Khi Mạc U thức dậy thì trời đã sáng trưng, dụi mắt nhìn xung quanh, y vô cùng ngạc nhiên, trước mặt y là một nơi hoàn toàn xa lạ, chính xác mà nói thì y đang ở trong một ngôi nhà cây nhỏ, giường cây, bàn cây, trên trần nhà cũng phủđầy lá cây, trong lúc Mạc U đang tự hỏi mình đang ở nơi nào thì Sở Thần bưng một thau nước vén màn bước vào.

“Ngốc, rửa mặt rồi ăn cơm trưa.” Nói xong liền cầm khăn vắt nước cúi người lau mặt cho y.

Thoải mái híp mắt lại, Mạc U ngoan ngoãn để yên Sở Thần làn việc, chợt nhớ ra hắn vừa mới nói gì thì tròn mắt hỏi lại

“Cơm trưa?”

“Đúng vậy, heo lười.” Tỉ mỉ lau mặt cho y xong, Sở Thần cười cười nhéo mũi y một cái.

“Ta mới không lười, tại… tại…” bụm mũi ủy khuất trừng Sở Thần, bỗng những hình ảnh đêm qua ồạt ùa về làm y đỏ mặt lắp ba lắp bắp không dám nói tiếp.

“Ha ha ha ha.” Sở Thần nhìn bộ dạng của y, phì cười. “Ngốc, ra ngoài ăn cơm thôi.”

Mạc U bị hắn cười cho xấu hổ, cúi gầm mặt leo xuống giường theo sau Sở Thần ra ngoài.

Ngồi xuống một gốc cây, Mạc U nhận lấy chén cơm từ tay Sở Thần, đảo mắt nhìn quanh một vòng, nhịn không được hỏi:

“Thần, đây làđâu vậy?”

“Đây là khúc rừng sâu lần trước ta đưa ngươi đến hái quả, có nhớ không, căn chòi cây kia là chỗ dừng chân của ta mỗi khi đi săn.” Xé một cái đùi chim sẻ nướng đặt vào chén Mạc U, Sở Thần chậm rãi giải thích, “Ăn thử chim sẻ nướng đi.”

“Ngon.” Cắn một miếng thịt, lại ăn một ngụm cơm, Mạc U sung sướng cong cong môi.

“Ừ, thích thìăn nhiều vào, ta bắn rơi cả bầy chim sẻ, chút về tấp qua nhà Lạc Ô chia hắn ta một ít bồi bổ.” Coi như trả công tên sặc sỡ to bụng đó vìđã giáo dục giới tính cho vật nhỏ nhà hắn. Đầu sói nào đó gật gù.

“Ừm, chút ta đi săn với ngươi, nha~”. Mạc U chớp chớp mắt nhìn Sở Thần. Y chưa thấy hắn săn thú bao giờ cả.

“Ừ, ăn đ.” Gật đầu đáp ứng y, Sở Thần sợ y mệt nhưng thấy y hưng phấn như vậy cũng không nỡ từ chối. Về phần nguy hiểm thì– Sở Thần tự tin vào khả năng của mình có thể bảo vệ y thật tốt.

Ăn xong cơm trưa, Mạc U đưa tay xoa xoa bụng, hôm nay y ăn nhiều hơn mọi bữa một chén cơm nha!

Bưng ly nước đặt vào tay Mạc U, Sở Thần cũng đặt tay lên cái bụng nhỏ tròn vo của y, bế y lên đùi mình, chậm rãi xoa bụng cho y, giúp y tiêu cơm.

Qua một hồi, Sở Thần đứng dậy chuẩn bị công cụ chuẩn bịđi săn – một con dao sắc bén, một bộ cung tên. Mạc U cũng mang theo một bình nước da dê lớn. Xong xuôi hết thảy, Sở Thần biến thành hình sói cõng Mạc U phi nhanh vào sâu trong rừng.

Mặc dù biết hắn là Cẩu đầu nhưng mỗi lần hắn biến thân y vẫn rất kinh ngạc. Mạc U ôm chặt lấy Sở Thần, thích thú vô cùng, cứ nhưđang cưỡi gió vậy.

Chạy một hồi, Sở Thần bỗng ngừng bước, khuỵu người cho Mạc U leo xuống sau đó biến lại hình người, quay sang nói với y

“Chút nữa theo sát ta, trong đây có khá nhiều thú dữ.”

“Ừm.” Gật đầu thật mạnh một cái, Mạc U bất giác căng thẳng lên, còn có chút hưng phấn.

‘Grừrrrrrrrrr…………………’

Vừa dứt lời thì một tiếng gầm dữ tợn đã vang lên trong bụi cây, một con hổ lớn hùng dũng bước ra.

Sở Thần bước lên trước chắn ngang trước mặt Mạc U: “Lui về sau mau.”

Mạc U nhanh chóng lui ra sau một gốc cây, trộm nhìn cuộc chiến giữa Sở Thần và con hổ kia, trong lòng nóng như lửa đốt, hai tay chắp lại âm thầm cầu nguyện Sở Thần không sa.

Sở Thần rút dao trong bao da ra, nhìn chằm chằm vị chúa sơn lâm trước mặt, ngạo nghễ nhếch môi, nhắm vào đầu nóđâm thẳng tới.

Một người một hổ vật nhau thành một đoàn lăn lộn trên mặt đất, trên người con hổđãăn mấy nhát đâm, Sở Thần cũng lãnh vài đường cào của nó. Chặn ngang con dao vào họng hổ, không muốn dây dưa nhiều với nó, Sở Thần bất ngờ hóa sói cắn phập vào cổ con hổ lôi ra một mảng thịt lớn, móng vuốt sắc nhọn cũng đâm xuyên qua tim nó. Con hổ gào thét lên một tiếng thật lớn rồi tắt thở.

Hai mắt Sở Thần đục ngầu một màu xám, mùi máu tươi khơi gợi bản năng khát máu đã lâu chưa dùng đến của hắn.

“Thần, ngươi không sao chứ?”

Giọng nói tràn đầy lo lắng vang lên sau lưng khiến Sở Thần bừng tỉnh, biến lại thành người. Đúng vậy, hắn không còn là một con quái vật tàn bạo, hiện tại hắn là Sở Thần của y, của Mạc U.

Mạc U ở phía sau nhìn thấy một màn đẫm máu vừa rồi, tuy rất sợ hãi nhưng trên hết là lo lắng. Run rẩy tiến lại gần Sở Thần, thấy cả người hắn nồng nặc máu tanh không biết là máu hổ hay máu hắn, Mạc U hoảng sợ hai mắt đỏ hoe, bất chấp dơ bẩn ôm chầm lấy Sở Thần.

“Ta không sao, là máu của nó, ngoan.” Cảm nhận được y đang lo sợ, Sở Thần nhẹ giọng trấn an.

Một lát sau, Mạc U thút thít buông Sở Thần ra, vạch áo hắn ra bắt đầu kiểm tra xem có vết thương nào không, thấy trừ mấy vệt cào thì chỉ toàn là máu con hổ thì an tâm thở phào nhẹ nhõm.

“Được rồi, ta không sao, ngươi xem cả người đều bẩn hết cả rồi.” Mặc y lật qua lật lại kiểm tra, Sở Thần nhìn y phục lấm lem máu của Mạc U, bất đắc dĩ cười.

“Về thay ra làđược, Thần, ngươi làm ta lo lắng quá chừng, lần sau không cho đấu với hổ nữa.” Trừng Sở Thần, Mạc U hùng hồn tuyên cáo. Tuy rằng lúc hắn chiến đấu rất oai phong nhưng y sợ hãi nha.

“Được, được, ngươi là lớn nhất.” Sở Thần cười cười dỗ dành vật nhỏ vừa bị dọa sợ. Cùng lắm lần sau không cho y theo làđược.

Dùng dao lột da, chặt hổ ra thành từng mảnh thịt lớn, sau đó lấy dây buộc lại thành hai bó lớn, Sở Thần nhanh chóng mang Mạc U rời khỏi rừng sâu, mùi máu tươi sẽ dẫn gọi mấy loài dã thú mò tới, ở lại đây không an toàn.

Về tới hang động, Sở Thần bảo Mạc U vào trong tắm rửa còn hắn thì quay lại chỗ lúc nãy tiếp tục săn thêm mồi. Sau một hồi cam đoan thề thốt, Sở Thần cũng được vật nhỏ của hắn cho phép đi săn, với điều kiện phải biết giữ an toàn.

.

.

.

Khi Sở Thần kết thúc chuyến đi săn trở về thì thấy vật nhỏ của hắn đã ngồi đợi ở cửa hang tự bao giờ. Ánh trời chiều heo hắt bao trùm lên thân mình nhỏ nhắn của y, tỏa ra cảm giác nhu hòa ấm áp. Một dòng nước ấm chảy qua tim Sở Thần, môi hắn khẽ cong lên, gặp được y xem như hắn sống hai kiếp kia cũng đáng.

Mạc U tắm rửa sạch sẽ, dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm chiều xong hết mà vẫn chưa thấy Sở Thần về, ám ảnh buổi trưa khiến y lo lắng tột độ, ngồi đợi hắn mà lòng không chút an ổn. Nghe tiếng bước chân tiến tới, ngước đầu lên nhìn, Mạc U tươi cười chạy về phía Sở Thần, đang định ôm thì bị hắn cản lại

“Ngốc, bẩn nữa bây giờ.” Thấy y bĩu môi thì cười khẽ một tiếng, Sở Thần nắm lấy tay y đi vào trong.

Thả mớ thú săn được vào một cái chuồng ở góc hang, Sở Thần kiểm kê lại số lượng xem thửđãđủ chưa. Vật dụng cho nhà mới cần phải sắm sửa khá nhiều. Còn phải chuẩn bịđám giỗ vào ba ngày tới nữa. Xem ra ngày mai hắn phải đi thêm một chuyến.

“Nhiều quá!” Mạc U pha nước ấm cho hắn xong, đi lên định kêu hắn đi tắm thì bị số thú rừng kia hấp dẫn.

Một con hổ lớn, một con hồ ly lông đỏ quý hiếm, ba con chồn, hai con gà rừng, một con heo rừng cộng thêm cảđàn bồ câu chim sẻ, trừ con hổ ra tất cảđều còn sống. Quá nhiều ấy chứ. Mạc U thích thú chọt chọt con hồ ly, thật lâu trước kia y từng nhìn thấy ở chỗ biểu ca, nhưng chưa từng chạm vào như thế này.

“Ngươi thích thì chúng ta giữ nó lại.” Thấy y thích như vậy, Sở Thần nghĩ nghĩ, mùa đông sắp tới rồi, có lẽ hắn nên săn một mớ hồ ly làm áo choàng cho y.

“Cám ơn ngươi.” Kiễng chân hôn nhẹ lên má Sở Thần, mặt  Mạc U ửng hồng “Ta pha nước rồi, ngươi vào tắm đi.” nhỏ giọng nói một câu rồi vọt chạy đi.

Sờ lên nơi được hôn, Sở Thần khẽ mỉm cười.

.

.

Để Mạc U ở lại chơi với Lạc Ô, Sở Thần theo chân Điền Ưu đi bán số thịt và da hổ. Điền Ưu rất kinh ngạc khi thấy Sở Thần có thể một mình tự săn một con hổ lớn như vậy. Phải biết cho dù gã là một trong những tay săn bắn tài ba của thôn Thác Thủy cũng không dám một mình địch hổ như Sở Thần. Nghi hoặc, Điền Ưu nhịn không được mở miệng hỏi Sở Thần:

“Thật ra ngươi từđâu đến? Những thợ săn giỏi khắp lục địa này ta đều gặp qua nhưng chưa từng gặp ngươi.”

“Ta đến từ một lục địa khác, do bạo lũ nên trôi dạt đến đây, không cách nào quay vềđược.”Đơn giản bịa ra một câu trả lời, Sở Thần im lặng đi theo gã.

“Hóa ra là vậy, hèn gì, người ở chỗ ngươi đều mạnh như ngươi sao?” Biết được thân thế của hắn, Điền Ưu tò mò hỏi thăm.

“Không, chỉ một ít.” Lần này là nói thật, mấy ai biến đổi gen thành công như hắn chứ. “Ngươi kể ta nghe về lục địa này được không?”

“Được thôi.”Điền Ưu sảng khoái đáp ứng.

Qua lời Điền Ưu, Sở Thần biết được, lục địa này chia làm mười bảy thôn, mỗi thôn chuyên về một thứ. Ví dụ như thôn Thác Thủy hắn đang sống chuyên về lúa gạo, thôn Mặc Tú là nghề rèn, thôn Hải Ngư là về cá, hải sản, thôn Tùng Lâm là nghề mộc, thôn Mạn Hoa chuyên may mặc vải vóc…vvv…. Mỗi tháng mở ra ba lần chợ phiên ở mỗi thôn, mọi người từ khắp nơi có thểđến trao đổi những thứ mình cần. Khu rừng hắn với Mạc U sinh sống là khu rừng duy nhất trong thôn Thác Thủy, vìởđây mọi người trồng trọt là chủ yếu nên thịt thú rừng kháđắt giá. Điền Ưu nói với số thịt hổ này dư sức đổi được số lương thực cho hắn và Mạc U ăn trong vòng mấy tháng, bởi thịt hổ khá hiếm và quýở thôn này.

Điền Ưu dẫn Sở Thần vào một nhà khá lớn ởđầu thôn, gã giới thiệu

“Đây là nhà trưởng thôn, ngươi cũng nên chào hỏi một tiếng, sau này hôn lễ của hai người cần ông ấy chứng hôn, với lại có thểông ta sẽ mua số thịt hổ của ngươi với giá cao.”

Trước mặt Sở Thần là một ông lão ước chừng sáu mươi, râu tóc bạc dài, có vẻ nghiêm nghị. Sau khi chào hỏi, Điền Ưu giới thiệu Sở Thần qua loa, cũng không nói ra thân thế của hắn, chỉ nói hắn là bà con xa của gã.

Sau khi biết được Sở Thần cóýđịnh kết hôn với á chủng Mạc U, lão trưởng thôn khá ngạc nhiên, bởi trong mắt lão Sở Thần kháưu tú, nhưng nghĩ tới Điền Ưu, lão chỉ lắc đầu cho qua, bắt đầu xem xét số thịt hổ kia.

“Ngươi muốn đổi lấy cái gì, chàng trai trẻ.”

“Trừ bỏ lương thực, ta cần một số vật dụng mới cần thiết trong nhà như chén, bát, muỗng, đũa, ly, chai lọ…”

“Nếu ngươi đưa ta toàn bộ con hổ trừ những thứ ngươi muốn ta sẽđổi thêm cho ngươi một viên ngọc xanh, năm bao gạo, thế nào?”

Nghĩ nghĩ một hồi, Sở Thần đồng ý. Một lát sau, Sở Thần dùng xe đẩy mượn của trưởng thôn chở tất cảđồ về.

Tạm thời như vậy, những thứ còn lại ngày mai ra chợ phiên đổi làđược.

***********