Liêu Nghệ Hàng theo Diệp Giai Chính lên tầng hai, vẫn còn có chút không yên tâm, không ngừng quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt.

Người giúp việc kéo cửa thư phòng, Diệp Giai Chính hơi khom người: "Anh cả, mời vào trước."
"Diệp Giai Chính, tôi cảm thấy nếu em gái tôi thật sự gả cho cậu, chưa hẳn là chuyện tốt." Anh là người thẳng thắn, tuy không muốn bình luận các vị nữ sĩ sau lưng nhưng nét mặt đã nói rõ hết thảy.
Sắc mặt Diệp Giai Chính cũng không tốt: "Thứ nhất, tương lai Diệp gia chỉ có một phu nhân.

Những người kia sau này cô ấy muốn thì gặp, không muốn thì không cần để bọn họ vào cửa; thứ hai, anh quá xem thường em gái mình rồi, sao anh biết cô ấy sẽ xử lý không tốt?"
Hai người đàn ông đứng song song ở cửa một lúc, Liêu Nghệ Hàng hơi tiu nghỉu: "Tôi chỉ có một đứa em gái này, nó lại quá đơn thuần lo rằng khó mà tránh khỏi."
Diệp Giai Chính lạnh lùng nói: "Nếu anh nhất quyết muốn tôi trả lời, tôi chỉ đành nói, không có cách nào thay đổi xuất thân, hơn nữa cho dù thế nào, tôi cũng sẽ không từ bỏ em gái của anh vì nguyên nhân này."
Anh dừng một chút, nhìn thẳng vào Liêu Nghệ Hàng, cứng rắn đổi đề tài: "Chúng ta đã nói chuyện này quá nhiều rồi.

Hiện tại có thể vào chưa? Tôi có chuyện quan trọng hơn nói với anh."
Lúc này phòng khách Diệp gia, người giúp việc đưa trà bánh lên, Văn Hinh hơi căng thẳng nhìn Tinh Ý ngồi bên cạnh mình.

Xưa nay cô rất sợ Đại phu nhân và chị cả trong nhà, Đại phu nhân hà khắc, chị cả thế mạng mà sắc bén.

Bình thường cô nói chuyện với bọn họ rất cẩn thận, nhưng lúc này cô lại cảm thấy mình nên ở bên cạnh Tinh Ý, ít nhiều cũng có thể giúp đỡ một chút.
"Vụ kiện của Liêu tiểu thư, xử lý thế nào rồi?" Diệp Văn Vũ hơi lo âu, nhỏ nhẹ hỏi, "Tôi cũng đã xem tin tức, không biết cô có nắm chắc hay không."
Trái Văn Hinh hẫng một nhịp, chuyện này khó giải quyết như vậy, ngay cả anh Hai đã nhắc cô đừng nói tới.

Nhưng chị cả lại nhẹ nhàng nhắc đến chuyện này, khiến người ta trở tay không kịp.

Cô đành phải gượng cười, căng não tính toán chuyển đề tài khác, không ngờ Tinh Ý thản nhiên trả lời: "Có chút phiền phức, nhưng tài liệu tố tụng liên quan đã chuẩn bị xong rồi.

Hiện tại đang đợi trường Y Trung Hoa giám định kết quả, tuần sau sẽ có."
Văn Vũ lập tức quan tâm hỏi: "Em có mấy người bạn học y, chị cần giúp gì không?"

"Các thầy ở trường đã thảo luận phân tích, nguyên nhân bệnh nhân chết không phải thao tác lúc đó của chị.

Bọn họ đều là tiền bối y thuật xuất sắc, chị tin nhận định của bọn họ." Tinh Ý cười nói, "Chị cả, cảm ơn quan tâm.

Hiện tại đang đợi báo cáo giám định và phán quyết của toà án, dù kết quả thế nào em cũng sẽ không trốn tránh trách nhiệm."
Văn Vũ lặng lẽ đánh giá cô gái trẻ này, biết cô ấy không giống như mình suy đoán, cô nghĩ một chút lại quay đầu nói với Đại phu nhân: "Phải rồi, ngài xem tôi nhiều chuyện này.

Cậu Hai sao có thể để Liêu tiểu thư xảy ra chuyện chứ."
Tinh Ý cười lắc đầu: "E là chị cả có chút hiểu lầm.

Anh Hai sẽ không lạm dụng chức quyền để bao che cho em.

Anh ấy cũng đã đồng ý sẽ không nhúng tay."
Văn Vũ chỉ cười không nói, trái lại Đại phu nhân nheo đôi mắt hẹp dài nói: "Liêu tiểu thư, nếu muốn kết hôn, không biết trưởng bối của cô có biết chuyện của Lâm Xuân Dật hay không.

Cô cũng biết đàn ông đôi lúc thích làm bậy...!Liêu gia các cô cũng coi như là thư hương thế gia, sợ rằng lão gia tử nhà cô sẽ không vui."
"Phu nhân!" Văn Hinh có chút tức giận, cô lấy hết can đảm đánh gãy lời của Đại phu nhân, mặc cho Đại phu nhân dùng ánh mắt sắc bén nhìn, cô cũng không nao núng, "Anh Hai không phải người như vậy!"
Tinh Ý nhìn mặt Văn Hinh đỏ lên, không khỏi mỉm cười, đến gần vỗ cánh tay của cô ý bảo đừng nóng giận, dịu dàng nói: "Chuyện của anh Hai và Lâm tiểu thư, anh ấy không hề gạt tôi.

Tôi cũng đã gặp Lâm tiểu thư, cực kỳ thích vở diễn của cô ấy."
Đại phu nhân ngạc nhiên: "Cô gặp rồi sao?"
"Gặp rồi." Cô khéo léo cua một vòng, "Nhắc tới mấy chuyện này, tôi nghĩ sau này vẫn cần học hỏi phu nhân nhiều.

Chung quy tôi còn trẻ, chưa gặp nhiều như thế.

Tôi từng nghe anh Hai nói, trước kia phủ soái có đến mấy vị phu nhân, Đại phu nhân cần phải dạy bảo tôi nhiều hơn."
Gương mặt thanh tú của Đại phu nhân lập tức trầm xuống, môi mỏng mấp máy muốn nói gì đó, cuối cùng nhịn xuống, chỉ "Hừ" một tiếng.


Văn Hinh cũng là lần đầu thấy dáng vẻ Đại phu nhân nhanh mồm dẻo miệng bị khuất phục, cố nhìn cười nhìn Tinh Ý đầy kính nể.
Người giúp việc bắt đầu dọn cơm ở phòng ăn, Diệp Giai Chính và Liêu Nghệ Hàng đã ra ngoài.

Tinh Ý phát hiện sắc mặt anh cả không được tốt, cô quan tâm anh cả hơn việc ứng phó cục diện trước mắt, liền lập tức đứng lên đến bên cạnh Liêu Nghệ Hàng hỏi: "Anh cả, có phải hôm nay về gấp nên rất mệt hay không?"
Liêu Nghệ Hàng gượng cười, lắc đầu.
Diệp Giai Chính cắm một tay trong túi, có lẽ nhận ra không khí có chút căng thẳng, nói đùa: "Tiểu Tứ, xem em gái người ta quan tâm anh trai thế nào kìa."
Văn Hinh le lưỡi: "Em sẽ học hỏi thêm từ chị dâu hai."
Mặt Tinh Ý hơi đỏ lên, nhẹ nhàng vỗ đầu cô: "Đừng gọi loạn."
Văn Hinh ôm lấy cánh tay Tinh Ý, cố ý lùi về sau vài bước, gần như dán lên lỗ tai cô nói: "Sao chị dâu hai lợi hại như vậy chứ?"
Tinh Ý có chút kinh ngạc: "Hả?"
Cô gái nhỏ lặng lẽ chỉ về phía trước, ánh mắt lấp lánh: "Chị chẳng sợ bọn họ chút nào."
Tinh Ý có chút buồn cười, lại có chút ngạc nhiên, nhỏ giọng nói: "Bọn họ rất đáng sợ sao?"
Văn Hinh trịnh trọng gật đầu: "Chị chặn họng phu nhân không nói nên lời kìa."
Tinh Ý vốn định nói "Chị không hề", lại nghĩ rồi cười nói: "Sau này đừng sợ, có chị ở đây." Nói xong cô ngẩng đầu nhìn Diệp Giai Chính đứng ở chỗ không xa đang khẽ cười nhìn mình, có vẻ đã nghe thấy.

Cô giả vờ như không có việc gì mà dời tầm mắt, lơ đãng chớp mắt với anh.
Diệp Giai Chính lại ngơ ngẩn đứng ở nơi đó hồi lâu, đến khi Văn Vũ có chút không kiên nhẫn nhắc nhở: "Cậu Hai, không ngồi sao?"
Diệp gia ăn cơm rất quy củ, hiện giờ Diệp Giai Chính là gia chủ nên phải đợi anh vào chỗ thì mọi người mới có thể ngồi xuống.

Diệp Giai Chính đi về ghế chính, cười nói "Có khách ở đây, đừng quá câu nệ", rồi bắt đầu lên món.
Lão gia tử ngồi xe một ngày nên hơi mệt, đã nghỉ ngơi trước không xuống lầu ăn cơm.

Bữa cơm này có chút nặng nề.


Tinh Ý thấy anh cả thất thần mấy lần, suýt nữa làm đổ canh.

Ăn xong, Liêu Nghệ Hàng liền đứng lên, vội vàng chào: "Trường còn có việc, tôi phải đi một chuyến."
Diệp Giai Chính đứng lên, nói với Tinh Ý: "Vậy chúng ta tiễn anh cả nhé?"
Đại phu nhân ung dung thong thả dùng khăn lông lau miệng: "Đêm nay Liêu tiểu thư ở đây sao? Như vậy...!e là không tốt? Truyền ra ngoài cũng không dễ nghe."
Liêu Nghệ Hàng tâm tình không tốt, nghe rõ mấy lời này, ánh mắt gần như sắp tóe lửa, nhưng không muốn tranh chấp với trưởng bối, liền dừng bước.
Diệp Giai Chính đúng lúc đến bên cạnh vỗ vai anh, ra hiệu đợi một chút đừng nóng vội, quay đầu nhàn nhạt nói: "Phu nhân, danh mục dạm hỏi với Liêu gia có căn biệt thự này, cho nên nói chính xác, chúng ta đều là khách của Liêu gia.

Huống hồ, đêm nay Tinh Ý và ông nội ở đây, tôi còn có việc ở quân bộ, chút nữa sẽ đi." Anh dừng một chút rồi bổ sung, "Lần sau ngài và chị cả tới nơi này, tốt nhất nên hỏi ý chủ nhân trước."
"Đây là nhà mà cha cậu để lại!" Đại phu nhân hét lên, "Cậu xử trí như vậy đã được trưởng bối đồng ý chưa?"
"Một căn nhà thôi mà, đâu phải phủ soái, về sau phu nhân muốn ở, Tinh Ý còn có thể không đồng ý sao?" Diệp Giai Chính nhẹ nhàng nói, "Không còn sớm nữa, về muộn đường xuống núi không dễ đi, chị bằng bọn tôi tiễn mọi người đi cùng luôn."
Đại phu nhân còn định nói gì đó, Diệp Văn Vũ vỗ vai bà trấn an, cười nói: "Vừa khéo tôi đưa phu nhân về phủ soái."
Diệp Văn Vũ và Đại phu nhân lên xe, cảnh vệ đóng cửa xe lại, Đại phu nhân mặt mũi tái nhợt: "Cậu ta không hề coi trọng trưởng bối chút nào!"
"Phu nhân bớt giận, không nhìn ra sao?" Diệp Văn Vũ cười quyến rũ, "Bởi vì dòng dõi, căn cơ của vị Liêu tiểu thư này quá kém, cậu Hai mới phải tận sức che chở như vậy.

Người như thế, ngài tức giận làm gì?"
Đại phu nhân cười lạnh: "Dòng dõi căn cơ thì liên quan gì? Nếu cậu ta để ý điều này, sẽ không lạnh nhạt với con gái của Quách Đống Minh."
"Kết hôn bình thường, đúng thật là dòng dõi căn cơ kém chẳng hề liên quan." Diệp Văn Vũ cười nhẹ, nói sâu xa, "Nhưng Liêu gia muốn trèo cao lên Diệp gia đấy."
Tiễn khách xong, Diệp Giai Chính đứng trước cửa sảnh duỗi tay ôm vai Tinh Ý, dịu dàng hỏi: "Chúng ta đi tản bộ không?" Anh cũng không chờ cô trả lời, dường như chắc chắn cô sẽ đồng ý, quay đầu lại nhận áo từ tay người giúp việc khoác lên người cô, rồi vươn tay về phía cô.
Tinh Ý đặt tay vào lòng bàn tay anh, anh liền nắm tay cô ra ngoài.
Một đêm lạnh trăng sáng sao thưa, Tây Sơn cực kỳ an tĩnh, đến cả tiếng chim cũng không có, chỉ có tiếng chân hai người giẫm lên lá khô sàn sạt trên mặt đất, trầm tĩnh nhẹ nhàng.
Tinh Ý có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh, nhưng cuối cùng chỉ hỏi: "Anh cả sao thế?" Cô nhớ tới sắc mặt mệt mỏi hôm nay của Liêu Nghệ Hàng, có chút đau lòng, "Anh cả luôn là người thành thật kiên định, anh đừng quá ép buộc anh ấy.

Em lo thân thể anh ấy sẽ không chịu nổi..."
Anh vẫn mỉm cười nghe, không đánh gãy lời cô, thật lâu sau mới rầu rĩ nói: "Nếu hôm nay là tôi...!em cũng sẽ nhận ra tôi rất mệt, rất không vui, sau đó sẽ lo lắng sao?"
"Đương nhiên." Cô nắm chặt tay anh, nghiêng người nhìn anh, lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn, "Anh Hai, hôm nay...!cũng không vui sao?"
Anh mím môi cười, sống mũi thẳng tạo ra một cái bóng nhỏ trên khuôn mặt, nghĩ rồi nói: "Lúc Đại phu nhân nói năng vô lễ với em, tôi rất không vui."
"Bỏ đi, bà ấy là trưởng bối của anh, hơn nữa nói cũng không sai." Cô lắc tay anh nói, "Em không giận."
"Cho nên về sau...!nếu tôi muốn ở đây tá túc một đêm, Liêu tiểu thư cảm thấy thế nào?" Anh mỉm cười nhìn cô, "Nếu không có ai biết, hẳn cũng không xem là không đứng đắn nhỉ?"
Dưới ánh trăng khuôn mặt nhỏ của cô giống như ngọc trắng thượng hạng, ánh sáng phản chiếu trong con ngươi linh động, cô lại bĩu môi nói: "Được rồi anh Hai, đừng đùa với em nữa.


Em biết là anh muốn chọc tức phu nhân."
"Không đùa, không chỉ có căn nhà này, còn có một vài công ty sắp sửa hoạt động đều mở dưới tên em." Anh duỗi tay ôm lấy eo cô, "Đều trong danh mục quà tặng, tôi đã giao cho ông nội rồi."
"..." Tinh Ý giật mình, "Tại sao?"
Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không vì sao cả.

Chuyện cầu hôn này, Liêu gia có quy củ, không cho Diệp gia có quy củ sao?"
Diệp Giai Chính cách cô rất gần, đến mức anh có thể miêu tả tinh tế đường nét mềm mại xinh đẹp của thiếu nữ từng chút một.

Anh bỗng nhiên nhớ tới cái chớp mắt của cô cô đối với mình trước lúc ăn cơm, trong khoảnh khắc tâm linh tương thông kia, anh lại thất thần thật lâu, không khỏi cười: "Vừa rồi em nói chuyện với Văn Hinh, chớp mắt với tôi nhỉ?"
Tinh Ý ngoan ngoãn gật đầu.
"Về sau không được như vậy với người khác." Anh đến gần cô với giọng điệu ép người, "Đàn ông bình thường, đều sẽ cảm thấy...!đó là trêu chọc."
"Em không..."
Tinh Ý chưa nói hết, anh đã cúi người hôn lên môi cô.

Đôi mắt cô lập tức mở lớn, bất giác hơi run rẩy.

Diệp Giai Chính nhận ra, ngậm lấy môi cô, nhẹ giọng hỏi: "Lạnh không?"
Hơi thở người đàn ông trẻ vô cùng thuần túy, mang chút vị thuốc lá và sự cứng rắn khó cưỡng.

Tinh Ý nhất thời không biết đến tột cùng mình đang lạnh hay nóng, đành phải mù mờ gật đầu.

Anh trượt vào môi cô một cách dễ dàng, chạm vào chiếc lưỡi nhỏ bé của cô, hôn càng sâu mà chuyên chú từng chút, cũng nhận ra thân thể cô dần dần mềm nhũn.
Cánh tay Diệp Giai Chính mạnh mẽ ôm lấy eo cô, không cho cô lui về phía sau nửa bước.

Đến khi cô đặt tay lên khuôn ngực rắn chắc của anh hơi đẩy ra, anh mới nhận ra cô không thở nổi, chỉ đành khẽ buông tay, nhưng vẫn dán cái trán lên nhau, mang theo chút hơi ấm sót lại.
"Không được giận." Anh nhìn gương mặt cô đỏ như say rượu, cười khẽ nói, "Vợ chồng chưa cưới...!vốn dĩ nên như vậy."
Tinh Ý lại quay mặt đi, cố gắng nói một cách bình tĩnh: "Anh xem em là con nít sao?"
Diệp Giai Chính sững sờ, mím môi có chút nguy hiểm.
"Em đã học lớp s1nh lý..." Đôi mắt cô ánh lên tia gian trá, khép áo khoác trên người, "Còn anh thì sao, anh Hai?".