- Không chết được đâu.

Trương Dương nhìn mụ ta một cái, cười lạnh một tiếng, rồi lại nhìn chằm chằm mấy tên phóng viên tạp nham đang cầm cameras ra sức tác nghiệp, thản nhiên mà nói:

- Không phải nói là tôi đánh người hay sao? Có bãn lĩnh các anh chị cứ việc đưa tin… còn tùy các anh chị chụp hình, ghi hình.

- Mấy người còn thất thần như thế để làm gì, hắn dám đánh gãy chân chồng tôi. Đánh chết hắn đi!

Mụ đàn bà trung niên lớn tiếng hô lên.

Nghe bà ta kêu vậy, mấy người đang ôm loa, khiêng biểu ngữ cùng với một số người nam người nữ đang đứng xem đồng loạt tiến lên.

Trương Dương thấy như vậy chẳng hề nao núng mà ngược lại còn cười ha ha. Hắn đưa mắt nhìn A Văn đang đứng cạnh mà nói rằng:

- Bảo vệ Dương tổng giám, mọi người đừng động thủ.

Nói xong, chính hắn vọt tiến lên phía trước, trước tiên ra một quyền đạp ngã đội hình mấy tên chán sống vừa định xông lên, rồi lại duỗi cánh tay đoạt lấy cái biểu ngữ trong tay một tên đàn ông đứng đó nhấc chân một cái khiến một tiếng răng rắc vang lên, tấm biểu ngữ gãy làm đôi, vứt mỗi nơi một mảnh.

Mười tên đàn ông cường tráng vây quanh hắn bây giờ lại giống như một bầy cừu đang đối mặt với một con sư tử vậy. Chỉ sau một chốc lát đều bị Trương Dương đánh cho tan tác tả tơi, nằm la liệt đầy một đống.

Đám người đứng xem thấy vậy đều trợn mắt há mồm, mà ngay cả mấy người cảnh sát đứng cạnh đó cũng ngây ra hết cả. Cái đám này rõ ràng là một đám gây rối, nhưng mà có là gây rối cũng không thể động vào, chọc vào bọn họ rồi sau này Trung tâm khôi phục sức khỏe còn có thể mở cửa được hay không?... Nhất là Trương Dương này, đang nhiên là tổng tài Công ty Nữ Oa mà lại tự mình động thủ, thật sự là khiến cho bọn họ mở rộng tầm mắt mà.

- Vậy giờ làm như thế nào?

Một trong số những viên cảnh sát đứng đó thì thầm với người còn lại, cảnh tượng trước mắt này cũng đã được coi là đánh nhau, ẩu đả rồi.

- Làm thế nào là làm thế nào?

Viên cảnh sát đi đầu, có vẻ như là đội trưởng, liền nói lại một hơi.

- Cậu đã thấy cái gì nào?

- Cái gì cũng chưa thấy được!

Người cảnh sát nọ ngay tức khắc hiểu được ẩn ý của đội trưởng.

- Vậy là không được rồi… Dương tử…

Dương Tĩnh một bên trông thấy Trương Dương vung tay đánh nhau, biết người này là vì cô mới tức giận, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, vội lên tiếng ngăn cản hắn. Chỉ có điều hiển nhiên đã muộn mất rồi, mười mấy gã đàn ông cường tráng mới vừa rồi còn kêu gào lăng mạ, thậm chí cả mấy ả đàn bà trung niên khóc lóc om sòm, cả người vừa định tát cô đều đã bị Trương Dương quật ngã lăn ra đất hết cả.

Hơn thế nữa, đương sự là Trương Dương hắn còn như thể không có việc gì, vỗ vỗ tay mà ngưng lại trước máy ghi hình mà nói dõng dạc:

- Thành tâm thành ý muốn đến Trung tâm khôi phục sức khỏe Nữ Oa chữa bệnh, tôi liền chào đón, Trung tâm khôi phục sức khỏe Nữ Oa cũng tuyệt đối không chậm trễ. Nhưng nếu là cố ý muốn gây chuyện náo loạn, tôi chỉ có thể dùng biện pháp thô kệch là dùng tay chân mà đối đãi lại thôi. Tôi chờ các anh chị!

Mấy mụ đàn bà đang lăn trên mặt đất nghe thấy Trương Dương nói vậy càng uất ức, con người này quá kiêu ngạo.

- Mày là cái đồ đáng chết nghìn lần. Tổng tài Trương Dương Công ty Nữ Oa đánh người đấy, mau tới bắt người đi.

- Cảnh sát các anh không có mắt hay sao mà lại không làm gì thế? Các anh không thấy được bọn chúng đánh người à?

- Đồ con rùa, đồ chó thiến, tao phá cả nhà mày…

Ba mụ đàn bà trung niên thay phiên nhau hô lên, lúc này xem chừng đau đớn lắm.

Trương Dương mất hết cả bình tĩnh, nhìn thấy bộ dạng của đám người này đúng là khiến hắn dở khóc dở cười một trận. Nhất là, với mấy mụ đàn bà này hắn đâu có động tay chân gì mấy, mà có cũng không phải nặng gì. Nguồn tại http://Truyện FULL

Quả nhiên là "diêm vương dễ chọc, tiểu quỷ khó chơi" mà!

Chẳng qua là rất nhanh cứu viện đã tới, lúc này từ trong bệnh viện đột nhiên có đến hơn trăm người ầm ầm chạy ra, mà trong số hơn trăm người này đặc biệt còn có cả những người mặc trang phục của bệnh nhân điều trị tại Trung tâm khôi phục sức khỏe.

Sau khi bọn họ chạy đến, tức khắc tới thẳng chỗ đám người còn đang lê la gào thét trên mặt đất, trong tay thứ gì cũng có: chén trà, ấm nước, quả chuối…

- Lão lẩm cẩm…

- Tôi xoa cô em…

- Cậu không biết bây giờ Nam Tinh số 1 quý giá đến như thế nào hay sao? Các cậu giúp mấy kẻ vương bát đản thì không nói nhưng lại làm trò ở cửa bệnh viện khiến cho chúng tôi không được sử dụng…

- Còn dám làm bị thương bác sĩ điều trị, chúng tôi nếu không có cách nào khác trị liệu cho thì các cậu đừng có trách…

- A, đây không phải là tới giúp người ta phá đám hay sao? Đánh đi, đừng khách khí!

Trong nháy mắt hơn trăm người cùng nhau xông lên, khiến cho chục tên đàn ông cường tráng nọ không ngờ được, mà mấy mụ đàn bà trung niên kia cũng lập tức như "chim sợ cành cong" không ai dám nằm lại trên mặt đất, ngay tức khắc đứng lên ngay tại chỗ, ném biểu ngữ pa nô các kiểu mà chạy trối chết.

Trương Dương kinh ngạc nhìn lại phía sau, Hứa Đan Lộ cùng Cao Kỳ đang đứng tại cửa phòng cấp cứu của bệnh viện, nhìn về phía hắn mà mỉm cười.

Mấy cô nàng này, cũng thật là thông minh mà.

Trương Dương cũng không nhàn rỗi, vội vàng đưa Dương Tĩnh toàn thân đang lấm bẩn vào lại trong bệnh viện.

- Dương tử, trước tiên anh hãy mang Tĩnh tỷ tỷ về nhà tắm rửa một cái đi đã.

Hứa Đan Lộ nhìn Trương Dương rồi lại quay qua nhìn Cao Kỳ mà nói.

- Chuyện bên ngoài hai người chúng em sẽ đối phó, để tránh cho bên truyền thông bắt được nhược điểm gì.

- Ừ!

Trương Dương vừa rồi đã đánh đấm một hồi, tuy rằng hệ thống không có trừ điểm tích phân của hắn nhưng mà cũng chẳng cho hắn thêm điểm cho nên trực giác mách bảo hắn rằng chắc chắn là có người muốn bôi đen hắn và Công ty Nữ Oa đứng đằng sau.

- Phải thăm dò, điều tra rõ lai lịch của đám người kia tới cùng. Anh thế nào vẫn cảm thấy trong chuyện này lộ ra một đống không phù hợp.

- Được rồi, chúng em biết rồi.

Hứa Đan Lộ liếc nhìn Trương Dương một cái, nói thêm.

- Bây giờ xe đang đỗ tại tầng ngầm, hai người lấy xe đi trước đi.

Trương Dương không hề chối từ, liền mang theo Dương Tĩnh xuống dưới tầng hầm ngầm lấy xe Cao Kỳ đã đỗ lại, rồi từ cửa sau mà ra khỏi bệnh viện. Hắn vừa định quay xe sang hướng biệt thự thì Dương Tĩnh ngăn hắn lại.

- Qua nhà của tôi trước đi.

Cô vươn tay chỉnh sửa lại chút ít mái tóc hỗn độn, mặt hồng lên mà cười nói.

- Tối hôm qua dọn đồ chuyển nhà có chút vội vàng cho nên quên mang đầy đủ nội y tắm rửa rồi.

Trương Dương nhìn nhìn cô, rõ ràng là cô mang theo mấy cái túi xách lớn nhỏ rồi cơ mà.

Nhưng mà hắn vẫn nghe theo lời cô mà quay xe hướng tới nhà cô, dù sao thì nhà cô cũng không cách xa bệnh viện Trung Sơn trực thuộc Mai Đại này cho lắm.

- Cái kia gọi là cái gì căn? Thật sự là người chết ở Trung tâm khôi phục sức khỏe?

Đi được nửa đường, Trương Dương cảm thấy từ đầu đến cuối sự việc hôm nay không hề đơn giản.

- Là «thổ căn».

Dương Tĩnh gật gật đầu, nói.

- Người này đích thật là chết ở Trung tâm điều trị. Những người bệnh đưa đến đây điều trị đều là những người đã vào giai đoạn cuối, cũng có một số ít người đến trước đây toàn bộ các cơ quan, bộ phận trên cơ thể đã bị tế bào ung thư cắn nuốt, cái này với «thổ căn» chính là một nghĩa chung.

Nghe bác sĩ kiểm tra trong bệnh viện nói người này là bị bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối, ung thư đã khuếch tán toàn thân. Mà quan trọng nhất là hắn không chỉ đơn giản là bị ung thư phổi thôi, hắn còn có bệnh tim gián đoạn làm bạn.

- Cho nên, bọn chúng nghĩ là muốn thừa cơ đòi tiền?

- Không, bọn họ không nói tới một chữ đòi bồi thường cho sự việc. Đây cũng chính là điều khiến tôi cảm thấy quái lạ, rút cuộc là những người này muốn làm cái gì đây?

- Không đề cập tới bồi thường?

- Ừ! Xem ra, bọn họ chỉ là muốn bôi nhọ thanh danh của Trung tâm khôi phục sức khỏe chúng ta mà thôi.

- Vậy cứ thử xem xem sao.

Trương Dương nhấn ga tăng tốc, phút chốc đã tới nhà Dương Tĩnh.

Dương Tĩnh vừa xuống xe liền chạy thục mạng vào gian phòng của cô, sau khi lấy được không ít quần áo vốn là cô định đi khỏi đó, nhưng nghĩ thế nào lại dừng bước, nhìn Trương Dương mà nói:

- Trời đất, toàn thân hôi hám thế này tôi không chịu nổi, tắm xong rồi qua sau nhé.

Phòng tắm của nhà cô ngay cách vách tường phòng, Trương Dương gật đầu nói:

- Được rồi, vậy chị đi tắm đi, tôi ở lại đây chờ chị.

- Không được nhìn lén!

Dương Tĩnh cười tủm tỉm mà căn dặn hắn.

Nói xong, cô nàng lắc lắc bộ ngực tròn xoe, mang theo một túi quần áo hướng về phòng tắm.

Trương Dương bĩu môi, vừa rồi hắn cũng xem qua, cửa phòng tắm cũng không phải là trong suốt có muốn xem cũng không được. Hắn tùy tiện quăng thân mình lên trên giường cô mà nằm, giường thật là mềm mại, chiếc chăn còn thoang thoảng một mùi hương thơm mát đến mê người.

Qua một lát, bên kia phòng tắm truyền đến âm thanh tiếng nước xối xả. Trong lòng Trương Dương không tự chủ được mà vô tình dậy lên một chút rung động, trong đầu không tự chủ được mà nhớ tới dáng vẻ lúc vô tình thấy cô tắm rửa.

Đang nghĩ ngợi thì đèn trong phòng đột nhiên tối sầm lại, hình như là bị mất điện, có lẽ nào? Đây là khu cao cấp cơ mà.