“Cẩu đầu, đừng chạy loạn.”

Trong khu rừng hoang lãnh mang theo hơi ẩm sau cơn mưa, trên những tàu lá còn đọng lại những giọt nước, mặt trời xuyên qua những kẽ lá soi sáng cho khu rừng, chim chóc cũng đua nhau cất tiếng hót. Trong bầu không khí tươi mát ấy, Mạc U một bên loay hoay đào hố làm bẫy thú, một bên nhắc nhở cẩu đầu. Hôm nay khi y tỉnh dậy thìđã sắp trưa, mưa đã tạnh nắng cũng đã lên, Mạc U rất ngạc nhiên bởi hiếm khi nào y ngủ dậy trễ như vậy. Có lẽ là nhờ hơi ấm từ chú chó kỳ lạ kia, nó khiến y có một loại cảm giác an tâm, rằng Mạc U y từ nay sẽkhông còn một mình đơn độc nữa. Dù y vẫn không thể lý giải được tại sao nó lại lớn nhanh như vậy trong một đêm, vẻ ngoài của nó cũng to lớn hơn hẳn những con chó mà y từng được thấy. Mặc kệ, hiện tại nóđã là cẩu đầu của y, lại còn rất thông minh nữa chứ. Ít nhất nó cũng không cười nhạo y, ức hiếp y, lại càng không… hắt hủi y như những người khác. Nhìn thẳng vào Cẩu đầu, Mạc U thật không muốn nghĩ tới cái ngày nó bỏ y trở về bên chủ nhân của nó.

Sở Thần nghe thấy hai chữ‘cẩu đầu’ thì liền đau đầu. Vật nhỏ này không biết đặt cái tên nào khác hay hơn sao chứ?! Hơn nữa, có một điều vô cùng vô cùng quan trọng. Hắn là sói, sói đó. Một con sói uy mãnh suốt ngày bị kêu là cẩu, uất ức lắm chứ. Với lại, hắn nào có chạy loạn. Mạc U thật sự xem hắn là một chú cún con ư?

Sở Thần ở dưới một gốc cổ thụ, tập trung tinh thần, vận động não bộ, lại thất bại, thân thể tuy đã biến lớn về nguyên dạng nhưng có một tấm màng mỏng đang cản trở việc biến về hình người của hắn. Rốt cuộc là sao? Điên cuồng lắc lắc đầu, thật khó chịu, hắn ghét nhất là không khống chếđược bản thân mình, nó nhắc nhở hắn rằng hắn từng vô dụng ra sao, rằng hắn từng bị người ta điều khiền như thế nào. Khi ngẩng đầu lên vô tình bắt gặp ánh mắt Mạc U đang dõi theo mình. Hắn rõ ràng đang khó chịu đấy, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt trong sáng mang theo tia ưu thương kia thì cơn giận ngay lập tức biến mất vô tung. Thay vào đó, vị trí bên ngực trái lại ân ẩn đau. Chưa bao giờ Sở Thần có cảm giác này. Mạc U mang lại cho hắn rất nhiều lần đầu tiên.

Tại sao bỗng dưng y lại dùng vẻ mặt đó nhìn hắn? Vừa thỏa mãn lại vừa chua xót, còn cả sự mất mác côđơn kia là sao? Hắn không hiểu nhưng Sở Thần biết rằng, hắn ghét vẻ mặt này của y.

Tiến tới dùng răng kéo Mạc U ra khỏi hố, Sở Thần tiếp tục công việc dang dở của y. Với tốc độ rùa bò của y thìđào được bao nhiêu hố chứ. Mà cái thân hình gầy tong teo, thiếu ăn kia muốn nhanh cũng không nhanh được. Nhớ tới chuyện ăn uống là Sở Thần lại cảm thấy bực bội, vừa bực vừa đau lòng, tên ngu ngốc kia cư nhiên để dành nhúm cơm thiu cuối cùng cho hắn, còn bản thân lại chỉ uống nước cho qua bữa. Rốt cuộc hôm qua y đãăn cái gì cơ chứ!?! Ngu ngốc đúng là ngu ngốc.

Mạc U tròn xoe mắt đứng một bên nhìn cẩu đầu dùng bốn chân đào hố. Thật nhanh a! Chỉ một loáng đãđào xong ba bốn hố. Y chỉ việc gom cây khô và lá tạo thành những cái bẫy đơn giản. Đôi khi sẽ có vài con thỏ sập hố, nhưng không phải lúc nào cũng có. Vậy nên, để sống qua ngày, ngoại trừđặt bẫy ra y còn đi nhặt lúa mót, đào khoai, hái trái dại và bắt cá… tóm lại những gì có thể kiếm được cái ăn, y đều làm cả.

Vì y không còn phụ mẫu, đất đai để lại thì bị vợ chồng đại bá dùng hai bao lương thực lừa chiếm mất. Người trong làng lại hắt hủi, xa lánh, cùng đường nên y chỉ có thể vào rừng sâu sống tạm trong hang đá. Hằng ngày, y tự kiếm thức ăn, hôm nào bẫy được thú, bắt được cá thìđưa đến nhà Lạc Ôđổi lấy gạo nấu cơm. Lạc Ô là người bạn duy nhất của y, cũng làá chủng giống y nhưng Lạc Ô tìm được một phu quân rất yêu hắn, bọn họ có một ngôi nhà nhỏ ngoài mé rừng, phu quân Lạc Ô là thợ săn, bọn họ không màng thế sự sống hạnh phúc bên nhau như vậy đã hai năm nay. Đôi khi nhìn vợ chồng Lạc Ô, Mạc U có chút hâm mộ, cũng có chút ước ao. Nhưng ước mơ vẫn chỉ là mơước. Một á chủng thì phải biết nhận mệnh –đại thẩm y đã nhiều lần nhắc nhở y như vậy.

Sinh ra là một á chủng nhưng phụ mẫu y chưa từng ghét bỏ y, ngược lại còn rất thương y. Nhưng cơn dịch bệnh đã cướp đi khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi của Mạc U. Y bắt đầu sống côđộc như vậy suốt mười năm nay. Mới đầu, đêm nào y cũng khóc vì tủi thân, vì nhớ phụ thân, vì nhớ mẫu thân, nhưng dần dà y đã học được cách chấp nhận số phận. Y đã hứa với mẫu thân rằng sẽ sống tốt bằng bất cứ giá nào, không bao giờ từ bỏ cuộc sống. Lâu lâu Lạc Ô cũng đến thăm y, hiện tại y lại có cẩu đầu. Nhìn chú chóđang vồ cá dưới sông, Mạc U nở nụ cười.

Đó là nụ cười đẹp nhất mà Sở Thần từng thấy. Mặc dù vết sẹo dài bên má làm cho khuôn mặt khi cười có chút quái dị, nhưng nụ cười ấy lại vô cùng chân thật, thuần khiết vàấm áp. Vốn chỉ muốn dùng kỹ năng của mình giúp y bắt cáđể y có thể no bụng hơn một chút. Nhưng khi nhìn thấy y cười, trong đầu Sở Thần bỗng nảy lên một ý niệm – hắn muốn y mãi mãi cười như vậy. Và nụ cười ấy chỉ thuộc về Sở Thần hắn mà thôi. Thoáng giật mình bởi suy nghĩ này của bản thân, nhưng rất nhanh trong mắt Sở Thần lại hiện lên một tia kiên định.

“Cẩu đầu thật giỏi, hôm nay chúng ta bội thu rồi.” Vỗ nhẹ lên đầu cẩu đầu một cái như khen thưởng, Mạc U cúi người nhặt cá xỏ thành xâu, vui vẻ nói: “Tối nay ta sẽ làm cá nướng cho ngươi ăn, chịu không?”

Sở Thần grừ một tiếng như trả lời y, sau đó bò lại gần gốc cây giũ lông cho khô. Đang định đi về nhàđánh một giấc thì một đôi tay mảnh khảnh từ phía sau ôm lấy hắn kéo xuống nước.

“Ha ha, để ta tắm cho ngươi, đất lấm lem cả người rồi.” Mạc U phấn khích bắt đầu chà lau cho chú chó của mình bất chấp sự chống cự của nó, y phát hiện ra cẩu đầu trừ lần tấn công bất ngờ rạng sáng nay thì không còn bài xích y nữa. Giống như bây giờ, rõ ràng là chống cự nhưng lại chẳng mang chút uy hiếp nào, cứ nhưđang làm nũng vậy, đúng là một chú chó cao ngạo đáng yêu mà!

Nếu để Sở Thần biết Mạc U đánh giá về hắn như vậy, chắc hắn sẽ hộc máu mà chết mất. Nhưng hiện tại mọi sự chúý của hắn đang dồn về người đối diện.

Thân mình ướt đẫm, vạt áo mỏng tang bó sát vào cơ thể bé nhỏ, đường cong mảnh mai nhưẩn như hiện, vì giằng co với hắn, vạt áo trễ xuống vai lộ ra đường nét xương quai xanh tinh tế. Sở Thần nhìn một hồi, đôi mắt xám tối lại, không chút do dự khẽ liếm lên bờ vai Mạc U, dường như cảm thấy chưa đủ, hắn há miệng dùng hàm răng sắc nhọn cạ cạ lên. Cuồng dã nhưng cũng rất ôn nhu, hắn không muốn làm y bị thương thêm lần nào nữa. Cảm nhận được người kia cứng còng cả người, ngây ngẩn hồi lâu rồi mới luống cuống đẩy hắn ra bỏ chạy, thậm chí xâu cá cũng bỏ lại, ý cười trong mắt Sở Thần càng đậm. Nhưng chỉ trong chốc lát, ngay lập tức vẻ mặt hắn trở nên ngưng trọng, đôi ngươi xám tro dần ánh lên sắc bạc, cơn đau quen thuộc đột ngột ấp đến. Khuỵu người xuống, ánh mắt Sở Thần trừ bỏđau đớn ra còn có một tia mừng rỡ….

Đứng thẳng người dậy, phủi phủi những sợi tóc xám phất phơ trước trán, Sở Thần đi lên bờ, cúi người nhặt xâu cá lên…

==================

Mạc U hốt hoảng một mạch chạy thẳng về hang động, đã một lúc lâu nhưng y vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, giơ tay áp lên hai má nóng bừng, hoảng loạn trong mắt y không hề che giấu. Đợi cho bản thân trấn tĩnh lại Mạc U cảm thấy nghi hoặc vô cùng. Sao cẩu đầu lại làm vậy với y? Chả nhẽ…..

Oaa cẩu đầu là yêu quái thật sao? Đưa tay véo véo bả vai, đến bây giờ cái cảm giác ngưa ngứa do bị răng nanh cạ qua vẫn còn đó, rất nhiều suy tưởng ồạt dâng lên trong đầu Mạc U. Càng nghĩ tới y càng cảm thấy cả người lạnh run…

Lúc Sở Thần ngậm xâu cá quay trở về thì chỉ thấy một tên ngốc mặc nguyên bộ y phục ướt tẫm tơi ngồi một đống, không biết đang nghĩ gì mà ngây ngẩn cả ra. Sở Thần vừa cảm thấy tức giận lại vừa buốn cười. Xem ra hắn đã dọa vật nhỏ này sợ rồi!!!

Vừa tiến tới định đưa xâu cá cho y thì nghe thấy y lẩm bẩm nào là‘thịt mình chắc không ngon’, ‘xương mình nhiều lắm, nhai rất đau răng’…… làm hắn rốt cuộc nhịn không được cười to ra tiếng. Đương nhiên tiếng cười phát ra là những âm thanh đáng sợ.

Nghe thấy tiếng gầm gừở sau lưng, Mạc U giật nảy người lên, quay đầu nhìn lại, càng nhìn y càng cảm thấy ý nghĩ của mình không sai. Chó bình thường không thể nào to lớn như vậy, lại còn lớn lên một cách nhanh chóng chỉ sau một đêm nữa chứ… Chắc chắn là cẩu tinh rồi, nhưng sao đến tận bây giờ nó mới muốn ăn thịt y chứ!?  Thấy nó dần áp sát mình, y theo bản năng từ từ lùi ra sau đến khi đụng phải vách đá, không còn đường lui nữa mới ngước đầu lên, nhắm nghiền hai mắt đã hơi ươn ướt lại. Oaa đãđến lúc rồi sao!?! Hức… y rất sợđau nha… hy vọng làđược nuốt chửng…

Nhìn bộ dạng như sắp bị lên thớt của y, Sở Thần cảm thấy thú vị vô cùng, dùng đầu gối cũng biết vật nhỏ này đang loạn tưởng cái gì, nhìn hơi nước chầu chực nơi khóe mắt Mạc U, thôi không chọc y nữa, tiếp tục sợ rằng y sẽ khóc lên mất – lúc đó người khó chịu lại là hắn.

Quay lưng đi vào góc trong hang, ngoạm lấy một bộ y phục mới rồi trở lại chỗ con mồi đang chờ chết kia, đặt y phục trước mặt y, liếm nhẹ lên khóe mắt y một cái, nhìn thấy đối phương khẽ rùng mình thì mới hài lòng xoay người về chỗ của mình nằm xuống.

Trước khi ăn thịt con mồi, ta cần phải vỗ béo nóđã…Đầu sói nào đó bắt đầu lẩm bẩm khẩu quyết.