giờ phút này kỳ thực không có ý tưởng gì về việc hắn đang đè Dương Phi phía dưới, đương nhiên, hắn cũng có thể cảm nhận được hương thơm mê người của Dương Phi cùng với thân hình mềm mại đến kinh người của cô.

Thế nhưng người này tại giờ phút quan trọng này lại rất cứng rắn, thật sự là buồn cười, không phải nói là có sát thủ sao? Chẳng lẽ đang căng thẳng thế này lại còn có cảm giác ham muốn được, nếu có thì quả thực là nghịch thiên!

Nhưng nói trở lại, đối với Dương Phi mà nói loại cảm giác chưa bao giờ cô từng có này lại tạo nên trong lòng cô một rung động khó hiểu, dường như cảm giác gần gũi thân thiết như thế này khiến cho cô cảm thấy như rất an toàn và được che chở vậy.

Tuy rằng trên mặt mũi không biểu hiện ra, nhưng nội tâm thì lại không thể nào gạt bỏ được những suy nghĩ, ý tưởng như vậy hiện lên, trên khuôn mặt tuyệt mỹ ngay tức khắc nóng hồng lên cùng với một nét ngượng ngùng dễ thấy. Chính mình trên danh nghĩa là cô giáo của hắn cơ mà như thế nào lại có thể có những loại suy nghĩ gì thế này.

Đang loạn tưởng như vậy thì cô bất thình lình nhớ đến rằng Trương Dương nói là bên ngoài có sát thủ, đang lúc mình còn ở trong tình cảnh thế này, sao lại có thể tưởng đông tưởng tây chứ? Gây trở ngại cho hắn.

Vừa nghĩ như vậy cô đột nhiên cũng có chút lo lắng tuy rằng cô biết Trương Dương biết đánh nhau nhưng đối phương lại chính là sát thủ, bọn chúng đến đây hiển nhiên là có chuẩn bị trước…

Mặc dù gian phòng bây giờ tối om, nhưng giờ phút này ánh mắt Trương Dương cùng Dương Phi đã từ từ thích ứng với màn đêm đen đặc này, qua ánh sáng mong manh của ngọn đèn từ ngoài cửa sổ chiếu vào, đôi môi hắn cùng đôi môi hồng nhuận anh đào của Dương Phi cách nhau một khoảng cách không đủ mười cen-ti-mét, có thể nghe được rành mạch tiếng hít thở của nhau. Tuy rằng ngoài mặt hai người đều thể hiện bộ dạng tương đối bình tĩnh, nhưng tần suất tim đập có thể cảm nhận được của nhau, không hề nghi ngờ, so với ngày thường đã nhanh hơn không biết bao nhiêu là lần.

Trong bóng đêm, cặp mắt to, sáng, xinh đẹp của cô giờ đây tựa hồ như mang theo chút bối rối, cũng không biết nguyên nhân là bởi vì sát thủ ngoài cửa sổ, hay nguyên nhân là vì bị Trương Dương ép chặt đến như thế.

Cuối cùng cô do dự một chút, vẫn là không nhịn được, len lét ghé sát bên tai Trương Dương, dùng thanh âm thấp không thể thấp hơn nhẹ giọng hỏi:

- Cậu…, cậu đừng dùng nhiều sức như vậy…

Cô xoay xoay thân hình, cũng không biết có phải là gia súc này cố tình chiếm thế thuận tiện cho chính mình hay không đây?

Trương Dương nghe vậy mồ hôi túa ra một phen, mình quả thật chặt đến khó cử động nhưng tất nhiên là còn không bằng cô, nhìn bộ dáng Dương Phi tựa hồ so với chính mình không thể có được chút thoải mái nào. Cái cảm giác căng thẳng tột độ này chính là bởi vì tứ chi mình có thể cảm nhận được toàn bộ thân thể mềm mại cùng một chút căng thẳng của cô. Đối mặt với mỹ nhân sắc đẹp tuyệt trần này, chính mình lại đè nặng lên phía trên ngực cô và cái vật kia đang gắn chặt vị trí thần bí phía dưới của cô, có thể không căng thẳng mới là lạ, không phun ra đã là may mắn lắm rồi.

Chỉ có điều đúng vào thời khắc tốt đẹp này, giọng điệu Dương Phi giống như là sắp nổi giông bão nên cuối cùng hắn đành cố xích ra một chút. Đương nhiên, hắn cũng lập tức dịch thân dưới của mình qua bên cạnh một chút để tránh hai bộ phận nhạy cảm của song phương tiếp xúc với nhau, chứ nếu mà còn tiếp tục gắn chặt như vậy thì chính hắn cam đoan là vô phương nhịn nổi.

- Cô giáo, bọn họ có súng!

Trương dương cố gắng hạ thấp mình xuống ghe tai cô, giọng nhẹ nhàng nhắc nhở.

- Làm sao cậu biết?

Dương Phi nghe vậy thật sự là có chút hoảng loạn. Súng không phải là cái loại dụng cụ cắt gọt thông thường gì cho cam, đây chính là thứ thật sự có thể trực tiếp gây hại đến tính mạng con người, thế nào mà Trương Dương lại đoán biết được? Trong đầu khó tránh khỏi phát sinh hoài nghi mà hỏi lại.

Trương Dương nghe vậy, lần thứ hai mồ hôi hắn túa ra… Đúng vậy, làm sao hắn biết?

- Tôi đối với súng có chút hiểu biết nhất định, hơn nữa tôi vừa nghe thấy một tiếng động giống như có người lôi súng qua…

Trương Dương không thể nói là mình có thể biết trước, chỉ có thể miễn cưỡng bịa tạm ra một lý do có khả năng cao nhất mà giải thích.

Lúc này, lỗ tai Trương Dương nghe được từ phía bên ngoài cửa sổ tiếng bước chân đặt xuống sàn vô cùng nhỏ nhẹ cho dù đối phương đã rất cẩn thận nhưng Trương Dương vẫn có thể nghe thấy được.

Bởi vì nguyên nhân là hắn đã học được thuật đánh nhau cao cấp cho nên năng lực phán đoán và thính giác của hắn so với trước kia đã khá hơn rất nhiều. Đối phương có hai người, hơn nữa là dò theo mép tường mà đi tới.

Hai sát thủ ước chừng không nghĩ tới việc đèn trong phòng Dương Phi đột nhiên tắt phụt, cho nên lúc này bọn họ đi lò dò từng bước một.

Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, nhẹ giọng nói thầm lên:

- Đèn tắt, có phải là chúng nó làm cái chuyện đó hay không?

Một tên trong đó mang theo vẻ mặt với tia hưng phấn rõ ràng, lén lút dùng động tác tay ra hiệu tư thế ooxx kia.

Một tên còn lại bỗng chốc sửng sốt, hai mắt hắn sáng long lên, cái này thật sự có khả năng nha, mà nếu như vậy chúng nó hành sự sẽ dễ hơn nhiều.

- Mày nói là bọn chúng hiện đang ooxx?

Mặc dù chúng vẫn dùng thanh âm cực kỳ nhỏ nhưng Trương Dương vẫn có thể nghe thấy. Đầu óc hắn nhanh chóng tính toán, với kiểu suy nghĩ như vậy của hai tên này lại làm cho mình có cơ hội lật ngược tình thế, nghĩ nghĩ một hồi, hắn lớn gan, đánh bạo đưa miệng ghé sát bên lỗ tai Dương Phi mà thì thầm.

- Cô giáo, cái cô đã cho tôi bây giờ để đâu?...

- Cái gì là cái gì kia?

Dương Phi hiển nhiên nghe không hiểu, cô không có nghe được đoạn đối thoại của hai tên sát thủ nên đương nhiên không biết.

- Chính là…

Trương Dương do dự một chút, thiệt tình không dám nói ra.

- Thì là cái gì? Nói mau!

Dương Phi nghe thấy vậy có chút mất kiên nhẫn, thân mình lại xoay xoay, đôi núi non sung mãn ngay tức khắc cọ cọ vào ngực Trương Dương khiến Trương Dương miệng lại khô một hồi.

- Bọn họ cho là chúng ta tắt đèn là để làm cái chuyện đó đó, chính là ooxx ấy.

Trương Dương đành phải bất chấp, lập tức nói ra.

Sắc mặt Dương Phi trong nháy mắt đỏ lựng lê, đồng thời trong đầu nảy sinh một cái ý tưởng không biết có phải là Trương Dương này hiện tại đang lừa cô hay không, chí ít hiện nay mà nói, co tuy rằng biết là bên ngoài có người, nhưng dù sao thì suy cho cùng bọn họ là ai, làm cái gì, bọn họ có thể cho là mình với Trương Dương đang làm cái gì mà đến rình mò không?

- Cậu nói trước đi đã, như thế nào cậu lại xác định bọn họ là sát thủ?

Trương Dương lại một hồi không nói được gì, xác định như thế nào? Đương nhiên không thể nói là cảnh báo của hệ thống được rồi! Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

- Cô giáo, tôi xin thề, bọn họ chính là sát thủ. Không phải lần trước bọn họ giết tôi không thành sao, tôi mắc phải tội với bọn họ nhưng không nghĩ tới là cũng sẽ đem đến phiền hà cho cô.

Trương Dương trong lòng cực kỳ băn khoăn, thực sự hắn không nghĩ tới là chính mình trái lại lại làm liên lụy đến Dương Phi.

Dương Phi tin bởi không có gì khác, đơn giản là cô cảm thấy Trương Dương nhất định sẽ không lừa cô mà thôi.

- Vậy… phải làm sao bây giờ?

- Cô giáo, tôi nghĩ nhất định phải diệt trừ hai người kia, nhưng mà thực hiện được cần có sự trợ giúp của cô.

Trương Dương nghĩ nghĩ một chút rồi nhẹ giọng nói.

- Cậu nói xem muốn tôi trợ giúp cậu như thế nào?

Trương Dương do dự một chút, nhưng thời gian cấp bách, chỉ có thể là khẽ cắn môi ghé vào bên tai cô, nhẹ giọng nói một câu.

Dương Phi nghe xong, sắc mặt lại lập tức đỏ lựng lên, không kiềm chế nổi lửa giận nội tâm, theo bản năng mà nói:

- Không được…

Nhưng cô lập tức che miệng chính mình lại, ý thức được chính mình đã gây họa bởi bên ngoài toàn là sát thủ bản thân mình lại nặng giọng nói như vậy thì chẳng phải là cả hai sẽ đi đời nhà ma hay sao. Chẳng qua yêu cầu này của Trương Dương thực sự có phần không thể tha thứ, tên xú gia hỏa này lại bắt cô phải giả bộ đánh lừa bọn sát thủ, điều đó thực sự là đáng giận.

Tiếng bước chân người ngoài cửa sổ rõ ràng trầm xuống, Dương Phi không ngốc, cô lập tức hiểu ra mình làm hỏng việc. Dưới tình thế cấp bách, cô rõ ràng lại có thể thật sự kêu lên như rên.

- Không được… đừng… không được.

Vẻ mặt cô đỏ bừng, bất đắc dĩ mà kêu lên một tiếng không lưu loát có phần đứt đoạn, tên Trương Dương này, cậu thật rất đáng giận.

Thanh âm này thật sự là rất mê người, trong nháy mắt Trương Dương liền có phản ứng lại, là một nam nhân chắc chắn là nhịn được mới là chuyện lạ.

- Đừng… đừng… đừng mà…

Nói thật ra, Dương Phi căn bản không biết phải rên như thế nào nên cô chỉ có thể hô nhẹ mà thôi, nhưng thanh âm của cô cực kỳ ngọt ngào, giữa những đoạn ngắt quãng lại càng tràn ngập lực hấp dẫn vô hạn. Thêm vào đó, Trương Dương cố ý lay động thật mạnh ghế sô pha kẽo kẹt kẽo kẹt, điều này làm cho hai cái tên sát thủ ở ngoài tin rằng phỏng đoán của chúng là thật, bên trong phòng giờ phút này đôi nam nữ kia tuyệt đối đang điên cuồng mà làm tình, tâm lý cảnh giác của bọn chúng thoáng cái nới lỏng ra.

Tất nhiên, bọn họ là sát thủ cấp chuyên nghiệp, chẳng qua là cấp chuyên nghiệp cũng không có nghĩa là bọn họ không phải là đàn ông.

Hai người gần như đồng thời nuốt một hơi nước miếng, bọn họ quan sát Dương Phi đã hai ngày nay tất nhiên biết được không ít điều về cô với vẻ đẹp tự nhiên "nhất thanh nhị sở", cô chính là một "thiên kiều bá mị", một siêu cấp mỹ nữ hiếm có khó tìm. Không nói đến chuyện làm với cô mà cho dù chỉ là chạm nhẹ một cái cũng đã là nhờ tám đời tổ tông tích đức, đời đời trước đốt cao hương rồi.

- Đi vào như thế này, xử lý tên đàn ông, nhưng cô nàng thì ngàn vạn lần cũng đừng làm tổn thương đến một sợi lông nào.

Hai người ngầm hiểu mà đồng thời thấp giọng nói vậy. Bốn mắt đồng thời cũng lộ ra ánh mắt dâm dục thấy rõ.

Phía ngoài cánh cửa đang đóng phát ra một tiếng động rất nhỏ, giống như là tiếng một thanh ghim cắm vào ổ khóa đang nhẹ nhàng di chuyển, xem ra hai cái tên sát thủ này cũng là chuyên gia trong ngành phá khóa. Chừng ấy cũng đủ cho thấy sát thủ cấp cao chuyên nghiệp như

thế nào rồi.