Chap này dài phải bằng 3 chap ấy chứ, viết lâu mất 5-6 tiếng ngồi lì bên máy tính vừa nghĩ vừa sửa lỗi

Mệt quá... Thôi tôi ngủ đây

Cách dòng để hôm nào rảnh chứ 12h30 phút sáng rồi phải ngủ mai còn đi học

Bật mí chút: Chap này rất quan trọng nhé, là tiền đề cho Arc này, tôi định viết dài hơn cơ nhưng lại thôi. Viết nhiều mệt

Tôi gói gọn nó lại cho đỡ phải dông dài

Cuối cùng, bù cho hôm chủ nhật quên không đăng. Xem nào, thứ 6-7 có thêm chap nữa

Mọi người đọc truyện vui vẻ và đừng quên bình luận khích lệ tui viết tiếp nhé.

Lời nói của bạn là động lực tinh thần của tui

_________________________________________

Bước về căn nhà gỗ nhỏ ở phía bên trong ngôi nhà, tôi thấy một cậu bé tầm 14-15 tuổi đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, đôi mắt không cảm xúc nhìn ra xa xa, đỡ đẫn. Nếu nhìn đôi mắt hồi lâu, ta sẽ nhận ra con ngươi đôi mắt đó không sáng như người bình thường, nó mang phảng phất màu đục đục. Cậu bé này bị mù

Thế nhưng bằng cách nào đó, cậu ấy biết chúng tôi đang đi tới, cậu nở nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười đó thực sự mang vẻ mê hoặc người khác, sáng chói hơn cả mặt trời đang chiếu rọi trên bầu trời, xoá tan đi những ngày tháng đen tối nhất, một vẻ nghị lực sống kiên cường đáng khâm phục. Một vẻ điềm tĩnh và lạc quan dù cho đôi mắt cậu có bị tật. Một con người thật đáng khâm phục

Cậu ngồi đó, mở lời vói nụ cười trên môi

“ Bà nội, bà về rồi ạ. A! Luồng ma lực quan thuộc này là chị hai. Nee-san, chị đã về”

Niềm vui như được nhân đôi trong cậu khi cậu biết rằng chị mình trở về sau chuyến đi. Cậu hơi đứng dậy, cậu muốn chạy đến bên chị mình

“ Yuu-kun, này em làm gì thế?”

Mayne chạy đến bên Yuu ôm chầm lấy cậu bé, chỉ cần cô chậm một tí thôi thì cậu bé chắc đã bỏ qua đôi mắt không nhìn thấy gì mà chạy về trước theo cảm nhận của mình rồi

“ Nee, đúng là chị. Mayne-nee, em nhớ chị lắm, nhớ lắm”

Lời nói của cậu bé như nghẹn lại, vài giọt nước mắt trong vắt như pha lê ở trên khoé mắt. Đó không phải nước mắt đau buồn, nó là nước mắt của sự hạnh phúc, niềm vui đoàn viên

“ Thằng bé này…. Chị đã về sao em còn khóc cái gì nữa chứ? Nín đi”- Mayne đưa tay lên lau nhẹ nước mắt cho Yuu. Sau một khoảng thời gian xúc động, cô đỡ Yuu ngồi xuống và bắt đầu hỏi han - “ Quãng thời gian vừa qua em vẫn khỏe chứ, thằng em ngốc nghếch”

“ Nee-san, em không ngốc. Em rất tốt, bà nội với em sống rất hạnh phúc. Nhà chúng ta giờ đã hơn trước rất nhiều, em hôm qua còn được ăn một chút thịt khô nữa, nó rất ngon~. Thế chị hai, chị làm mạo hiểm giả có khó khăn quá không? Chị không cần phải cố gắng vì em, em không cần chị làm mạo hiểm giả, ưm ...e...m...em chỉ cần chị ở bên em là đủ rồi”- Cậu bé nắm chặt lấy bàn tay của chị mình, cậu biết làm mạo hiểm giả rất nguy hiểm, công việc này có thể bị mất mạng bất cứ lúc nào. Do đó, cậu lo lắng cho chị mình. Nhìn biểu cảm của hai người không khó nhận ra đây không phải lần đầu cậu bé nói chuyện này. Cậu bé yên chị của mình rất nhiều

Mayne nhẹ nhàng đặt tay em mình xuống, cô búng nhẹ vào chán em ấy một cái, cô dùng lời nói nhẹ nhàng, chan chứa sự ấm áp

“ Em đúng là một thằng ngốc mà…...Cảm ơn em, Yuu-kun. Em không cần lo cho chị thế đâu. Em biết đấy, chị hai của em rất mạnh đấy. Không chỉ thế chị còn có những người đồng đội bên cạnh chị nữa, họ rất mạnh và đã giúp đỡ chị rất nhiều. Nhóm của chị: Red Rain đã trở thành nhóm mạo hiểm giả mạnh nhất. Dù có khó khăn như thế nào, chị cũng chắc chắn trở về gặp em.”

“ Đúng thế đấy, Yuu-kun, tụi chị sẽ lo cho chị của em”- Eliza đứng bên cạnh động viên cậu bé

“ Mặc dù, cô ấy là một người hơi quá nghiêm túc nhưng chị em là một đội trưởng tốt, anh cũng hứa với em, anh sẽ đem chị em về mà không thiếu một sợi tóc nào luôn”- Anh chàng Rad tham tiền cũng là một người tốt đấy chứ nhỉ. Cảm giác như trong mắt tôi giá trị của anh ấy đã được nâng cao lên khá nhiều

“ Yuu-kun, Mayne-nee, chắc chắn sẽ an toàn, tớ hứa với cậu, ma pháp của tớ sẽ cố gắng hết sức tiêu diệt bất kỳ kẻ thù nào của chị ấy”

“ Ừm….mmm.. Anh cũng không biết nói gì nên anh cũng sẽ cố gắng”- Anh chàng im lìm từ suốt chặng đường đi đột nhiên nói chuyện, tôi thấy khá bất ngờ

Tôi không thân thuộc với tình cảnh này, ngoài ra, ở đây tôi còn là người lạ nữa, tôi quyết định im lặng không nói gì, đứng từ xa nhìn lại.

Những người mạo hiểm giả này là người tốt, tình cảm họ đối vơi nhau là thật lòng, không chút lừa dối. Họ còn giúp đỡ tôi nữa, vì thế, sau khi bán đống thảo dược này, tôi phải tặng họ một chút tiền phí coi như lời cảm ơn

“ Cảm ơn các anh chị rất là nhiều, hãy chăm sóc cho chị em thay em. Một lần nữa xin cảm ơn”- Yuu hơi cúi đầu xuống, cậu thể hiện lòng chân thành đến những người đồng đội đồng sinh cộng tử vói Mayne, bọn họ chắc đã giúp đỡ nhau rất nhiều

“ Cái thằng nhóc này, ăn nói lễ phép thế làm gì, chú mày nghiêm túc hệt như đội trưởng, đều là người nhà cả. Chú mày không cần cảm ơn anh, ở đây mọi người đều đã giúp đỡ nhau. Mayne-san cũng từng cứu anh không dưới một lần đâu và những người khác chũng vậy. Chú mày không cần áy náy, đợi khi nào chú mày lớn lên, làm mạo hiểm giả sẽ cảm nhận dược thôi. Nó gọi là tình đồng đội. Và còn nữa nhờ chị của chú mày mà số tiền anh mày kiếm không nhỏ đâu. Mayne-san phải thật khỏe mới dẫn theo anh mày đi kiếm tiền nữa chứ, anh sẽ không để cái mỏ vàng lớn như này bị gì đâu...” - Nghe đoạn đầu cuộc đối thoại khá hay nhưng có lẽ tôi nghĩ Rad-san, anh ta cần bỏ mấy câu cuối đi. Đúng là kẻ cuồng tiền

Rad bị Eliza đứng gần, vỗ vai nhắc nhở

Tình cảnh lúc ấy khiến mọi người phải bật cười “ Hahaha”

“ Chị hai quá tốt rồi. Các anh chị hãy cố gắng lên. Mong thần linh luôn ở bên và phù hộ, bảo vệ cho mọi người” - Không thể làm gì để giúp đỡ, cậu bé chỉ biết cổ vũ mọi người và cầu nguyện cho họ bình an

“Chị đã bảo mà cho nên, em hãy an tâm nhé, đừng lo lắng gì cả, chị hai em sẽ chăm sóc cho em, hãy sống thật tốt,Yuu. Cố gắng uống thuốc đều đặn, chắc chắn sẽ có một ngày em khỏi bệnh. Với tài năng của em thậm chí còn vượt xa chị, tới lúc đấy em nhớ phải bảo vệ chị đấy nghe chưa?”- Mayne ôm em mình vào lòng

“ Vâng~”

Người bà nội đã già, đứng ở ngoài nhìn không khỏi rơi nước mắt, bà nở một nụ cười hiền hậu, hạnh phúc cho hai người cháu của mình

“ Thôi nào hai đứa và các cháu nữa vào nhà nghỉ một chút đi. Đi cả chặng đường dài, chắc là đã mệt. Trong lúc nghỉ để bà đi làm chút đồ ăn, chúng ta ăn một bữa được chứ?”

“ Yuu, vào nhà thôi”

“ Vâng, chị hai. Khoan chờ đã, em cảm nhận được thêm một người nữa đi cùng với chị.Ma lực của người này rất mờ nhạt nhưng em vẫn có thể cảm thấy, người này đến đây lần đầu tiên, rất lạ không cảm thấy quen thuộc. Ai vậy chị? Người bạn mới của chị hả”- Cậu bé đang chuẩn bị đứng lên bỗng níu lấy tay của Mayne hỏi nhỏ. Có vẻ khá ngại nên không dám nói to

Từ khi đến đây, tôi đã thấy lạ. Một cậu bé không nhìn thấy gì lại nhận ra được có người đang đến và lại còn biết được đó là chị mình và bà của mình, cậu bé này khá đặc biệt, không phải người thường. Tôi khá lo lắng rằng liệu cậu bé có phát hiện ra rằng tôi không phải là con người hay không?

( Chủ nhân, ngài không cần lo lắng. Thằng bé này không thể phát hiện ra đâu. Cũng may là ngài đã ẩn khí tức của mình, đè nén ma lực đến cực hạn nên không vấn đề gì cả. Mà thằng nhóc con người này cũng được đấy, ở thế giới con người, nó là một thiên tài với tài năng bẩm sinh là nhạy cảm vơi mana, tuy không quá đặc biệt nhưng cũng khá hiếm, gấp ba người bình thường. Không tồi. Nếu nó không bị mù thì chắc chắn nó sẽ trở thành ma thuật sư và mạnh hơn chị nó nhiều.  Ma thuật sư quan trọng nhất là ở cảm nhận ma lực, thằng bé này bẩm sinh lại có. Theo như phân chia sức mạnh của con người thì tôi không dám chác nhưng cũng phải cỡ cấp A trở nên, hay đơn giản hơn thì là rơi vào cấp độ tầm gần 300. Nhưng để so sánh vơi ngài thì vẫn còn quá yếu, nếu ngài không an tâm thì huỷ diệt nơi này, việc này khá nhẹ nhàng và dễ dàng. Không cần ngài phải động tay, hãy ra lệnh cho tôi là được” - Lời nói của Joker truyền từ dưới bóng của tôi lên rất rõ ràng. Cuộc trò chuyện này duy nhất mình tôi nghe thấy, những người xung quanh không thể nghe thấy

Tôi không tức giận gì câu nói của hắn, tất cả điều hắn nói đều không xuất phát từ ý xấu cho tôi nên nó không làm tôi cảm thấy tức giận gì cả. Ai mà nhẫn tâm phá huỷ cái cảnh tượng cảm dộng như thế này cơ chứ, cho dù tôi không phái là người nhưng tôi cũng không phải là kẻ có lòng dạ sắt đá hay loài quỷ xấu xa độc ác gì cả mà chỉ là một chút gì đó còn sót lại của con người tôi trước đây vẫn còn níu giữ. Tôi vẫn cần phải nhắc nhở hắn một chút

( Tôi xin lổi. Lấn sau tôi chắc chắn chú ý lời nói của mình hơn) – Joker nói xin lổi tôi, trong lời nói của hắn xen lẫn sự trung thành dành cho tôi

( Không có vấn đề gì. Ta chỉ muốn ngươi chú ý một chút bỏ đi sự xấu xa độc ác trước đây và hành động cẩn thận một chút)- Tôi nói với hắn

Quá chú tâm vào cuộc nói chuyện vơi Joker, tôi đã quên mất những chuyện trước mặt. Su câu hỏi của Yuu, mọi người đều hướng ánh mắt về phía tôi, những ánh mắt đó mang đến suy nghĩ mong tôi giới thiệu mình với cậu bé. Trong trường hợp này có chút khác khi Mayne giới thiệu tôi với bà của cô ấy, lúc này tốt nhất vẫn là tôi tự mình giới thiệu

Thôi vậy, cũng không thiệt thòi gì, hơn nữa cô ấy còn có ơn vơi mình

“ Chào em, tên anh là Tatsu, anh không phải thành viên của nhóm. Anh là bạn mới quen của chị em, rất vui được biết em”- Tôi giới thiệu bằng những lời nói tốt nhất có thể

“  Chào anh, rất vui được biết anh” - Cậu bé đưa tay ra ý muốn nắm lấy tay tôi. Hiểu được điều đó, tôi đưa tay ra nắm lấy tay cậu bé

“ Thôi, Yuu vào nhà trước đã, có gì nói sau”- Mayne thúc giục

“ Vâng vâng, em quên mất. Chúng ta vào thôi Tatsu-san”

“ Ừm”

Vào bên trong căn nhà, nó khá trống trải. Không có quá nhiều đồ đạc bài trí xung quanh. Những thứ vật dụng thiết yếu như bàn gỗ, ghế ngồi không quá to, vừa đủ chỗ cho chúng tôi ngồi. Nước được chuẩn bị và rót ra chiếc cốc gỗ, dù chỉ là một cốc nước lọc nhưng nó đã được đun ấm hơn cho thấy lòng hiếu khách.

Lúc tôi ngồi xuống, chiếc ghế phát ra những tiếng động kỳ quặc, tôi không chắc nó có thể chịu nổi sức nặng của tôi hay không. Nói thật, tôi khá lo, vì nếu nó gãy ngay lúc ấy thì thực sự là rất xấu hổ

Cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục, nó xoay quanh những cuộc phiêu lưu thú vị của nhóm Red Rain và đáp lại là cuộc sống thường nhật của Yuu. Mọi người đều say sưa nói chuyện. Đôi lúc mắt Yuu dường như sáng lên khi nghe câu chuyện của Rad. Anh ta say sưa kể, chi tiết y như thật, sự hồi hộp tỏa ra từ anh như sống lại trong các nhiệm vụ một lần nữa, nó đã ảnh hưởng đến Yuu. Cậu bé lặng lẽ nghe, ước mơ trong cậu càng ngày càng lớn. Cậu muốn hóa thân vào từng tình tiết, mong muốn chiến đấu bên chị mình trở nên mãnh liệt hơn.

Sự thực ập vào cậu ngay lúc gay cấn nhất, cậu cảm thấy buồn cho bản thân mình. Mọi người đều cố gắng động viên cậu, chuyển hướng câu chuyện sang một hướng khác tích cực hơn

Nói chung, Yuu vẫn chỉ là một cậu bé mới 14-15 tuổi, suy nghĩ đơn giản, ngây thơ

Không lâu sau đó, món ăn đã chuẩn bị xong. Thời gian trôi qua rất nhanh

“ Thức ăn đên rồi đây, nhà không có gì cả. Đừng chê hãy ăn nhiều một chút”

“ Bà ơi, sao chúng cháu chê món ăn bà làm được chứ? Món ăn bà làm là ngon nhất”

“ Mayne, nói đúng đấy bà ạ, chúng cháu rất mong chờ đây”

Món ăn đưa đến trước bàn, nó là một nồi súp lớn với đa số là rau và chút thịt khô rắc lên trên. Một mùi rất thơm bốc lên. Đây không phải món ăn xa hoa gì, nhìn vào ngôi làng này thì biết. Với tôi thì khác, đã rất lâu, tôi mới được ăn thứ gì đó như này, món Sâu Quỷ còn kinh tởm hơn nó nhiều. Thế này đã là rất tốt rồi

“ Oa, bà ơi. Không ngờ lại có cả thịt nữa, rất hiếm đấy. Sao bà không để lại một chút mà ăn, với tình hình này chắc nhà mình cũng đã không còn thịt nữa”- Eliza

“ Có gì đâu, chỉ chút thịt mà thôi. Cháu không cần lo, tháng sau là trưởng thôn lại phát thêm. Còn cả Mayne nữa, thỉnh thoảng nó đem về rất nhiều thịt, ta đã ăn chán rồi. Hôm nay đãi các cháu không vấn đề gì. Ăn đi, ăn nhiều chút”

Ngon~ Món súp này ngon tuyệt, hơn hẳn món thịt nướng của tôi nhiều, gia vị nêm rất chuẩn chứng tỏ tài năng lão luyện đã qua hàng chục năm. Thiện cảm trong tôi đang tăng dần

Buổi tối căn nhà khá bé nên chúng tôi phải nằm dưới đất, sàn lát gỗ nên không có quá nhiều thứ khiến chúng tôi phaải bận tâm. Đằng nào tôi không cần phải ngủ, việc này chỉ nhằm giả vờ và đánh lừa họ. Tôi tập theo thói quen hành động như một con người ở thế giói này.

Đến đêm, có tiếng động phát ra ở chỗ họ nằm, một người đứng dậy và đi ra ngoài, có vẻ là không ngủ được. Khhong khó để tôi biết người đó là ai vì với “ Thần nhãn của trí tuệ” không gì qua mắt tôi, ban đêm với tôi cũng như ban ngày không khác nhau gì cả

Tôi bước ra ngoài, tôi cần biết chuyện gì khiến người đó mất ngủ. Tôi nghĩ mình khá nhiều chuyện khi xen vào nhưng tôi muốn thu thập thông tin, nói chuyện vơi nhười khác là cách thu thập thông tin hưu hiệu nhất và đáng giá nhất. Nó cũng góp phần làm tăng thêm tình bạn trong hoàn cảnh này, vả lại hiện tại không có nhiều người, tôi không cần phải lo lắng. Cố gắng nói chuyện, đơn giản thôi không cần cầu kì, thoát khỏi kiếp con Neet đi, Tatsu

“ Mayne-san, c...cô không...không  ngủ được hả? Có chuyện gì sao...sao?”- Hỏi như thế đã được chưa, câu hỏi như thế là bình thường nhỉ? Thôi chết tôi quá căng thẳng nên nói lắp mất rồi, bĩnh tĩnh lại nào tôi ơi

“ A!  Tatsu-san, anh cũng không ngủ sao?Tôi không ngủ được. Đã hơn ba tháng tôi mới về nhà, có quá nhiều cảm xúc trong tôi làm tôi không thể chợp mắt”- Có vẻ cô ấy đã bỏ qua câu nói lắp của tôi, cô trả lời

“ Đ...ây là lần đầu tiên, cô như thế này?”- Tôi đang đưa câu chuyện về ngõ cụt, trời ơi tôi chả biết phải nói gì nữa. Có ai không? Ai đó hãy chỉ cho tôi trong trường hợp này phải nói gì hộ cái. Chính lúc này, tôi thật hối hận vì ngày xưa không rèn kĩ năng giao tiếp trực tiếp cho thật tốt

Cô ấy tiếp tục” Không! Nó đã xảy ra rất nhiều lần trước đây khi tôi đi làm nhiệm vụ trở về. Tôi lo cho Yuu, tôi sợ một ngày nào đó trong khi đi phiêu lưu ngoài kia, không may gặp nạn thì bà tôi và em ấy biết phải làm sao? Nhiều lúc tôi muốn bỏ cái công việc mạo hiểm giả này đi, về vùng đất nông thôn này đẻ sống nốt cuộc đời vui vẻ bên hai người họ, không phải lo lắng về việc chia lìa vì tôi rất sợ...”- Cơ thể Mayne chợt run lên khe khẽ, cô chìm vào trầm tư về nỗi sợ hãi và ảo tưởng suy nghĩ của mình

Tôi không biết sao cô ấy lại chia sẻ chuyện như thế này với tôi, với người lạ mặt mới quen biết mấy ngày. Nói ra cho khuây khỏa sao? Cô ấy cần một người lắng nghe những suy nghĩ của mình, vất bỏ đi gánh nặng sợ hãi

“ Sao cô dễ dàng nói chuyện này với tôi như vậy, tôi là người mới quen cô mấy ngày, cô không sợ tôi là người xấu hay sao?”- Tôi có thẳng thắn quá mức không khi nói thẳng chuyện này ra với cô ấy. Đúng ra đáng lẽ tôi phải giữ chuyện này trong lòng không nên hỏi mới đúng. Cái miệng hại cái thân, Ôiiii~~

“ Nghe anh nói tôi mới để ý, tôi cũng không rõ nữa. Chỉ là tôi có cảm giác rằng anh sẽ là người giúp đỡ tôi khi tôi rơi vào hoàn cảnh đó! Thật lạ lùng, không hiểu từ bao giờ tôi có cái suy nghĩ đó về anh như thế nữa. Chắc là do trực giác của tôi và trực giác của tôi không bao giờ sai. Tôi luôn có suy nghĩ rằng mình sẽ xảy ra chuyện, tôi suy nghĩ rất nhiều về điều đó. Và gần đây cảm giác đó, mãnh liệt hơn rất nhiều. Nó có thể trở thành hiện thực”- Mayne

“ Vậy nếu như trực giác của cô mách bảo nó sẽ xảy ra, sao cô không từ bỏ đi. Không làm mạo hiểm giả nữa, thế có phải an toàn hơn không?”- Tôi đưa ra ý kiến theo suy nghĩ của mình

“ Tôi đã nghĩ rất nhiều nhưng Tatsu-san, có nhiều trường hợp con người không thể không lựa chọn khác đi suy nghĩ của mình, người ta gọi nó là không có lựa chọn. Hoàn cảnh đưa đẩy, cuộc sống, hiện thực nó luôn ngăn cản chúng ta, không phải cứ suy nghĩ là làm được”- Cô ấy đã rơi vào trầm ngâm, mặt cô hơi cúi xuống

“ Sao lại không được. Tôi không hiểu”- Không có bâtys kỳ dữ liệu nào đẻ tôi dựa vào cả, tôi không biết nguyên do gì khiến cô ấy không thể từ bỏ

“ Có hai điều lớn nhất khiến tôi không thể từ bỏ làm mạo hiểm giả. Đầu tiên, tôi không muốn phụ lại họ- những giồng đội trong nhóm Red Rain, họ đã vào sinh ra tử với tôi rất nhiều lần. Tôi như ngày hôm nay đều nhờ một phần vào công sức của họ. Tôi ra đi tức là bỏ rơi họ lại một mình. Thiếu tôi, họ sẽ rất khó khăn bù đắp lại chỗ trống mà tôi bỏ dở. Thử hỏi, khắp thành phố Casando mà chúng ta sắp tới đây ai có thể thay thế.Không phải tôi khoe khoang gì. Và nếu như có người như thế thật thì để hoạt động trơn tru và hợp ý nhau thì lại khác, cần có quãng thời gian rất dài. Trong lúc đó, Red Rrain yếu đi rất nhiều và tồn tại nhiều lỗ hổng trong hoạt động và chiến đấu. Thậm chí còn bị giảm hạng, ước mơ lên hạng A bấy lâu nay của họ sẽ tan thành bọt nước .Còn nữa nếu nguy hiểm mà tôi cảm nhận được kia là đúng thì họ cũng sẽ bị cuốn vào chuyện này, tức là tôi đã bỏ trốn đẻ giữ lại mạng của bản thân, đẻ họ đương đầu một mình. Tôi không làm được, dù có chết, tôi cũng không để họ chết một mình. Thứ hai, như anh thấy đấy Yuu-kun không thể nhìn thấy gì hay nói cách khác là bị mù. Tất cả mọi hoạt động sống và nhận biết mọi người xung quanh đều dựa vào tài năng thiên bẩm từ khi sinh ra của em ấy [ Nhạy cảm ma lực], may nhờ có nó em ấy mới nhận ra được tôi, không có khả năng này em ấy không khác gì những người mù khác. Mơ hồ vơi cuộc sống, không nhìn thấy ánh sáng, bầu trời, cây cỏ hay thiên nhiên, không cảm nhận dược vẻ đẹp của chúng, điều đó thật đáng tội nghiệp biết bao, em ấy thật là bất hạnh. Nói đièu này có thể anh không tin, bệnh của em ấy không phải do bẩm sinh mà bị như vậy, khi sinh ra em ấy cũng như bao đứa trẻ khác, nhìn thấy cha mẹ, được họ ôm ấp và khóc tiếng khóc trào đời. Và em ấy chỉ biết có vậy, ngay hôm em ấy sinh ra một biến cố lớn ập xuống ra đình chúng tôi. Bố mẹ tôi thì bị gϊếŧ còn em ấy thì bị Quỷ nguyền. Đúng như anh nghĩ đấy, em ấy bị mù là do dính phải lời nguyền ác độc của con quỷ. Không ai biết con quỷ đó còn sống hay đã chết, nó đã đi đâu, lời nguyền này vẫn mãi ám lên em ấy 15 năm trời. Không có cách nào chữa khỏi được dù tôi đã đi khắp nơi tìm cách chữa trị, cuối cùng, tôi chỉ còn cách mua nước thánh của Thánh giáo Hội để cho em ấy sử dụng nhằm ngăn cản lời nguyền ăn vào sâu hơn.Giá cả của nước thánh không hề rẻ. Tôi đã cố gắng hết sức, một ngày nào đó, em ấy có thể tìm ra cách chữa trị cho dôi mắt của mình”- Câu chuyện cô ấy kể khá là dài, tôi im lặng ngồi nghe, không một lời phán xét, một câu chuyện về một cuộc đời. Nó in vào trong suy nghĩ của tôi một cách đơn giản

Một người chị tốt hí sinh vì em, một người đội trưởng hi sinh vì đồng đội của mình. Thử hỏi người như cô ấy có phải là người tốt hay không? Cuộc đời éo le của cô ấy, một người luôn phải đối đầu với nó, sống tiếp và cố gắng. Nhìn lại bản thân mình, tôi không khỏi hổ thẹn

Tôi muốn giúp đỡ cô ấy, tôi lén truyền tin cho Joker nấp ở trong bóng của mình. Nó chắc hẳn cũng đã nghe hết toàn bộ câu chuyện vừa rồi. Chỉ là nó không quan tâm thôi, dĩ nhiên, một con ác long gϊếŧ người không suy nghĩ tới lí do như nó thì nghe câu chuyện này không khác gì nghe chuyện lũ côn trùng đang quấn lấy nhau sinh tồn. Con người không khác gì lũ sâu bọ mà sâu bọ không có quyền để lên tiếng

Vì thế để nó trả lời, tôi phải ra lệnh cho nó

( Chủ nhân, lời nguyền này khá đơn giản. Nhứng hiện tại ngài không có cách nào giải nó đâu. Vì thứ này cần phép thánh cấp khá cao về giải lời nguyền mà ngài lại không có cái kĩ năng nào. Ngài nên bỏ cuộc đi)

Thánh thuộc tính sao? Tôi không có mấy cái kĩ năng đó. [ Kiếm ánh áng] và vài kĩ năng có được qua giao ước với Hoosy  không cái nào dùng được cả. Đa số là bổ trợ cho tôi và tấn công chứ không có phép giả lời nguyền

ừm nhưng mà nhắc đên thánh thuộc tính thì quen quen, tôi có cảm giác là có cái gì đó liên quan đến thánh thuộc tính mà tôi không nhớ ra? Thánh thuộc tính! Thánh thuộc tính! Thánh! Thánh! A! A! Noob- tên cuông táo, là nó. Một tinh linh thuộc tính thánh cấp cao. Chắc chắn nó có cách.

( Này Noob! Noob! Dậy đi, ta có chuyện cần nói vơi ngươi)

( Hự gì thế? Đang ngủ mà làm ầm lên, không để cho ta ngủ hả cái tên Quỷ Đần này)- Đáp lại lời tôi nói là cái giọng ngái ngủ đáng ghét, coi thường người khác

( “ Quỷ đần”? Dạo này, ngươi láo quá nhỉ? Chán sống rồi phải không? Không muốn ăn táo nữa hả? Ta còn vài quả trong hộp không gian nữa? Có khi ngày mai cho Night, ăn hết là xong ha?)- Tôi hơi tức giận, lời nói có pha chút sát ý nhằm dọa cho hắn sợ một chut để cho hắn biết ai mới là chủ nhân. Joker đang cười hắn thì phải, tuy nhiên tôi sẽ không quan tâm tới điều không cần thiết

( A Ui! Thôi ta xin lổi, chuyện gì thế? A không? Ngài có chuyện gì cần sai bảo thưa chủ nhân?)- Giọng điệu thay đổi 360 độ, không khỏi khiến tôi suy nghĩ vái vẻ tự cao, tự đại biến đi đâu rồi

( Không nói giông dài nữa. Noob, ngươi có cách chữa đôi mắt cho cậu bé kia không?)- tôi đưa ra luôn yêu cầu của mình

( Xời, tưởng gì khó chứ ba cái nguyền rủa yếu nhớt của bọn Arch Demon thôi mà cũng không xử lí xong? Haizzz ta thật không biết là đúng hay sai khi nhận ngươi làm chủ nhân nữa. Liệu ta đã nhầm đường lạc lối…)- Cái thái độ đáng ghét quay lại rồi, tên này vừa nói được một câu xong đã lật mặt nhanh thế này, không biết hắn có phải thuộc loại “ Não Cá Vàng” hay không nữa

( Có cách gì nói nhanh lên?  Đừng làm mất thời gian)- Tôi thúc giục vào ý chính chứ không cãi nhau với cái tên này chắc đến mai vẫn chưa xong mất

( Cách thì cũng có cách nhưng ngủ lâu quá, ta đã quên gần hết rồi)- Dựa vào mỗi câu nói này thôi thì hắn là não cá vàng không sai, đáng lẽ không nên tin tưởng hắn làm gì, thất vọng tràn trề

( Này này, cái thái độ gì kia? Khinh thường ta ấy hả? Được rồi, từ từ để ta nhớ lại đã…. Haaaaaa, nếu ta không nhầm nguyền chú mà tên nhóc đó mắc phải có tên là [ Quỷ Nguyền: Triệt tiêu tầm nhìn] thuộc loại nguyền thuật hệ Bóng tối. Muốn hóa giải nó bắt buộc phải có kĩ năng hệ thánh [ Thánh thuật: Xóa bỏ lời nguyền] của các tu sĩ cấp cao của con người. Cái lời nguyền rẻ rách này tạo nên từ hàng nghìn linh hồn hiến tế mà thành, hầu hết những anh hùng mà ta đồng hành cùng đèu sẽ không bị loại nguyền chú này ảnh hưởng một chút nào. Nên ta không quá quan tâm tới nó. Dĩ nhiên những thứ không cần thiết thì nhớ làm gì cho đau đầu đúng không? Như ta đã nói, cách đơn giản nhất là tìm một tu sĩ cấp cao của Thánh giáo hội làm phép tiêu trừ nó đi)- Hắn nói một tràng dài dằng dặc về nguyên nhân, hắn đang cố làm cho câu chuyện dài thêm. Không thể tóm tắt lại và nói luôn cách giả quyết được không. Câu trả lời hầu hết đều là những từ thừa thãi. Nếu như có tu sĩ cấp cao ở đây thì cô ấy cần gì đợi đến ngày hôm nay

Nhưng tôi khá để ý một chi tiết đó là hàng nghìn linh hồn là nguyên liệu tạo nên nguyền chú này. Vậy thì cái thảm họa mà gia đình cô ấy thật sự rất lớn. Một cô gái lúc ấy mới vài tuổi đã phải đương đầu với nó thế nào

“ Mayne-san, cô có biết nguyền thuật ấy tên là gì chứ?”- Tôi giả ngu hỏi lại

“ Theo như những gì tôi đọc trong sách cổ ghi lại thì lời nguyền có tên là [ Quỷ Nguyền: Triệt tiêu tầm nhìn], nó rất đáng sợ. Cần phải có giáo hoàng hoặc là vu nữ ra tay mới giải quyết được. Và họ thì là những người đứng trên đỉnh của thế giới này nên gặp họ cực kỳ khó gần như trả có hi vọng gì ngay cả tôi có là mạo hiểm giả cấp S cũng chưa chắc được. Đành phải cố gắng tìm cách khác thôi”- Cô ấy rơi vào suy nghĩ lần nữa, chắc chắn tôi đã đụng chạm phải điều gì không nên nói, có một số chuyện không nên khơi lại cho người khác nhớ tới

( Noob, không còn cách nào khác sao?)- Tôi thúc giục Noob

( Này, sao ngươi phải khổ tâm vì một tên con người mới quen vậy. Ngươi không phải là Ác Quỷ sao? Hãy nhớ tới ngươi là ai, đừng có quên mất. Nó sẽ gây hại cho ngươi đấy)- Noob thắc mắc vì thấy biểu hiện lạ của tôi

Nghĩ lại thì có vẻ như tôi đã quá quan tâm chuyện này mất rồi, liệu có đáng cố gắng như thế không? Tôi yêu ư? Vì yêu mới làm thế? Này, đừng có đùa. Tôi giúp cô ấy có lẽ là vì cô ấy giống tôi, phải tôi của hiện thực trước đây ngoài thế giới thật kia. Chuyện này không thể nói với ai, chưa đến lúc để nhắc lại nó. Sau này tôi sẽ kể

( Nhiều chuyện. Ta chỉ muốn giúp được không? Vì cô ta đã giúp đỡ ta và là lời cảm ơn của ta về món súp ngon lành kia nữa)- Tôi đánh trống lảng sang cái nguyên nhân Thứ yếu chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong suy nghĩ của tôi

( Thôi, không hỏi nữa. Vẫn còn một cách nữa, đó l;à nước thánh ở Thánh giáo hội mà cô gái đó nhắc đến. Cái loại cô ta mua nhằm giữ cho lời nguyền không nặng thêm chắc là hàng loại ba- đồ rác đáng vất đi cho nên mới có hiệu quả kém như thế. Hàng rởm dĩ nhiên không sánh được loại thực. Cứt trâu loại ba mà đòi so sánh với sôcôla loại một. Mà nói rởm cũng có phần không đúng, vì hiện giờ nước thánh ở hầu hết các nơi trên thế giới đều tồn tại tạp chất và không được thuần khiết như ban đầu nữa. Nước thánh thuần khiết nhất là nước được cho vào [Chén Thánh của Đấng Sáng Tạo] – vật phẩm cực quý giá của giáo hội. Nước thánh trong chén này có thể liên tục bổ sung nhưng lượng nước thánh thành phẩm lại bị giới hạn. Rất khó lây được)- Sau một chuỗi diễn giải cực kì loằng ngoằng cuối cùng lại trở về như cũ, đó là rất khó lấy được, cái tên não cá vàng này, ngươi có được cái tích sự gì không vậy? Tôi muốn hét điều đó với hắn. Nó nhanh chóng bị cản lại trước khi ra khỏi miệng tôi nhờ chút ý chí kiên trì vẫn còn sót

( Thế thì khác gì không nói? Tốt nhất ngươi đừng nói nữa cho xong? Tốn thời gian vô ích)- tôi đã hết kiên nhẫn rồi

(Ồ! Người yên tâm đi, ta bảo có cách là có cách, ngươi chỉ cần tìm cho ta nước ta nước thánh loại ba là ok, ta sẽ biến nó thành nước thánh chính hiệu siu cấp cho mà xem. Ngươi nghĩ ta là ai? Thánh tinh linh- cao quý như ta loại thua cái chén cùi bắp đó sao? Ta sẽ cho ngươi biết ta vĩ đại đến mức nào)- Lời nói tràn đầy tự tin và kiêu ngạo của Noob

Tìm nước thánh sao? Tìm ở đâu đây.  À đúng, hỏi Mayne một chút biết đâu cô ấy còn một chút

“ Mayne-san, cô còn nước thánh nữa không”- Tôi quay sang hỏi cô ấy, từ nãy đên giờ thời gian mới trôi qua một chút nhờ khả năng [Gia tốc suy nghĩ]

“ Vừa mới hết rồi, tôi định ngày mai trả nhiệm vụ này xong, nhận đươc tiền rồi đi mua chút nước Thánh về. Anh hỏi làm gì, anh cần gì sao?”- Tôi không thể nói ra, nhỡ đâu không cẩn thận lời nói, thân phận tôi có thể bị bại lộ

“ Không có gì, tôi tò mò là nước thánh trông như nào mà thôi”- Vậy là đến ngày mai vào thành phố mới có nước thánh, chờ đợi thôi, không có gì phải vôi, mai phải quan sát xem thành phố thế nào mới được

“ Vậy à. Tatsu-san này, còn một chuyện này tôi muốn nhờ anh, không biết rằng có được hay không? “- Bỗng nhiên cô ấy có việc muốn nhờ tôi

“ Cô muốn nhờ tôi việc gì”- Tôi chỉ muốn nghe nó thôi, chưa chắc tôi đã thực hiện nó, nghe đã tính sau

“ Là thế này, theo trực giác của tôi thì anh sẽ là người giúp đỡ Yuuu trong lúc hoạn nạn, tôi cũng không rõ tại sao nữa? Nhưng xin anh, nếu không may tôi có mệnh hệ gì, tôi chỉ xin anh có việc này thôi. Hãy giúp đỡ em ấy. Việc này mỗi mình anh là làm được. Nên coi như cầu xin anh, giúp tôi đi” - Lời khẩn cầu van xin cùng với ánh mắt kiên định ấy nhìn thẳng vào tôi như thể xuyên qua cả lớp ảo ảnh ngụy trang tôi tạo ra xuyên thẳng vào trong tâm can tôi

“ Giúp đỡ sao?  Cũng được. Nhưng cô biết đấy, không ai cho không ai cái gì cả. Tôi giúp cô, đổi lại cô sẽ cho tôi thứ gì đây” - Lời nói của tôi trầm đến nỗi như thể đang kéo cô ấy vào bản hợp đồng với ma quỷ vậy, thật đáng sợ

“ Tôi biết mà. Trực giác tôi không sai. Anh rất mạnh, tôi không biết anh là thứ gì nhưng anh có thể tồn tại ở khu rừng Tàn tích một mình mà không bị thương hay làm sao chứng tỏ anh rất mạnh. Đổi lại cái gì sao? Câu hỏi anh nói khá thú vị. Vì em ấy, tôi sẵn sàng bán cả linh hồn cho quỷ dữ, nếu anh là quỷ dữ, tôi nguyện dâng cả linh hồn cho anh đổi lại anh hãy hứa với tôi”- Cô ấy nhấn mạnh quyết định của mình chắc như cắm một chiếc đinh vào trong cột không gì xoay chuyển

“ Àiii, cô nói gì thế. Cái gì mà bán linh hồn cho quỷ dữ chứ? Tôi là con người, cô biết đấy, tôi không phải quỷ đâu cho nên đừng giữ cái bản mặt như thế chứ? Tôi hứa với cô, đổi lại ngày mai vào thành phố, cô phải giúp đỡ tôi đấy?”- Chuyển giọng nói về giai điệu vui vẻ, tôi nêu ra đề nghị của mình

Ngày mai có được nước thánh là tôi có thể giúp em cô trị bệnh rồi, coi như là đạt thành lời hứa với cô vậy

“ Ok. Hứa nhé”- Cô gái mỉm cười rôi quay lưng bước vào nhà, trong lòng cô dường như đã nhẹ nhõm phần nào nên cô đã yên tâm đi ngủ tiếp

“ Đã muộn thế này rồi sao? Thật háo hức vào những gì trông thấy ngày mai”

Lúc này, tôi đâu có biết lời hứa với Mayne đã biến thành đống lộn xộn mà tôi phải xử lí sau này. Thực sự rất đau đầu

Bánh xe vận mệnh đã bắt đầu xoay chuyển, cuộc phiêu lưu chỉ mới bắt đầu

*******

Nhìn lên bầu trời, những ngôi sao băng lóe vụt qua kéo dài, chợt tắt- Y như cuộc sống và sinh mạng nhỏ nhoi của con người ta