Hà Trát Hiên từng bước ép tới, đôi mắt sáng quắc nhìn Mạc Tiêu Tiêu hỏi

"Mạc Tiêu Tiêu, ta từng có đắc tội với ngươi sao?"

"Không...không có" Mạc Tiêu Tiêu bị khí thế của hà trát hiên làm cho khiếp sợ, theo bản năng rút người về phía sau vài bước.

"Thần sắc khẩn trương, trốn tránh ánh mắt, nói chuyện lắp bắp", Hà Trát Hiên quan sát bộ dạng của Mạc Tiêu Tiêu, ném ra một cái kết luận, "ngươi đang nói dối"

Mạc Tiêu Tiêu: "..." kiếp trước lúc tán gái làm sao lại không thông minh được như bây giờ đi? Mà lại tùy tiện tỏ tình giống như một tên thẳng nam ung thư não đang đọc tuyên ngôn...quả nhiên là đang chọc ghẹo mình.

Hà Trát Hiên nhíu nhíu mày

"Cho nên ta thật sự có đắc tội qua?"

"Thật sự không có" Mạc Tiêu Tiêu hợp tình hợp lý giải thích, "ta thái độ khẩn trương nói năng không suôn sẻ là do bị ngươi làm cho sợ, có nửa xu nào quan hệ với việc nói dối đâu! Vui lòng đừng suy diễn quá sâu xa"


"Thật sao?" Không hiểu sao Hà Trát Hiên có chút không tin nổi

"Thật" Mạc Tiêu Tiêu trợn trắng mắt nhìn đối phương, nói có sách mách có chứng phân tích, "Nếu đắc tội với ta, những lời như vậy phải xem tình huống cả hai đã từng gặp mặt. Trước khi đến S chúng ta có gặp nhau chưa? Không có ha. Cho nên thấy cũng chưa thấy qua thì làm sao nói tới đắc tội?"

"Nếu không đắc tội ngươi, làm sao ngươi đem ta dìm một chút cũng không đúng tí nào?" Hà Trát Hiên vẫn luôn thắc mắc vấn đề này.

Nếu nói thành kiến của Mạc Tiêu Tiêu tới muộn một chút, cô còn có thể quy cho kết quả huấn luyện hà khắc. Đằng này...vừa thấy mặt liền trưng ra bộ dạng căm thù chuốc oán hận không thể cắn chết cô. Cái này làm sao lý giải? Cho nên còn không phải Liễu Khinh Huyền ở trước mặt Mạc Tiêu Tiêu nói xấu mình sao?

"Đơn thuần nhìn ngươi thấy khó chịu không được sao? Ai kêu ngươi lớn lên với gương mặt muốn ăn đòn làm chi!"

Hà Trát Hiên: "..." chọc tới ai đây? Cái này là trong truyền thuyết "Nằm cũng trúng đạn, ngồi trong nhà cũng bị sét đánh" ? Hà Trát Hiên cứng đờ người mất một hồi mới nghĩ tới một vấn đề, không khỏi nói

"Ngươi không sợ ta ở kỳ huấn luyện kế tiếp đì chết ngươi sao?" Mới ngày đầu tiên tập quân sự lại dám dìm hàng giáo quan như vậy, dũng khí là từ đâu tới? To gan? Nghé con không sợ cọp?

Cãi tới cao hứng hoàn toàn quên mất chuyện này, làm sao bây giờ? Mạc Tiêu Tiêu trầm mặc một lát mới nghiêm túc nói

"Hà giáo quan, ta tin tưởng ngươi không phải là người như vậy, nhất định công tư phân minh, đúng không?"

"A?" Hà Trát Hiên thẳng người lui về sau một bước, kéo ra một khoảng cách với Mạc Tiêu Tiêu, lười biếng nghiêng người lên tường xoa xoa ngón tay, thong thả nói rằng, "Ngươi sai rồi, ta chính là người như vậy, không chỉ ngang ngược vô lý, lãnh khốc vô nhân tính, lại còn thù vặt thù dai, có thù tất báo. Ngươi đắc tội ta, cảm thấy khả năng còn có thể sống tốt sao?"

Nhìn Hà Trát Hiên đột nhiên thay đổi khí chất, cả người toát ra một tư thái ưu nhã khiến đầu óc mạc tiêu tiêu ngây đơ. Người này thật sự là hà trát hiên? Không phải bị xuyên không nhập hồn? Làm sao lại cho cô cảm giác hoàn toàn không giống trước như vậy?

Chẳng lẽ...chẳng lẽ đây mới chính là cô ta của thế giới song song? Vậy Liễu Khinh Huyền? Liễu Khinh Huyền có còn là Liễu Khinh Huyền trong ký ức? Mạc Tiêu Tiêu đột nhiên khủng hoảng, hỗn tạp suy nghĩ nhảy tán loạn trong đầu. Cô nỗ lực phân tích, muốn từ trong đó liên kết ra một chút đáp án manh mối. Nhưng mà cái mớ quang ảnh trong đầu xẹt qua xẹt lại quá nhanh, mặc kệ cô cố gắng như thế nào đều không lưu lại được một tia ánh sáng.

Đau đầu quá...

Mạc Tiêu Tiêu còn chưa ra khỏi dư âm tiêu hao thể lực lúc sáng, đại não căn bản chịu không nổi siêu tải trọng vượt quá mức quy định mà trực tiếp đánh sụp ý thức của cô, bôi đen tầm mắt.


Thấy trạng thái Mạc Tiêu Tiêu có chút không thích hợp, Hà Trát Hiên vội vàng tiến lên một bước, nhanh tay lẹ mắt chụp lấy Mạc Tiêu Tiêu đang lảo đa lảo đảo.

Hà Trát Hiên là bộ đội đặc chủng, chuyên ngành huấn luyện chắc chắn có liên quan tới tri thức cấp cứu này nọ. Cô nhanh chóng kiểm tra một chút tình huống Mạc Tiêu Tiêu, thấy đối phương chỉ vì quá mức mỏi mệt mới ngất đi, tạm thời thở phào nhẹ nhõm. Nhìn cái người đang yên tĩnh dựa vào trong lòng, hoàn toàn không có chút hung dữ giương nanh múa vuốt, mà lại giống như một đứa trẻ say ngủ, Hà Trát Hiên không nhịn được lộ ra một nụ cười dịu dàng. Cô nghĩ nghĩ, ôm ngang Mạc Tiêu Tiêu lên rồi hướng dãy C ký túc xá nữ cất bước đi tới.

Ở thời điểm này nhà ăn đang đông sinh viên, Hà Trát Hiên lại có động thái như vậy tức khắc hấp dẫn một đống ánh mắt của người xung quanh

"Người kia là giáo quan huấn luyện cho sinh viên năm nhất sao? Ôm trong ngực chính là tân sinh viên?"

"Còn ôm kiểu công chúa! Thật khủng khiếp. Ta nhìn sai sao?"

"Ta cũng..."

"Ê người kia không phải là Hà giáo quan sao? Chết tiệt, cô ấy ôm trong lòng là ai? Mạc Tiêu Tiêu?...Đây...Đây không phải là không báo một tiếng cứ việc đem huấn luyện viên bắt đi sao? Chịu không nổi nha, hành động quá chừng tốc độ"

"A a a. Hối hận hối hận. Nếu biết Hà giáo quan dễ cưa như vậy, hồi sáng ta nên trực tiếp tỏ tình cho rồi. Hiện tại rút đao đoạt ái còn kịp không?"

"Ê, Lý Hân, ngươi không phải vậy nha?"

"Ha ha, nói đùa thôi. Ta không phải là kiểu đốt nhà người ta như vậy đâu, đừng tưởng thật. Huống chi có thể chúng ta hiểu lầm thì sao? Hà giáo quan khắc nghiệt như vậy, Mạc Tiêu Tiêu hôm nay còn chống đối cô nhiều lần, không chừng bị phạt bấy nhiêu huấn luyện. Thân thể cậu ấy nhìn qua gầy gò yếu ớt, không chừng là đang bị phạt nên té xỉu. Giáo quan đem sinh viên bị xỉu đi về ký túc xá là chuyện bình thường thôi"


"Đưa người té xỉu về ký túc xá phải ôm kiểu công chúa sao?"

"Nếu không thì sao? Tư thế nào khác?"

"Hình như vậy..."

Đối với mấy ánh mắt có sức công phá xuyên da xẻ thịt đó, Hà Trát Hiên một chút cũng không thèm chú ý, thẳng hướng mục tiêu mà đi.

Ký túc xá của Liễu Khinh Huyền cũng giống y chang Mạc Tiêu Tiêu đều thuộc Dãy C, chỉ có không cùng một lầu mà thôi. Nàng vừa kết thúc cuộc họp lâm thời vời hội sinh viên liền cùng Tô Nhiễm Nhiễm chạy về ký túc xá, chuẩn bị sang phòng Tiêu Hàm Duyệt cùng nhau ăn lẩu tự nấu. Không ngờ rằng vừa mới đến cổng ký túc xá liền đụng mặt với hà trát hiên, nhìn thấy Hà Trát Hiên dùng tư thế cực kỳ ái muội ôm mạc tiêu tiêu trong lòng, sắc mặt Liễu Khinh Huyền lập tức biến đổi.

"Ê, kia không phải là bạn gái bé bỏng của ngươi sao?" Tô Nhiễm Nhiễm thấy thế, hai con ngươi lập tức sáng ngời như hai đèn pin, lộ ra bộ dáng người qua đường xem kịch vui.

"Không nói chuyện cũng không ai bảo ngươi câm" Liễu Khinh Huyền nở nụ cười sáng lạn như mặt trời mùa hè ngã về tây, lấp lánh hào quang ánh nắng chiều. Biểu tình này của nàng làm cho bản năng sinh tồn trong Tô Nhiễm Nhiễm thức tỉnh, lật đật bày ra bộ dáng "ta cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng không biết", cao quý lãnh diễm không gì sánh được.

Liễu Khinh Huyền căn bản là lười để ý Tô Nhiễm Nhiễm, nâng cước bộ chạy đến trước mặt Hà Trát Hiên.