Thang Nhai tuyệt không ngờ tới giữa đường lại nhảy ra một tên hổ báo như Đường Thời. Tỳ Hưu lâu giăng bẫy chính là để bắt được người áo xám này, lại không ngờ gã còn có chút bản lĩnh, thế mà lại muốn chạy thoát khỏi tay hắn.

Lúc này đây, nhìn người áo xám đã bị đá ngã trên đất, ánh mắt Thang Nhai cuối cùng cũng chuyển về phía Đường Thời vừa đột nhiên ra tay.

Người trẻ tuổi này, thật là lệ khí đầy người.

Thang Nhai từng bước đi tới, đến bên cạnh người áo xám rồi giơ tay ra, bàn tay như có lực hút kéo đối phương lên. Dường như đã tính toán từ trước, bàn tay hắn vừa vặn ấn lên đỉnh đầu người áo xám, Thang Nhai ngâm nga nói: "Tưởng thoát được sao?"

Bên môi người áo xám còn dính máu tươi, gã oán hận liếc nhìn Đường Thời một cái rồi cười gượng: "Thang tiên sinh thật lợi hại."

"Ta đương nhiên là lợi hại." Thang Nhai cười tủm tỉm, "Ngươi thật sự cho rằng màn kịch lớn nhất của buổi đấu giá này là linh bảo thất phẩm sao? Lừa ngươi thôi..."

Đường Thời đứng một bên nghe cũng dần dần hiểu ra sự việc.

Có vẻ buổi đấu giá lần này chính là cái bẫy dành riêng cho người áo xám. Đường Thời còn nhớ rõ lúc trước gã mua một món pháp bảo tên là Thiên Ma đoạn nhận, đó là ma khí, là vũ khí mà người tu ma ưa dùng, vậy có nghĩa là...

Hơn nữa sau đó khi linh bảo thất phẩm xuất hiện, người áo xám này lại muốn ra ngoài trước, quả nhiên là có ý đồ xấu. Chỉ là không biết thân phận của gã là gì mà lại có thể khiến Thang Nhai bỏ công sức như vậy để truy bắt.

Người áo xám tức đến khó thở, "Người tu tiên mà cũng đê tiện như vậy – a..."

Hắn đột nhiên kêu thảm, chỉ thấy trên tay Thang Nhai toả ra một luồng sáng, đồng thời con ngươi phía sau kính mắt lại một lần nữa ánh lên màu lam nhàn nhạt, "Đối phó với ma tu các ngươi còn cần quan tâm đến nhân nghĩa sao? Sưu Hồn*..."

*Sưu: lục xoát, tra xét

Sưu Hồn thuật, chỉ có thể sử dụng với tu sĩ thấp hơn mình ít nhất hai đại cảnh giới, nếu không sẽ vô dụng, thậm chí còn có thể bị phản phệ. Lúc trước Yến Hồi Thanh phán đoán tu vi của Thang tiên sinh tối thiểu phải là Xuất Khiếu kỳ, mà tu vi của người áo xám này chỉ tương đương với Đường Thời, bị sưu hồn cũng là đương nhiên.

Có điều, người bị sưu hồn gần như chắc chắn sẽ trở thành phế nhân.

Loại hành vi như sưu hồn vốn chính là việc tổn hại âm đức, hơn nữa còn gây ra thương tổn không thể vãn hồi đối với người bị sưu hồn.

Cho đến bây giờ còn chưa có ai nghe nói tới phương pháp sưu hồn nào hoàn toàn vô hại.

Đường Thời và Yến Hồi Thanh đều nhìn mà lạnh cả người.

Người áo xám thất khiếu* chảy máu, toàn thân run rẩy không ngừng, làm người chứng kiến cũng phải run rẩy theo.

*Thất khiếu: bảy lỗ trên đầu, bao gồm hai hốc mắt, hai lỗ mũi, miệng, hai lỗ tai

Ánh sáng xanh trong mắt Thang tiên sinh đột nhiên loé mạnh hơn, dường như đã nhìn thấy rất nhiều thứ trong đầu người áo xám, sau đó khoé môi hắn nhếch lên cao hơn. Hắn nhẹ nhàng thả tay ra, cùng lúc đó một ngọn lửa màu lam nhạt bùng lên trên tay hắn, thiêu người áo xám thành tro bụi. Gã đã hoàn toàn tan biến, mà túi trữ vật rơi trên mặt đất lại không tổn hại mảy may.

Thang tiên sinh xoá bỏ ấn ký thần thức trên túi trữ vật rồi thuận tay ném cho Vân Cẩm đang nơm nớp lo sợ phía sau: "Thu dọn chỗ này đi."

"Vâng." Giọng nói hơi run run, Vân Cẩm cung kính đáp lời.

Ngay sau đó, Thang tiên sinh liền nhìn về phía Đường Thời, cười nói: "Cước pháp và tu vi đều khá tốt, sát khí cũng không tồi."

Yến Hồi Thanh thực ra không ngờ Đường Thời lại đột nhiên bộc phát ra một cước đẹp như vậy. Quả là một chuyên gia đột kích lão luyện, bề ngoài nhìn có vẻ ôn hoà nhã nhặn, chẳng qua là không thèm tỏ thái độ, đến khi ra tay thì tuyệt không lưu tình, mà động thủ xong lại trở về với bình tĩnh tuyệt đối.

"Chút tài mọn mà thôi, đối với Thang tiên sinh chắc cũng chẳng là gì." Đường Thời cực kỳ khiêm tốn.

Thang tiên sinh không phải hạng người mà họ có thể dây vào. Người này dám công khai làm những việc như vậy, chứng tỏ không gì có thể làm hắn kiêng dè. Một khi thực lực đạt tới cảnh giới nhất định liền có thể không cần quan tâm cái nhìn của người khác, sức mạnh chính là chân lý.

Dường như Thang tiên sinh còn có việc cần làm, hắn cười một tiếng, dùng ngón tay cuốn lấy sợi xích bạc rũ xuống từ gọng kính rồi quay người rời đi.

Đường Thời và Yến Hồi Thanh đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Trước khi rời khỏi hành lang bừa bộn này, họ quay đầu nhìn lại nơi người áo xám biến mất — chỉ với một ngọn lửa đã hoàn toàn tiêu huỷ một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, đúng là mỗi cái phất tay của tu sĩ đẳng cấp cao đều nhuốm đầy sát khí.

Rất nhiều người không biết rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khi tới nơi chỉ thấy Thang tiên sinh ra tay với một tu sĩ cấp thấp nên trong lòng đều có chút sợ hãi.

Là một trong số ít người biết rõ mọi việc, Đường Thời và Yến Hồi Thanh lại không phản ứng gì. Yến Hồi Thanh dẫn Đường Thời trở lại hậu đường, sau đó hai người được đưa tới nơi giao dịch chính thức.

Bây giờ Yến Hồi Thanh mới được nhận trực tiếp mấy món đồ mình đấu giá lúc trước, đồng thời cũng có người đưa cành cây Tam Mộc cho Đường Thời. Sau khi bảo hắn kiểm hàng rồi cất đồ xong, người kia lại hỏi mượn thẻ bài của hắn, vì vậy Đường Thời đưa thẻ bài lúc trước Vân Cẩm giao cho mình ra.

"Kim ngạch giao dịch hôm nay của ngài tổng cộng là bốn mươi chín ngàn một trăm linh thạch. Lượng giao dịch vượt quá một ngàn được tăng lên cấp hai, quá mười ngàn tăng lên cấp ba, hiện tại kim ngạch của ngài chưa tới một trăm ngàn nên cấp bậc của ngài là cấp ba."

Nhân viên kia làm việc rất nhanh nhẹn, hắn vừa nói vừa lấy ra hai miếng bạch ngọc rồi ấn vào thẻ bài của Đường Thời, vậy là ba trên chín cánh hoa đã được nạm bạch ngọc.

"Trong túi trữ vật này là linh thạch ngài thu được, Tỳ Hưu lâu đã rút ra hai phần trăm giao dịch."

Kim ngạch giao dịch bao gồm cả mua vào và bán ra, Đường Thời mua hết mười ngàn và bán được ba chín ngàn một trăm, cộng lại mới nhiều như vậy.

Được như thế cũng nhờ đây là sàn đấu giá cao cấp nên đồ đấu giá đều rất có giá trị, nếu là sàn đấu giá bình thường thì giá trị giao dịch sẽ không quá lớn.

Đường Thời nhận lấy thẻ bài, chỉ nhìn thoáng qua rồi cất đi luôn.

Bên kia Yến Hồi Thanh cũng đã xong việc, ông gọi Đường Thời: "Nếu không còn việc gì nữa thì chúng ta về thôi."

Đường Thời gật đầu, đang định rời đi thì thấy Vân Cẩm đi vào phòng, cười nói với Đường Thời: "Xin ngài dừng bước. Người vừa mua được linh thuật ngài chế tạo muốn biết danh hào và cấp bậc linh thuật sư của ngài, không biết ngài có thể tiết lộ hay không? Nếu ngài không muốn nói, chúng ta sẽ báo cho người mua."

"Cấp bậc linh thuật sư?" Đường Thời hơi sửng sốt, lại thêm một khái niệm mà y không biết.

Yến Hồi Thanh giải thích: "Đây là lần đầu tiên y chế tác linh thuật, nên giờ y còn chưa có cấp bậc."

Đôi mắt Vân Cẩm lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc, nàng đưa ngón tay lên che miệng, sau đó cười nói: "Nếu đã vậy thì cũng không cần báo danh hào nữa. Đúng rồi, linh thuật của ngài đã được giám định là tam phẩm, chứng tỏ ngài có năng lực chế tạo ra linh thuật tam phẩm, cho nên chắc chắn sẽ được xếp vào hàng linh thuật sư cấp ba. Chúng ta cũng có hợp tác với Vạn Cơ lâu, nếu hiện tại ngài còn chưa được phân cấp, chi bằng — ngài đi cùng ta, chỉ một lát là có thể làm xong thủ tục đăng ký."

Đường Thời nhìn về phía Yến Hồi Thanh, Yến Hồi Thanh gật đầu cười: "Mới Trúc Cơ kỳ đã trở thành linh thuật sư tam phẩm, ngươi thật sự lợi hại đấy."

Đường Thời thật sự không có khái niệm gì với mấy danh hiệu này, nên nếu Yến Hồi Thanh không những không phản đối mà còn có vẻ rất ủng hộ thì hắn cứ đi thôi.

Bọn họ ra khỏi phòng giao dịch, vừa đi sang bên cạnh đã tới trước một cánh cửa sổ trông rất giống hiệu cầm đồ.

Vân Cẩm hô lên: "Thuỷ Sinh, vị khách này muốn đăng ký phân cấp linh thuật sư, đây là tư liệu về linh thuật y chế tạo."

Nói xong, nàng đưa một viên ngọc giản vào trong cửa sổ, có lẽ là ngọc giản ghi lại thông tin về hai linh thuật của Đường Thời. Vật này xem như đã được Thang Nhai giám định, ắt hẳn sẽ không có vấn đề gì, người bên trong chỉ mất một lát đã xem xong nội dung trong đó.

"Quả là một linh thuật tốt, đăng ký đi."

Người nọ cười một tiếng, liền thấy bên trong loé lên một luồng sáng, rồi một viên ngọc giản bay ra ngoài: "Ghi lại thông tin của ngài vào ngọc giản là xong."

Đường Thời dùng linh thức thăm dò, phát hiện bên trong có một bảng đăng ký thông tin. Nội dung khá đơn giản, có tên họ, môn phái, tu vi hiện tại, lại còn có cả mấy mục linh tinh như sở thích cá nhân, làm người ta chỉ biết câm nín. Đường Thời tuỳ tiện điền vào, sau một lúc y nói "Đã xong", tiếp đó ngọc giản liền được thu lại.

Một lát sau, một tấm thẻ sắt màu đen được đưa ra, "Đây là thẻ bài của Vạn Cơ lâu chúng ta. Vạn Cơ lâu là công hội của toàn bộ linh thuật sư trên đại lục Linh Khu, sau này ở những nơi khác ngài cũng có thể đến Vạn Cơ lâu chọn mua linh thuật hoặc giám định đẳng cấp cho linh thuật mới chế tạo, hạng mục nào cũng có, chỉ xem ngài có muốn tham gia hay không. Cộng đồng linh thuật sư cũng có rất nhiều hoạt động, nếu ngài thấy hứng thú thì có thể chú ý thông tin của Vạn Cơ lâu."

Cảm giác này thật là... Các ngành nghề đều có tổ chức của riêng mình nha.

Đây chỉ là thẻ chứng minh thân phận mà thôi, Đường Thời nhận lấy.

Bọn họ ra ngoài, trước khi đi Vân Cẩm còn nói với Đường Thời: "Nếu ngài lại chế tạo thêm được linh thuật mới thì có thể mang thẳng đến Tỳ Hưu lâu, hoặc sau này ngài cần tài liệu quý hiếm gì cũng có thể liên hệ với chúng ta, Tỳ Hưu lâu dù sao cũng là sàn đấu giá, cái gì cũng có thể có, nhanh và tiện hơn nơi khác nhiều."

Đây là đang lôi kéo khách hàng cho Tỳ Hưu lâu sao?

Ý đồ tạo quan hệ của Vân Cẩm khá rõ ràng, Đường Thời chợt cảm thấy bây giờ mình đã có thể coi là có cảm giác tồn tại rồi.

Ycười cười, chỉ nói mình còn chưa biết có thể tạo ra được linh thuật mới hay không, đến lúc đó rồi tính.

Bây giờ đã là giờ Tý (23 giờ đến 1 giờ), lúc bọn họ trở về trời đã hoàn toàn tối đen, Yến Hồi Thanh bấy giờ mới nói với Đường Thời: "Linh thuật sư tam phẩm tuy không so được với luyện đan sư tam phẩm nhưng cũng đã có thể coi là tôn quý, so với tu sĩ Kim Đan kỳ chạy đầy đường bây giờ thì linh thuật sư tam phẩm hiếm thấy hơn hẳn. Đến khi thanh danh của ngươi lưu truyền ra ngoài, sợ là sau này sẽ có vô số người tìm tới cửa, ha ha ha... Của quý như ngươi thế mà lại gia nhập Tẩy Mặc các chúng ta, ha ha ha..."

Yến Hồi Thanh cười cực kỳ khoái trá, tiếng cười vang vọng khắp núi Chiêu Diêu.

Một già một trẻ buổi chiều ra ngoài đến tối mới về, nhưng cũng không phải là chuyện gì đáng ngờ. Chỉ là tham gia đấu giá mà thôi, ai sẽ lời ra lời vào chứ.

Trước khi chia tay, Yến Hồi Thanh còn dặn Đường Thời phải cố gắng cho đợt kiểm tra bảy ngày sau rồi mới rời đi.

Đường Thời đứng tại chỗ, bỗng cảm thấy mình có thể coi là thắng lợi trở về.

Xung quanh không một tiếng động, hắn đứng dưới cây đa bên sườn dốc, đột nhiên rất muốn nói chuyện với ai đó.

"Ân Khương, lúc đó ngươi có thấy ma tu kia không?"

"Cảm nhận được." Ân Khương uể oải đáp, lại phàn nàn: "Ngươi đó, đừng có mà cứ đến tối mới gọi ta được không? Buổi tối không được ngủ ngon sẽ ảnh hưởng tới làn da của phụ nữ đó, ngươi đã nghe nói tới giấc ngủ làm đẹp da bao giờ chưa? Thiệt tình..."

Sao y biết được da của yêu tu mà cũng bị ảnh hưởng bởi giấc ngủ chứ, nhưng hắn biết thừa nàng chỉ đang tán nhảm mà thôi. Đường Thời mặc kệ mấy câu kia, lại hỏi: "Ta đột nhiên muốn biết tu vi của ngươi là gì."

"Nếu xét theo tiêu chuẩn của nhân loại thì ta là yêu tu Đại Thừa kỳ đó nha." Ân Khương dương dương tự đắc.

"Vậy ngươi có biết tu vi của vị Thang tiên sinh kia không?" Đường Thời lại hỏi.

Ân Khương chần chờ một chút rồi mới nói: "Tu vi của hắn hẳn là hậu kỳ Xuất Khiếu, đang dần tiến tới Quy Hư kỳ, nhưng có thể thành công hay không còn chưa biết. Sao tự nhiên ngươi lại muốn hỏi cái này?"

Đường Thời nhìn lòng bàn tay mình, trước giờ mọi người đều nghĩ hai ấn ký trên lòng bàn tay y là vết bớt kỳ lạ nào đó, hoặc nếu có nghi ngờ y mang bí mật thì cũng sẽ không liên hệ ấn ký trên tay với pháp bảo này nọ. Kể cả bản thân Đường Thời cũng vậy, nếu y thấy trên mặt hoặc tay người khác có hình vẽ thì cũng sẽ không suy nghĩ gì nhiều.

Nhưng hôm nay y lại được chứng kiến Sưu Hồn thuật...

Nếu sau này có ai đó sưu hồn y thì phải làm thế nào để giữ được bí mật về Trùng Nhị bảo giám và Phong Nguyệt thần bút?

Y thậm chí còn nghĩ Ân Khương nhiều khả năng đã biết bí mật về hai hình vẽ trên tay mình. Nhưng Ân Khương không nói gì, thì y cũng cứ coi là nàng chưa biết thôi.

"Ta muốn biết... có cách nào để tránh việc bị sưu hồn không?"

"Sưu Hồn thuật vốn là yêu thuật, giờ lại bị tu sĩ nhân loại học lỏm. Các ngươi cái tốt không học, lại đi học mấy thứ bàng môn tà đạo này." Ân Khương nghe tới cái tên Sưu Hồn liền bật cười, cảm thấy việc này thật đáng chế nhạo, nàng nói: "Ta có biện pháp, nhưng mà... sao ta lại phải nói cho ngươi?"

"Nếu ta muốn giao dịch thì sao?" Đường Thời vẫn còn nhớ điều kiện Ân Khương đưa ra ngày đó.

"..."

Ân Khương lập tức trầm mặc. Nàng lưỡng lự hồi lâu rồi mới đột nhiên thốt lên: "Hoá ra hôm đó ngươi không hề ngủ sao?"

"Ừ." Đường Thời rất thản nhiên.

Ân Khương hết nói nổi. Nàng mắng một câu "Đê tiện", sau đó mới nói: " Ta muốn trở về Thiên Chuẩn Phù Đảo, còn muốn thoát khỏi cái hộp này, nhưng mà Thiên Chuẩn Phù Đảo rất nguy hiểm với nhân loại."

"Bây giờ không giống ngày xưa."

Đường Thời đột ngột cắt lời nàng. Y cũng biết nàng đang thắc mắc, liền nói tiếp, "Tỳ Hưu lâu đã mở rộng kinh doanh đến tận Thiên Chuẩn Phù Đảo, chứng tỏ hiện giờ nơi đó đã rất khác so với thời ngươi bị nhốt vào hộp, ít nhất là quan hệ giữa yêu tu và nhân loại cũng không căng thẳng như ngươi nghĩ."

Vậy nên không phải không thể đi vào, nhưng vẫn còn một vấn đề: "Hiện tại thực lực của ta không đủ."

"Thực ra ngươi đã tính hết rồi chứ gì? Một khi ta đồng ý giao dịch với ngươi, sau này ta sẽ phải bày mưu tính kế giúp ngươi, không để ngươi rơi vào tay người khác, càng không được để ngươi bị sát hại, bởi không chắc sau này sẽ còn ai khác ngoài ngươi bằng lòng giúp đỡ ta." Giọng nói Ân Khương hơi run rẩy, có vẻ rất phẫn nộ.

Nhưng Đường Thời lại nói: "Con người ta vốn rất bỉ ổi, nhưng thực ra không đến mức bỉ ổi như ngươi nghĩ."

Nghe thế, Ân Khương lại trầm mặc một lần nữa.

Giao dịch giữa người và yêu sao...

Đường Thời suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Nếu ta đi đến Thiên Chuẩn Phù Đảo, chắc chắn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, vì thế không thể đòi thù lao thấp được. Chỉ một việc giải quyết nguy cơ bị sưu hồn có lẽ là không đủ."

"Điều này ta biết rõ, ta chỉ đang cân nhắc mà thôi." Ân Khương thở dài, "Bây giờ trừ ngươi ra cũng chẳng còn ai giúp được ta nữa. Đổi thành người tu Đạo bình thường, nếu không một kiếm chém luôn thì cũng sẽ giao ta cho sư môn, nào có như ngươi... Được, ta sẽ giúp ngươi. Đừng kháng cự linh thức của ta, dẫn linh thức của ngươi lại tiếp xúc với nó."

Đường Thời nghe lời làm theo, một lát sau liền cảm nhận được có thứ gì đó nhẹ nhàng chui vào trong thức hải, trông giống như chữ viết — đó là một linh thuật sao?

"Thực ra tu luyện luôn có hai loại, một loại là tu luyện linh lực từ bên ngoài, còn một loại khác là tập trung tu luyện tinh thần lực, loại này có thể tác động trực tiếp tới linh thức của ngươi."

Lão yêu quái như Ân Khương hiểu biết rất rộng, giờ Đường Thời được nàng chỉ điểm, liền có cảm giác như được khai sáng, "Đại đa số thời điểm, tu vi của tinh thần tương đương với tu vi của thân thể, ví dụ như cấp bậc tinh thần của tu sĩ Nguyên Anh kỳ chắc chắn sẽ cao hơn