- Anh rể còn muốn sống thêm vài năm nữa tiểu Oánh ạ, anh không muốn bị chị gái của em xách tai lên đâu.

Trương Dương nghĩ nghĩ một hồi rồi đáp lại lời cô bé. Không nói đến chuyện lời nói của cô bé có thể tin được hay không, cho dù cô có không mặc nội y thì hiện nay ở Bắc Kinh lạnh khủng khiếp như vậy mà cô cũng không phải là đang ở trong phòng ấm của nhà mình cho nên chắc chắn cái áo ngủ của cô bé dày cả một khối! Thế thì còn mơ tưởng thấy được gì.

- Anh rể, thiếu tự tin ghê. Anh nhất định là thiếu tự tin nên mới không dám nhìn!

Trương Dương nhìn đoạn văn vừa mới được gửi tới, thật là hết chỗ nói, lại có chuyện xin nhìn meo meo nhau hay sao?

Định cho nhau "bắt lính theo danh sách" à? Phải thận trọng với cô em vợ thiên tài này mới được.

- Tiểu Oánh, anh là thực lòng vậy. Trước khi ngủ, em nhớ nhanh chóng giúp anh làm cái trình tự biên soạn phần mềm cho anh mới là chuyện chính.

- Vâng, em biết rồi. Nhưng mà anh rể, hỏi anh một cái vấn đề này!?

- Được!

Trương Dương lúc này thật sự là cảm thấy có chút mệt mỏi.

Có nên thận trọng "bắt lính theo danh sách" với cô em vợ không? Cái gì gọi là "lỗ quản"?

- Phù phù!

Trương Dương thiếu chút nữa té đầu cắm xuống đất.

- Này này, ai dạy em? Có phải là Cao Kỳ đại meo meo hay không?

Nghe Hứa Đan Lộ đề cập qua, cô bé này là gái ngoan, rất ngoan. Nhưng xét kiểu nói chuyện hôm này mà nói thì có khi Lộ Lộ so sánh cũng không bằng đâu.

- Không phải! Em nhìn thấy trên tường không gian QQ của anh thôi, mấy thứ anh viết trước kia trên tường ấy, anh nhớ không? Cái gì gọi là tổn thương lỗ quản cả đời không khỏi nổi? Cái gì mà lại bảo là không cứng rắn cũng đừng trách người ta không mềm?... Giải thích giùm em!

- Anh rể…

- Anh rể? Anh không còn ở đấy sao?

- Anh rể, anh lại đi toilet để "lỗ quản" nữa hả?

Trương Dương khốn khổ mà bò từ dưới bàn đứng lên:

- Tiểu Oánh, anh không phải đã đặt mật khẩu trên tường nhà hay sao?

- Cái mật mã của anh thật đơn giản quá mà... Cái gì gọi là « lỗ quản »vậy ạ ?

- Em cứ giả bộ đi, anh không tin là em không hiểu.

- Được rồi, anh rể, nếu anh chịu trò chuyện video em sẽ không đào bới chuyện riêng tư của anh ra xem nữa!

- Này này này! Tiểu Oánh, nếu cả chuyện ấy em cũng đào ra được thì anh không để yên cho em đâu. Về sau cũng không tiếp nhận em vào công ty nữa đâu, cô em vợ ạ!

Trương Dương không thể nói thêm được điều gì, cái tường nhà của hắn là một trường ca về cái dĩ vãng đáng thương của chính hắn. Cái tường không gian số này của hắn đã lâu lắm rồi không thay đổi nhưng cũng không thể tưởng tượng được là đã đến một trăm tám mươi chương.

«Có nên bắt lính theo danh sách không», cô em vợ Hứa Đan Oánh thế nào cũng sẽ đoán ra được ẩn ý cho xem.

Chính hắn rõ ràng đã thiết lập rất nhiều mật mã thế mà cô bé như thế nào lại giải quyết mấy cái ma trận rất nhanh, thật sự là thấm thía mà, không thể trêu vào thiên tài máy tính được đâu.

Hắn nửa muốn nửa không muốn nhưng vẫn ngay lập tức gửi cho cô em vợ cái yêu cầu trò chuyện video, hắn đặt một cái mật mã đơn giản rồi gửi cho cô. Vì cuối cùng cũng không thể quẳng đi cái đống trên tường không gian của hắn được nên trước mắt vì lợi ích toàn cục, hắn chỉ có thể nhận nhượng một chút vậy. Chính hắn dù gì cũng là một tay hacker cao cấp, thế nhưng lúc này trước mặt cô bé hoàn toàn chả đáng kể gì hết, giống như cả đời đi săn chim ưng rốt cuộc lại bị chim ưng săn lại.

- Hì hì, anh rể!

Tiểu nha đầu Hứa Đan Oánh này chớp chớp đôi mắt trên khuôn mặt xinh đẹp cổ điển vừa mới xuất hiện ở trước mặt Trương Dương, thanh âm ngọt ngào như tiếng chim hoàng oanh cất lên, có điều cô bé này mới thay đổi kiểu tóc, không biết từ khi nào cô bé uốn đám tóc mai kẹp lại trên đầu. Trên người mặc một bộ đồ màu trắng viền đen, cả người cô bé nhìn chỗ nào cũng thấy giống một cô tiểu tiên nữ cổ điển.

Vẻ đẹp khiến người xem không khỏi sáng ngời đôi mắt, cô bé giống như là một nụ hoa đang hé nở vậy.

- Anh rể, anh thấy coi được không?

Cô bé đang ở trong ký túc xá, Trương Dương nhìn nhìn màn hình video xem ra trong phòng không còn ai khác, bảo sao cô bé lại kiêu ngạo đến như vậy.

Nhưng mà nói thật là chính hắn còn bị hút hồn bởi bộ dạng xinh đẹp của cô em vợ mới mười tám tuổi này. Nếu như thêm vài năm nữa, đến độ tuổi như Lộ Lộ bây giờ, chắc hẳn sẽ có không ít "cây si" trồng trước cửa!

- Tiểu Oánh, vừa bảo là không mặc đồ lót mà?

Trương Dương cố ý trêu chọc cô bé, nha đầu này chắc chắn là muốn khoe bộ quần áo mới cho nên sau khi mặc đồ mới kiên quyết đòi trò chuyện hình ảnh với Trương Dương bằng được, chắc là vì không có ai thưởng thức cho nên lừa gạt hắn làm giám khảo cho vui. Cô bé này chắc hẳn là cần một chiếc gương thật lớn đặt trong phòng ký túc đây. Nguồn tại http://Truyện FULL

- Hì hì, anh rể, anh thật háo sắc. Anh nói cho em biết bộ quần áo này có đẹp không rồi em sẽ nói lại cho anh.

- Xinh đẹp, đầu cắm xuống đất nhìn lên cũng đẹp. Hay là cô em vợ của anh muốn lập gia đình rồi?

Trương Dương thành thật khen thưởng tự đáy lòng.

- Hì hì, không nói cho anh! Anh rể, vậy anh có đoán được ai mua cho em không?

Hứa Đan Oánh nghịch nghịch ống tay áo, cười tủm tỉm hỏi tiếp.

- Lộ Lộ?

Trương Dương trừng mắt nhìn rồi đáp lại.

- Sai!

Trương Dương gãi gãi đầu:

- Bạn trai em phải không?

- Tiểu Oánh chưa có bạn trai đâu!

Trương Dương không có biện pháp đoán được:

- Ba mẹ em phải không?

- Sai nữa!

Hứa Đan Oánh cười tủm tỉm mà nói rằng.

- Nếu anh có thể đoán được, em liền lột quần áo cho anh xem, đảm bao bên trong còn chưa có mặc cái gì đâu nhé.

Trương Dương túa mồ hôi hột một trận, quả là cô bé kiêu ngạo, thật sự rất kiêu ngạo đi. Anh đây là không có ý tưởng khác để nói, nhưng không có nghĩa là anh không có biện pháp có được đáp án đâu nhé cô bé!

Hắn nặng nề mà hít một hơi, nói lại:

- Em nói thật chứ? Nếu anh đoán đúng thì em liền cởi bỏ hết hả?

- Vâng, em đảm bảo bên trong cái gì cũng không mặc, hì hì.

Hứa Đan Oánh bỏ qua những lần đoán trước của Trương Dương mà nói.

- Cho anh hai lần cơ hội!

- Một lần là đủ rồi!

Trương Dương cười tủm tỉm mà nói rằng.

- Được thôi, vậy anh đoán đi, đoán sai sẽ bị phạt... ừm, phạt anh lần sau phải đưa em đi du ngoạn vòng quanh thế giới!

Trương Dương méo miệng cười mà nói :

- Anh có thể đoán, nhưng em cần phải đảm bảo là bên trong không mặc gì cả đấy.

- Vâng, em cam đoan! Em xin thề, nếu em lừa anh thì em làm vợ bé cho anh luôn.

Trương Dương không nói gì mà xoay xoay thái dương, cái này gọi là lời thề kiểu gì vậy?

- Được rồi, anh tin em, vậy thì anh đoán...

Trương Dương sau một chút suy nghĩ, cười tủm tỉm mà nói rằng.

- Người đó là chị bạn tốt của em, cũng là người mà anh rất quen thuộc, cô ấy rất xinh đẹp, đúng không?

Nghe vậy, Hứa Đan Oánh bên kia liền có chút băn khoăn trên mặt, cô bé bặm đôi môi anh đào lại nhìn thẳng Trương Dương, đôi tay nhỏ bé sờ sờ vạt cổ áo, cất tiếng nói:

- Có bản lĩnh, anh… anh nói tên của chị ấy xem.

- Được thôi.

Trương Dương vẫn cười tủm tỉm như trước.

- Cô ấy còn biết lái xe, hiện cũng đang ở trong biệt thự của anh…

Tiểu nha đầu lúc này biểu hiện rõ ràng là không bình tĩnh được nữa.

- Ấy… anh rể, anh đừng có mà thừa nước đục thả câu, anh… anh mau chóng nói tên chị ấy ra đi.

- Được rồi, cô ấy chính là…

Trương Dương cố ý dừng một chút, nhìn cô bé một cái, có vẻ như đôi mắt của Hứa Đan Oánh hoàn toàn bị cái miệng hắn thôi miên, nha đầu này, có thật sự là bên trong không mặc cái gì chứ?

- Cô ấy chính là người được phong danh hiệu bọ rùa giang hồ Cao Kỳ tỷ tỷ đúng không? Anh không có đoán sai đâu.

- Hà hà!

Trương Dương rõ ràng nhìn thấy Hứa Đan Oánh đang ngồi đối diện màn hình nhẹ nhàng thở ra, sau đó như là trúng số cả một gia tài bật người đứng dậy hoan hô.

- Ái chà, anh rể, anh đã đoán sai mất rồi, không phải là chị Cao Kỳ, mà là chị Kiều Hi Nhi cơ!

Trương Dương cười cười, không nói gì, lúc vừa rồi hắn im lặng chính là đã hao phí một điểm tích phân hệ thống để biết trước được cái đáp án của cô bé, nên hiện tại tích phân hệ thống hắn còn có mười chín điểm mà thôi, trong lòng hắn cũng có chút hối tiếc.

Chính hắn dù sao cũng phải cố ý mà trả lời sai thì cần hỏi đáp án hệ thống làm cái gì chứ, thực sự phí phạm mà! Nhưng mà thực sự thì vừa rồi trong lòng hắn đích xác cũng muốn biết xem có thật là tiểu nha đầu kia chưa mặc cái gì bên trong hay không. Sau khi nhìn lại bộ dạng của cô bé, bên trong tựa hồ đúng là không mặc cái gì thật cho nên hắn có chút không đành lòng nên lúc này hắn mới cố ý trả lời sai.

- Được rồi, vụ đánh cuộc này anh thua, hôm nào anh rể sẽ đưa em đi du lịch vòng quanh thế giới.

Trương Dương nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm một câu.

- Nhưng mà trước hết em nên giúp anh biên soạn cái phần mềm cho xong đã nhé.

- Không thành vấn đề!

Hứa Đan Oánh cười hì hì mà đáp, tiếp đó lại đưa ánh mắt ẩn ý sâu xa nhìn Trương Dương xem chừng có vẻ tiếc cho hắn, đắc ý cười nói.

- Anh rể, anh vừa rồi thiếu chút nữa là đoán trúng được. Thật là đáng tiếc. Nếu không chừng bây giờ anh có thể thưởng thức được dáng người tuyệt thế của cô em vợ anh rồi.

Trương Dương cười cười, nha đầu thôi, nếu thật là anh muốn nhìn cô thì anh vừa rồi đã nói thẳng đáp án rồi. Hơn nữa, dù anh đây đoán đúng, không có nói đến chuyện bên trong em có mặc gì hay không, thì em mà phải cởi thật chắc sợ không dám gặp lại luôn.

- Anh rể…

Bên kia, Hứa Đan Oánh nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, hàng mày đột nhiên nhăn lại.

- Đêm qua, anh bị tập kích?