- Tôi không nghe lầm chứ, một việc nhỏ như vậy, cô làm không được? Hay là mệnh của cha cô còn không hơn tiểu tử kia . . . Hừ . . .

Bạch Lượng Phong nói còn chưa nói xong, liền phát hiện sau lưng mình nhiều thêm một người.

Trương Dương đang cười lạnh mà nhìn chỗ hắn bị thương còn cột bằng vải băng, thản nhiên mà nói rằng:

- Bạch Lượng Phong, có chuyện gì đến tìm tao này, khi dễ nữ sinh có gì giỏi dang?

Bạch Lượng Phong co rụt lại thân mình, hiển nhiên hắn bị Trương Dương đánh cho sợ. Lúc này đã có tâm lý bóng ma, nhưng nhìn thấy Bạch Cương bên cạnh, bật người lại khôi phục tinh thần, lớn tiếng nói:

- Trương Dương, đừng tưởng rằng mày là phường lưu manh là có thể kiêu ngạo như vậy, nơi này là bệnh viện.

Trương Dương chỉ cười lạnh, hắn đương nhiên biết Bạch Lượng Phong đang cố ý nói lời này trước mặt tại người như vậy là muốn làm cho mình mất mặt. Mặt khác, Bạch Lượng Phong cũng muốn để cha mẹ Hứa Đan Lộ cho là mình thật là lưu manh.

Nhưng hắn lười phản bác, cho dù phản bác cũng vô dụng, chờ chút nữa Bạch Cương thêm mắm thêm muối một phen, chính mình chỉ biết càng thêm khó lòng giải bày.

Nhưng Hứa Đan Lộ mở miệng, nàng đứng ở trước người Trương Dương, nhìn Bạch Lượng Phong, phản bác nói:

- Anh đừng ngậm máu phun người.

Bạch Lượng Phong có chút tức giận mà nhìn nàng một cái, vừa định mở miệng, lại bị Bạch Cương kéo ra, người này đúng như Trương Dương sở liệu, đi đến đứng trước mặt Hứa Đan Lộ, một bộ mặt rất đau lòng nhìn nhìn Hứa Đan Lộ, nói rằng:

- Đan Lộ, em còn nhỏ, nhưng ngàn vạn lần đừng bị người ta lừa như thế, là phụ đạo viên của khoa, tôi thật sự rất đau lòng, nhưng em yên tâm, trường học tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn em như thế!

Hắn vừa nói, bên cạnh hắn, Hạ Vi Vi cùng bạn cùng ký túc với Hứa Đan Lộ cũng đi tới, nhìn Trương Dương một cái, đồng thời lộ ra một ánh mắt hèn mọn, thấp giọng nói:

- Đan Lộ, đừng để ý tới người như thế.

Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn để Trương Dương có thể nghe được. Trận này thoạt nhìn có chút khó, huynh đệ Bạch thị lại có Hứa Đan Lộ cùng bạn cùng phòng với Hứa Đan Lộ, rõ ràng đều có địch ý với Trương Dương. Xem ra, hình tượng của mình còn tệ hơn con chó thiến và chim sáo đá này, đã sớm biến thành một tên lưu manh, cho dù nói nhiều hơn nữa, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì.

Hơn nữa bên cạnh còn có một người không lên tiếng Dương Phi, ánh mắt phức tạp. Cha của Hứa Đan Lộ có chút giật mình nhìn vợ. Trương Dương đột nhiên cảm thấy chính mình quả thực là người thừa, đổi làm trước kia, hắn khẳng định không nói hai lời, quay đầu bước đi, dù sao việc này đều không có chút quan hệ cùng hắn.

Nhưng hắn nhìn bộ dáng bất lực của Hứa Đan Lộ, nghĩ đến ông nội năm đó, lòng mền nhũn, vẫn đứng trong phòng bệnh.

- Làm sao vậy?

Cửa phòng bệnh mở ra, Dương Tĩnh xuất hiện, nhìn một màn giằng co bên trong, nàng nhăn mày đi đến, mở miệng hỏi Trương Dương.

Trương Dương có chút xấu hổ. Kỳ thật hiện tại hắn cũng mới đại khái hiểu được, ước chừng vừa rồi hẳn là Bạch Lượng Phong đã nói trước mặt cha của Hứa Đan Lộ, nói chính mình rất nhiều xằng bậy, muốn làm cho mình rời khỏi Hứa Đan Lộ. Nhưng kỳ thật chính mình vốn không nghĩ đến phương diện này, đối với cấp bậc mỹ nữ như Hứa Đan Lộ, Trương Dương chỉ cảm thấy bình thường. Nhưng quan hệ hai người trong mấy ngày trước còn là thù địch mà. Cho nên đây thuần túy chính là lưỡng nan, thật sự là oan chồng chất.

- Không có gì.

Trương Dương lắc lắc đầu, hắn không muốn đem sự tình xả đến quá xa.

- Vậy à?

Dương Tĩnh hạ xuống hàng lông mi thật dài, nhìn nhìn Trương Dương, lại à một tiếng, giơ giơ lên tờ giấy nhỏ trong tay, nói rằng:

- Tôi cùng bên Cát Tường liên lạc rồi, đây là điện thoại của anh Lộ bên kia, cậu trực tiếp đi qua tìm anh ta là ok.

Nghe nói như thế, mắt đẹp của Hứa Đan Lộ sáng ngời, hỏi:

- Bác sĩ Dương, nói như vậy có thể trực tiếp đi làm?

Dương Tĩnh gật gật đầu, có chút mê hoặc hỏi han:

- Đúng vậy, có vấn đề gì sao? Lộ Công là một người học trưởng thời học đại học của tôi trước kia, anh ta sẽ giúp cha em tìm thời gian trước, sáng sớm ngày mai đi qua đó chụp, buổi chiều là có thể lấy báo cáo.

- Cám ơn bác sĩ Dương.

Hứa Đan Lộ ý vị thâm trường mà nhìn Bạch Lượng Phong một cái, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.

Bạch Lượng Phong thì xấu hổ đến muốn chết, vừa rồi hắn còn nói khoác với Hứa Đan Lộ, nói chụp PET bên Cát Tường không thể làm được, hiện tại lại bị Dương Tĩnh làm bẽ mặt, đây quả thực rất dọa người.

- Anh . . .

Hắn nhẹ cấu vòng eo Bạch Cương muốn hỏi xem xảy ra chuyện gì, mới phát hiện người kia không phản ứng chút nào, mà hai mắt lăng lăng nhìn chằm chằm Dương Tĩnh mới vừa đi vào, đang tiến vào trạng thái hóa đá.

- Mỹ nữ. . .

Bạch Lượng Phong lúc này mới chú ý tới, Dương Tĩnh trước mắt cũng là một tuyệt sắc đại mỹ nhân không hơn không kém, một mỹ nữ mặc đồng phục màu trắng dài, chẳng trách làm cho anh họ hắn thành bộ dáng này. Lại nói, hắn không phải muốn theo đuổi Dương Phi sao?

Một Dương Phi, một Dương Tĩnh, một Hứa Đan Lộ, lại một Hạ Vi Vi, hiện tại trong gian phòng bệnh đồng thời có bốn tuyệt sắc mỹ nữ tiến vào, lập tức khiến người ta có loại cảm giác cả phòng đầy hương hoa.

Nhưng Hứa Đan Lộ vừa rồi kia mang theo vẻ khinh thường liếc mắt một cái để mặt hắn như người quét rác, thế cho nên để đôi mắt hắn trước loại cảnh đẹp quốc sắc thiên hương này có cảm giác vô phúc tiêu thụ, may mắn Bạch Cương nói ra rất lớn, nếu không mà nói. . . Ôi, ánh mắt hèn mọn của Hứa Đan Lộ lại nhìn lại đây.

- Khụ. . . Khụ, bác à, lại có chút việc, hôm nào qua thăm bác nhé!

Bạch Lượng Phong càng nghĩ càng không thú vị, lôi kéo Bạch Cương cùng Hạ Vi Vi lên tiếng chào hỏi, nhanh chóng rút lui khỏi.

Bạch Cương hiển nhiên có chút không tình nguyện, nhưng nhìn thấy ánh mắt hơi hung ác của Bạch Lượng Phong đành phải lưu luyến không rời mà cố ngắm Dương Tĩnh vài lần mới đi theo ra.

Hai người mới vừa đi khỏi chỗ ngoặt, Bạch Lượng Phong liền mở miệng hỏi nói:

- Xảy ra chuyện gì? truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Cái gì xảy mà ra chuyện gì?

Bạch Cương còn đang hồi tưởng về chỗ mỹ nữ vừa rồi.

- Đại ca, anh thật không phúc hậu, anh không phải trước đó đã nói chuyện qua với trung tâm Cát Tường à? Như thế nào mỹ nữ bác sĩ vừa rồi chỉ chớp mắt đã nói báo cáo cũng có thể lấy cùng ngày?

Hai mắt Bạch Lượng Phong rõ ràng tràn ngập lửa giận.

- Hả …

Bạch Cương lúc này mới kịp phản ứng, mắng một tiếng lấy ra một cái di động, mở điện thoại, sau đó một bộ dáng gầm rú rất quen thuộc lại lộ ra một phen:

- Lão Điền, này, không phải nói thiết bị PET trung tâm các ông gần đây đều sắp xếp kín rồi sao? Sao còn có thể chen ngang?

- Cái gì. . . phó tổng tập đoàn các ông tự mình gọi điện thoại. . . Ai mà có máu mặt như vậy hả? . . . Không biết à? Hừ!

Bạch Cương hùng hùng hổ hổ cúp điện thoại, quay đầu nhìn Bạch Lượng Phong, sắc mặt khó coi đến muốn chết:

- Phó tổng Tập đoàn Cát Tường đích thân đánh điện thoại muốn đặt chỗ, hừ, người này lớn mặt lắm mới làm được đó!

- Không có khả năng là Trương Dương, điện thoại là mỹ nữ bác sĩ đó gọi, khẳng định có liên quan với cô ta, anh hỏi một chút Tạ chủ nhiệm, tra ra chi tiết về đại mỹ nhân kia.

Bạch Lượng Phong nghiêng đầu một oai, rất nhanh nghĩ tới điểm mấu chốt.

Kết quả Bạch Cương lại gọi điện thoại, sắc mặt liền ủ rũ, lại mắng câu, thảo nào!

Đại mỹ nhân đó là chị của Dương nữ thần, tên Dương Tĩnh, trách sao lại xinh đẹp như vậy.

Bạch Cương vừa nặng nề mà thở hổn hển một hơi, trong ánh mắt toát ra một tia không cam. Bối cảnh của Dương Phi bọn họ đã biết. Cha các nàng Dương Tu Quốc là cục trưởng cục vệ sinh Thành phố Mai Ninh, ông nội thì càng khó lường, lão làng ở hồng quân Trung Quốc, nghe nói còn là cán bộ của bộ về hưu, Đại tiểu thư Dương gia nói một câu, người ta đương nhiên ngoan ngoãn làm theo, dược nghiệp Bạch thị bọn họ tính cái rắm.