Diệp Tinh vẫn có thể đùa giỡn với hắn chứng tỏ cô nàng là một người cực kỳ thoáng, điều này khiến Lưu Anh Nam yên tâm hơn, đồng thời cũng rất mong chờ, thông qua sự kiện lần này có thể khai phá con đường nghệ thuật của cô nàng. Thực ra đây cũng là con đường ắt phải trải qua của đa số diễn viên, rất nhiều ngôi sao nữ đều vào nghề theo con đường ngây thơ trong sáng, giang hồ xưng là "cà-vạt hồng". Dần dần theo tuổi tác tăng lên, nếp nhăn nhiều thêm, làn da nhão chảy, số lượng mỹ phẩm tăng thêm, scandal gấp bội, bỗng nhiên ngôi sao nữ ngây thơ trong sáng ấy trong một chương trình long trọng nào đó liền trễ ngực lộ núm, váy ngăn che mông, chính thức tuyên bố bước vào hàng ngũ ngôi sao nữ gợi cảm. Lượng fans ủng hộ cô ta trước đây cũng theo tuổi tác tăng lên, hoặc biến thành dê xồm hoặc trở thành ông chú đáng khinh, chỉ nhìn bề ngoài ngây thơ trong sáng đã không thể nào thỏa mãn họ cùng thẩm mỹ quan phát triển theo thời đại nữa rồi. Thần tượng ngọc nữ trước đây đột ngột thay đổi, lộ ra "núi đồi chập trùng" họ khát vọng đã lâu, đương nhiên sẽ mừng rỡ như điên, tiếp tục ủng hộ, cho dù "cà-vạt" đã đen nhưng vẫn ủng hộ hết mình.

Ngay trong nỗi chờ mong của Lưu Anh Nam, Diệp Tinh liền đi mất. Trước khi đi cô nàng còn lén lút nhét một vật thể mềm mại vào trong tay hắn, nói là món quà nhỏ. Thừa dịp Lăng Vân tiễn cô nàng xuống tầng Lưu Anh Nam liền mở ra, không ngờ là chiếc quần lót nhỏ đáng yêu in hình chú gấu mèo ngặm lá trúc kia.

Cho dù hình vẽ rất mê người nhưng càng khiến Lưu Anh Nam lưu tâm chính là, trong chiếc quần lót, ở vị trí trung tâm chập hẹp kia, không ngờ có một mảng vết ướt chưa khô, ở giữa còn có vài tia máu. Đây… lẽ nào chính là quần lót nguyên mùi mang theo vết máu trong truyền thuyết?

Diệp Tinh có ý gì? Lưu làm kỷ niệm? Nhưng tia máu là từ đâu mà có? Cô nàng thật sự dùng ngón tay nghiệm chứng một phen, kết quả biến giả thành thật, muốn tính lên đầu mình sao?

Không kịp cho hắn nghĩ nhiều, Lăng Vân lại xuất hiện. Hắn vội vàng nhét quần lót vào, Lăng Vân vừa vào cửa liền bắt đầu nhón cằm quan sát hắn, giống như một bà vợ với lòng nghi ngờ cực lớn đang khám xét ông chồng về nhà lúc nửa đêm. Xem xem trên quần áo có sợi tóc hay không, trên người có dấu son môi hay không, ngửi ngửi có mùi nước hoa lưu lại hay không, đôi mắt trợn trừng như chuồng đồng, lỗ tai vểnh lên như ăng-ten. Chẳng trách mọi người thường nói, vợ quản chặt ông chồng thấy vợ như chuột thấy mèo, Lăng Vân có chút tiềm chất giống như cảnh sát trưởng Blackcat.

- Cô… -Lưu Anh Nam yếu ớt mở miệng, lại giống như châm ngòi nổ, Lăng Vân lập tức nổi giận: Text được lấy tại http://truyenfull.vn

- Cô cái gì mà cô, lớn từng này rồi lúc ngủ không ngờ vẫn đái dầm, tôi đều mất mặt thay anh!

- Tôi…? –Lưu Anh Nam không hiểu gì cả chỉ vào mũi mình, Lăng Vân tức giận nói:

- Tôi cái gì mà tôi. Tôi biết cả rồi, Diệp Tinh nói hết cho tôi rồi, nói anh nằm mơ đái bậy mọi nơi, kết quả đái ra quần.

- Haizz, anh xem anh lớn từng này rồi mà còn… Song điều này cũng không thể trách anh, từ nhỏ đã là cô nhi, một mình phiêu bạt, không có thói quen sinh hoạt đứng đắn, quả thật rất đáng thương. Đây, chỗ này cho anh. –Lăng Vân chuyển giọng, lập tức từ một bà vợ hung hãn biến thành cô vợ dịu dàng hiền hậu, đưa cho Lưu Anh Nam một tờ giấy.

Lưu Anh Nam cúi đầu nhìn, không ngờ là một tờ giấy, bên trên viết một chuỗi số 0. Hắn lẩm nhẩm ba lần mới nhìn rõ, chẵn một trăm vạn. Lưu Anh Nam run rẩy đôi môi, mắt ngấn lệ, không dám tin vào mắt mình, yếu ớt hỏi:

- Đây là phí bao nuôi sao?

Lăng Vân tay đấm chân đá đánh ngã Lưu Anh Nam lên ghế sô pha, tức giận nói:

- Phí bao nuôi cái đầu anh. Tiền này là tiền tôi và Diệp Tinh thương lượng, muốn quyên tặng cho cô nhi viện kia. Có điều Diệp Tinh đã đi rồi, gần đây có rất nhiều phóng viên trông chừng tôi, tôi không tiện ra mặt, cho nên đành làm phiền anh thay chúng tôi quyên tiền cho cô nhi viện ấy. Đúng rồi, tên của cô nhi viện đó là "Mái Ấm Đôi Cánh"!

- Hả? –Lưu Anh Nam thoáng cái sững sờ. Hắn ngơ ngác nhìn Lăng Vân, nhìn nụ cười mỉm hiền hòa thánh khiết lại hơi mang theo vẻ láu lỉnh trên mặt cô nàng, Lưu Anh Nam đã hiểu rõ. Thì ra cô nàng từng điều tra hắn, bởi vì "Mái Ấm Đôi Cánh" chính là cô nhi viện từng thu dưỡng hắn năm đó, do một người hảo tâm chưa từng lộ mặt bỏ vốn xây dựng. Trên tường cô nhi viện có một câu nói vĩnh viễn không phai mờ, là do vị người hảo tâm này viết:

- "Tôi là một con quạ đen, dùng đôi cánh đơn bạc tận khả năng bảo vệ những chú quạ non trưởng thành. Khi đôi cánh của chúng trưởng thành, hãy nhớ quay về chăm sóc cha mẹ chúng!"

Những lời này trước sau luôn khắc ghi vào trong đầu Lưu Anh Nam, từng giây từng phút đều không dám quên. Quạ, toàn thân đen kịt, bộ mặt xấu xí, bị mọi người ghét, lại không biết câu chuyện quạ quay về chăm sóc cha mẹ kia rất nhiều người đều không làm được. Quạ nuôi dưỡng quạ non, một ngày kia quạ mẹ già bay không nổi, quạ non sẽ bất chấp tất cả tìm thức ăn nuôi mẹ mình. Đây là biểu hiện của hiếu nghĩa, phụng dưỡng cha mẹ là việc thiên kinh địa nghĩa, nhưng rất nhiều ngay cả con quạ đều không bằng.

Lúc vị thiện nhân xây dựng cô nhi viện này làm việc thiện, vẫn không quên truyền đạt tư tưởng chữ hiếu, giáo dục những đứa trẻ đáng thương được che chở này. Đáng tiếc thay, đến bây giờ Lưu Anh Nam cũng không biết vị thiện nhân này là ai. Nghe Lăng Vân lúc nãy nói, vị thiện nhân này đã qua đời, nhưng Lưu Anh Nam vững tin, đôi cánh quạ đen của ông sẽ biến thành trắng muốt thánh khiết, dẫn ông lên thiên đường…

Uống nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ kẻ trồng cây, quạ quay về chăm sóc cha mẹ… đây đều là những điển cố từ nhỏ chúng ta đã nghe thuộc làu làu. Tri ân tất báo, hiếu thuận cha mẹ là việc thiên kinh địa nghĩa, nhưng con người vốn tự cho là đứng đầu vạn vật lại có rất nhiều người ngay cả động vật đều không bằng.

- Người hảo tâm không biết tên kia đã qua đời rồi, con cái của ông ta không đồng ý tiếp tục bỏ tiền duy trì sự hoạt động của cô nhi viện. Trong đó còn có rất nhiều đứa trẻ kham khổ, chỉ dựa vào vài vị hảo tâm miễn cưỡng duy trì, khoản tiền này hẳn rất quan trọng với họ. –Lăng Vân vẻ mặt thánh khiết nói.

Lưu Anh Nam rất hổ thẹn, trong lòng khắc ghi tri ân tất báo, quạ đen phụng dưỡng cha mẹ, nhưng chưa từng làm gì cho cô nhi viện. Đương nhiên hắn cũng không có năng lực gì, đều nói trẻ nhà nghèo trưởng thành sớm, nhưng bạn dõi mắt mà nhìn xem, thời đại này lại có mấy đứa trẻ nhà nghèo hoặc trẻ mồ côi nào có một ngày vươn cao bay xa rồi quay về báo đáp xã hội? Ngay cả những món tiền được gọi là quỹ khuyến học, trợ giúp người nghèo, học bổng gì đó đều vào trong tay đám đời hai không học vấn không nghề nghiệp, xuất thân danh giá kia, thứ gọi là miệt mài chăm chỉ đều là chuyện hão huyền!

May mắn trên thế giới còn có vị thiện nhân vô danh kia và người hảo tâm thích giúp đỡ người như Lăng Vân. Lưu Anh Nam rất kích động cầm chi phiếu, giống như cầm linh đan diệu dược có thể cải tử hoàn sinh vậy. Đây đúng là tiền cứu mạng mà, cô nhi viện kia chính là nhà hắn, những đứa trẻ ở đó chính là anh chị em của hắn. Hắn thật lòng thật dạ cúi người hành lễ với Lăng Vân, nghiêm túc nói:

-Cám ơn, cám ơn sự trợ giúp của cô, cảm ơn nghĩa cử cao đẹp của cô!

Lăng Vân đâu ngờ rằng, trong mắt người đàn ông luôn hi hi ha ha, bất cần đời này lại ngân ngấn nước mắt. Cô nàng vội vàng vươn tay đỡ hắn, dùng nụ cười mỉm của mình lau đi nước mắt của hắn:

- Đừng khách khí mà. Tiền này cứ coi như là phí bao nuôi đi.

- Được, bao nuôi thì bao nuôi, cô nói xem muốn tôi hầu hạ cô thế nào đây? –Lưu Anh Nam ngay tức khắc muốn cởi quần đùi, chuẩn bị sử dụng vốn liếng từ thân thể, kết quả bị Lăng Vân giẫm chân một cái. Cô nàng đỏ mặt giận dữ:

- Đừng có mơ. Ai muốn bao nuôi anh chứ, tôi bao nuôi những đứa trẻ trong cô nhi viện kia kìa.

- À. – Lưu Anh Nam giật mình hiểu ra, cười nói:

- Thì ra cô thích dưỡng thành!

*Dưỡng thành: đại loại như nuôi gà nuôi vịt từ trong trứng rồi chờ lớn lên để thịt.