Đêm Sương

Đêm Sương

Châu Liêm Nguyệt bỏ rất nhiều tâm sức để nâng đỡ một diễn viên vô danh tiểu tốt, khiến người ta khó mà hiểu nổi.

Hỏi anh vì sao.

Chẳng vì sao cả, chỉ cảm thấy sự cứng cỏi của cô rất thú vị.

Vì cái thú vị này, Châu Liêm Nguyệt lộ diện, chi tiền…

Cuối cùng đến cả trái tim cũng dồn vào theo.

Kết quả lại phát hiện ra, với anh, cô diễn viên kia chẳng có chút tình cảm nào.

Trái tim của cô thuộc về người khác.



“Nam Gia, nếu anh chết trước em, trên bia mộ, anh muốn khắc tên em.”

“Nếu chết sau em thì sao?”

“Những ngày tháng cô đơn tẻ nhạt sau khi em đi, chính là bia mộ cho quãng đời còn lại của anh.”



Không gì có thể khiến người như Châu Liêm Nguyệt phải cúi đầu.

Ngoại trừ Nam Gia.

Có một lần nghe nhạc, Châu Liêm Nguyệt nói, “cô ấy” trong ca từ đổi thành “anh ấy” có thể khái quát một cách chuẩn xác câu chuyện mục rữa dung tục này.

… “Thà để cô ấy rơi xuống hồng trần, làm người nhận lấy thương đau.”