Không hợp lý!

Đỗ Ngọc Hằng vừa nhìn nhìn máy tính, lại nhìn nhìn di động trên bàn, bây giờ đã qua bốn ngày, giá cổ phiếu công ty Dịch Mậu từ 7.38 tệ mỗi cổ phiếu chỉ còn lại có 4.77 tệ, trong tay Dương Phi ước chừng có năm trăm vạn cổ phiếu của Dịch Mậu, nói cách khác trong vòng bốn ngày qua cô đã mất một ngàn ba trăm linh năm vạn, số tiền này mặc dù là Đỗ Ngọc Hằng cũng đau lòng không thôi, chớ nói chi là Dương Phi.

Bọn họ từng điều tra, từ nhỏ quan hệ của Dương Phi cùng cha của cô không tốt lắm, cô cũng chỉ có thể dựa vào mấy ngàn vạn mà mẹ của cô di chúc lại cho mình, ở Mai Ninh cô mua vào không ít bất động sản, thậm chí mấy năm trước cũng nhận một vài vụ quảng cáo, đây đều là vì cái gì chứ, đương nhiên là muốn kiếm tiền.

Bọn họ cũng điều tra, vài năm qua, Dương Phi đã từng sử dụng số cổ phiếu trong tay và làm cho nó tăng lên. Điều này chứng tỏ cô giỏi về quản lý tài sản, cổ phiếu trong tay biến ảo bất định.

Nhưng bọn hắn chú ý thấy, cổ phiểu trong tay duy nhất mà Dương Phi không động đến chính là năm trăm vạn cổ phiếu của tập đoàn Dịch Mậu, bởi vì đó là cổ phiếu của công ty mà mẹ cô đảm nhiệm khi còn sống, điều này chứng minh cô còn nhớ đến mẹ của mình, cho nên muốn uy hiếp cô thì cứ nhắm vào tập đoàn Dịch Mậu này thôi.

Cho nên Thái Vũ mới không tiếc bất kỳ giá nào mà chuẩn bị khống chế Dịch Mậu, thông qua tập đoàn Dịch Mậu này mà ra sức kéo gần lại khoảng cách giữa hắn cùng Dương Phi.

Làm thế nào kéo gần khoảng cách đây? Trên thế giới này, phần đông đàn ông muốn chứng tỏ bản thân trước mặt người phụ nữ hắn ngưỡng mộ trong lòng, để có được lời khen ngợi hay là người đó có ấn tượng tốt thì hoặc là chọn xuất hiện theo kiểu mẫu hình tượng bạch mã hoàng tử, hoặc là hình tượng vị cứu thế.

Đỗ Ngọc Hằng nhìn nhìn Thái Vũ, Thái đại công tử này mọi mặt đếu tốt, chỉ có điều tướng mạo hơi kém chút xíu. Nước da đen tuyền, nếu nhìn từ xa xa một chút còn tưởng rằng hắn là người châu Phi ấy chứ, cho nên phỏng chừng nếu là lấy hình tượng bạch mã hoàng tử mà xuất hiện thì độ khó xem chừng khá cao, nhất là nếu so sánh với cái tên mặt trắng Trương Dương kia thì quả thật là…hiện ra đặc biệt bắt mắt, dễ dàng nhận thấy.

Nhưng tất nhiên mọi điều chẳng có gì là vẹn toàn tuyệt đối được, tuy rằng Thái Vũ có làn da đen bóng như vậy, so sánh với Trương Dương cũng có chút chênh lệch nhưng ngũ quan vẫn rất cân đối.

Hơn nữa, tuy rằng Thái Vũ hắn toàn thân không có chút gì gọi là hàng hiệu nhưng cũng vẫn toát ra phong độ có thể làm mê đảo vô số thiếu nữ.

Tin tưởng là đối với Dương Phi thì cái loại hình tượng bạch mã hoàng tử đã thấy được nhiều nên hẳn là đối với loại đàn ông đặc biệt như Thái công tử này càng có thêm ấn tượng mới đúng.

Nhưng hắn cũng phát hiện Thái Vũ này vẫn là lựa chọn xuất hiện như hình tượng vị cứu tinh. Hơn nữa hình thức cũng rất đơn giản, chính là trước hết hắn để cho Đỗ Ngọc Hằng đảm nhận vai xấu xuất hiện, trực tiếp chèn ép tập đoàn Dịch Mậu đến bước đường cùng, mà tốt nhất là làm sụp đổ Dịch Mậu.

Bọn họ biết rõ tầm quan trọng của cổ phiếu Dịch Mậu đối với Dương Phi, bởi vậy, vào thời điểm cô nguy cấp nhất thì Thái Vũ sẽ lấy hình tượng anh hùng cứu mỹ nhân xuất hiện trước mặt Dương Phi, nhất định có thể đạt được hiệu quả tốt.

Chỉ có điều là trong vai diễn này thì Đỗ Ngọc Hằng hắn có chút khó chịu, bởi vì hắn không muốn đảm nhiệm vai xấu này, không muốn là người trực tiếp ra mặt phá hoại Dịch Mậu, điều này thực sự là khiến hắn cảm thấy không thoải mái được.

Đối phó với bất luận là một mỹ nữ nào thì Đỗ Ngọc Hằng hắn đều có thể dễ dàng hạ gục được, nhưng mà đối diện với một Dương Phi như thế dù chỉ là trong nháy mắt đôi mắt cô toát ra cái nhìn lãnh đạm cùng với khuôn mặt tuyệt mỹ đều như muốn nói "không rảnh tiếp ngươi", cứ như thể sẵn sàng lấy mạng của hắn vậy.

Đỗ Ngọc Hằng hắn một khi đã không hạ thủ được thì ngay lập tức sẽ thối lui ngay. Nhưng hiện tại Thái Vũ đã trúng đòn tình, mà hắn còn là dạng tuyệt đối si tình có thể mang đồ vật quan trọng nhất trong lòng Dương Phi mà phá hủy không chút vấn vương, điều này cũng khiến hắn không cách nào chịu được. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nhưng mà dù gì cũng không đến lượt hắn lựa chọn, lời Thái Vũ đã nói thì hắn không thể không nghe theo. Bởi vì chẳng những đây là ý tứ của Đỗ lão gia tử nhà hắn, có Thái Vũ là người ủng hộ thì chính là chỗ dựa cực tốt cho Đỗ gia hắn. Nếu Đỗ gia hắn vẫn muốn giữ gìn thế lực của mình tại vùng đất này nhất định phải tìm được một chỗ dựa thực sự vững chắc, mà hiện tại cây đại thụ Kiều gia mà bọn họ bám trụ lâu nay như đã muốn rời bỏ Đỗ gia thì sự dang tay đón nhận của Thái gia đối với bọn họ thật sự đáng quý, như chết đuối vớ được cọc vậy.

Cho nên Đỗ Ngọc Hằng hắn chỉ có thể là nghe theo sắp đặt của Thái Vũ mà thôi, lấy hình tượng tên vô lại mà lần thứ hai xuất hiện trước mắt Dương Phi, đương nhiên, không phải là trực tiếp xuất hiện trước mắt cô. Nếu hắn mà dám trực tiếp lộ diện thì xác định chắc chằn rằng Trương Dương sẽ lần theo hắn tới tận cùng.

Sau ba ngày, từ khi cổ phiếu tập đoàn Dịch Mậu bắt đầu liên tục giảm giá, hắn liền gửi cho Dương Phi một tin nhắn, lấy hình tượng một tên công tử quần là áo lượt xuất hiện trước mặt cô, uy hiếp cô rằng nếu không đáp ứng điều kiện là làm bạn gái của hắn thì hắn sẽ phá hủy tập đoàn Dịch Mậu quý giá của cô.

Kết quả là người ta chẳng buồn đếm xỉa đến hắn, thậm chí còn trực tiếp cho hắn vào danh sách đen.

Đỗ Ngọc Hằng buồn nắc nẻ, tốt xấu gì hắn cũng là đại công tử Đỗ gia, từ nhỏ đến lớn còn chưa có ai dám khinh thường. Lúc trước đi đến gần cô không chú ý thấy thì còn có thể lý giải, nhưng hiện tại cái tin nhắn vừa mới gửi đi cô xem cũng không chịu hồi âm, mà gọi điện thoại thì thẳng tay từ chối hắn không buồn nghe. Nếu là tính khí trước đây thì hắn đã lồng lộn lên rồi.

Nhưng mà hắn bây giờ thì không thể làm thế, nhìn thấy số điện thoại của Dương Phi còn chưa thay đổi và cũng phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục hắn nhanh chóng thay đổi số điện thoại của chính mình rồi gửi cho cô một cái tin nhắn.

Dựa theo yêu cầu của Thái Vũ, lúc này hắn chỉ cần yêu cầu nhẹ nhàng hơn là chỉ mời cô về làm gia sư tư nhân cho hắn mà thôi, chỉ cần cô đồng ý thì lập tức cam đoan là giá cổ phiếu tập đoàn Dịch Mậu từ ngày mai bắt đầu khôi phục tăng trở lại.

Nhưng mà chỉ là một cái yêu cầu nho nhỏ như vậy thôi, xem chừng Dương Phi vẫn không buồn để ý đến hắn như cũ. Chuyện cũ đã qua từ mấy thập kỷ rồi không phải là cô vẫn không đếm xỉa tới hắn đấy chứ, lý nào lại biệt tăm biệt tích nửa điểm tin tức cũng không thấy hồi lại?

Làm cô giáo tư nhân cho hắn trong nháy mắt có thể thu về mấy ngàn vạn tiền, còn có cách nào kiếm tiền khá hơn hay sao? Đỗ Ngọc Hằng nghĩ nghĩ, cho dù là tìm một nữ đại minh tinh đến xoa bóp, tẩm quất… hay thậm chí là làm mấy cái chuyện trai gái đi nữa cũng không có được cái giá hời đến như vậy.

Thái Vũ nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng nâng lên chiếc ly đế cao bên trong sóng sánh rượu đỏ trong tay, nhìn ngắm rượu sóng sánh trong ly vòng vòng rồi mỉm cười nhìn nhìn Đỗ Ngọc Hằng, thản nhiên mà nói rằng:

- Đã ba tiếng rồi, đúng không?

- Vâng, đúng hơn mà nói thì đã là ba tiếng rưỡi rồi.

Đỗ Ngọc Hằng có chút bốc hỏa, không nói được điều gì, đã lâu như vậy có khác gì hắn đã thất bại đâu. Hắn không phải là chưa từng đụng tới một mỹ nữ cao ngạo nào, nhưng tốt xấu thì đối phương cũng phải nói lại một tiếng, có ai lại giống như Dương Phi này khiến hắn tức chí ghê ghớm.

- Cô ấy sẽ không hồi âm đâu.

Thái Vũ chắc chắn mà ngắt lời hắn, sau đó nâng cao chiếc ly mà uống một hơi hết lượng rượu đỏ sóng sánh hồi nãy, để hương thơm của chúng phảng phất trên đầu lưỡi, rượu này là loại rượu đỏ bột cấn đệ những năm 1990 rất quý, một chai chí ít cũng phải bốn vạn không kém, mà cũng chỉ có phá gia chi tử Đỗ gia mới có thể đem loại này ra mà khoe khoang.

Nhưng trên mặt hắn cũng không có lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, chỉ đơn giản là treo cái vẻ mặt với ý tứ hàm xúc thần bí như cũ mà mỉm cười, tạm cho Đỗ Ngọc Hằng thấy là hắn coi trọng hắn ta nhưng cũng coi như để hắn ta thấy được đừng cho là thân cận rồi lại tưởng bở.

- Phụ nữ mà Thái Vũ tôi coi trọng, nếu là chỉ vì như vậy mà tùy tiện hồi âm tin nhắn của cậu thì cô ấy lại sẽ không xứng trở thành người phụ nữ của tôi.

Hắn táp táp đầu lưỡi, tiếp tục tận hưởng chút ít hương vị còn sót lại trên đầu lưỡi kia, nụ cười trên mặt càng thêm một chút nồng đậm.