Trở lại cô nhi viện giống như trở về nhà, giấc ngủ này Lưu Anh Nam ngủ vô cùng ngọt ngào. Vào lúc sáng sớm hắn bị tiếng đánh răng đánh thức, mở mắt nhìn, thì ra Hồng Hà chẳng những mặc quần của hắn, còn moi được quần lót từ trong túi của hắn, vừa mới giặt xong, bây giờ tay cầm quần lót vung vẩy tới lui như vác một lá cờ, cô nàng đang toàn lực hong khô nó.

Nhưng Lưu Anh Nam không rõ lắm, nếu cô nàng đã lục được quần lót của mình thì hà tất phải mặc quần dài nam của hắn chứ? Hắn vén chăn lên nhìn, quần lót của hắn cũng không thấy đâu, đồng thời còn ngửi thấy một vài mùi khác thường.

Hồng Hà lúc này cũng phát hiện hắn đã tỉnh, nhất thời nổi giận đùng đùng xông tới, quần lót trong tay hệt như cờ lệnh chỉ vào mũi Lưu Anh Nam nói:

- Tên khốn đáng chết, bà đây bất chấp tất cả cũng phải khiến anh nếm thử cảm giác không có quần lót, không xuống được giường, không ra khỏi cửa! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Mắc bệnh gì thế? Ăn thuốc nổ à? –Lưu Anh Nam nhìn Hồng Hà như muốn cắn người, buồn bực nói.

Hồng Hà hừ lạnh một tiếng hoàn toàn không đếm xỉa tới hắn, cứ thế mặc quần của hắn, cầm quần lót của mình thở phì phò ra khỏi cửa, để lại Lưu Anh Nam đang ù ù cạc cạc. Bỗng nhiên, hắn phát hiện ra một bãi nước ở dưới giường, dưới ánh mặt trời nó hơi hiện màu vàng xỉn, còn có một thứ mùi kỳ quái đang tỏa ra. Đồng thời Lưu Anh Nam còn phát hiện ra chiếc quần màu vàng nhạt Hồng Hà mặc lúc sáng, ở chính giữa phần đũng cũng phát hiện vết nước mang theo mùi kỳ quái, lại nhìn qua nếp nhăn lưu lại trên giường, lẽ nào…?

Trang thiết bị của cô nhi viện khá đơn sơ, trong phòng vốn không có nhà vệ sinh hoặc nhà tắm, chỉ có căn nhà vệ sinh đơn giản có thể chứa hơn mười người cùng lúc ở trong sân. Cho nên, nếu có tật xấu đi tiểu đêm, bất kể mùa đông hay mùa hè đều phải đi nhà vệ sinh ở trong sân.

Có điều, tối qua quần lót của Hồng Hà bị Lưu Anh Nam giấu đi, mà con người ta có ba điều vội, cô nàng vội đến không nhịn được, nhưng bởi vì không có quần lót nên không dám ra khỏi phòng. Thực ra đêm hôm khuya khoắt mọi người đều ngủ hết, cho dù cô nàng trần truồng ra ngoài cũng chưa chắc bị người ta nhìn thấy. Nhưng người như cô nàng, tự cho rằng là người từng tiếp thu giáo dục bậc cao, ra vào xã hội thượng lưu, không cần người khác ra quy định thì yêu cầu đối với bản thân cũng rất nhiều, cho nên cô nàng nhất thời do dự không quyết.

Song có quy củ hơn chăng nữa cũng không ngăn nổi sự trao đổi chất. Cuối cùng Hồng Hà bất đắc dĩ cắn răng, không mặc quần lót, mặc luôn chiếc quần dài bên ngoài của mình, chỉ tiếc thay đã quá muộn!

Cho dù ướt quần, giải quyết ngay tại chỗ nhưng cùng lắm cũng là chết vì sĩ diện, ít nhất còn tốt hơn người sống nhịn tiểu mà chết.

Càng buồn cười chính là, Hồng Hà đơn thuần vì báo thù Lưu Anh Nam không ngờ lại chẳng màng thể diện, lột quần lót của hắn rồi mặc quần dài của hắn, để hắn trần truồng toàn thân, định cho hắn không nhịn nổi, xem xem là nhịn tiểu chết hay là đái bậy ngay tại chỗ.

Chỉ đáng tiếc Hồng Hà còn đang chờ xem Lưu Anh Nam xấu mặt, thì không bao lâu đã nhìn thấy tên này quấn ga giường xuất hiện, hoàn toàn không thèm đếm xỉa, coi như hành vi nghệ thuật.

Hắn đi thẳng xuống phòng chứa đồ ở tầng dưới. Cho dù điều kiện ở cô nhi viện khá kham khổ nhưng vẫn có rất nhiều người hảo tâm đang quan tâm chú ý, thường xuyên sẽ có một ít quần áo quyên tặng được đưa tới. Cho nên ở đây có thể lo ăn lo uống nhưng tuyệt đối không lo mặc.

Lưu Anh Nam rất nhanh liền tìm được một bộ quần áo vừa người. Chỉ có điều không có quần lót vừa vặn, song một hai lần không mặc cũng chả sao, coi như để thoáng gió hít thở không khí vậy.

Đối với loại người chẳng biết xấu hổ này, Hồng Hà đành bó tay.

Trong phòng bếp dưới tầng, một bà dì trung tuổi đang bận rộn, bà dì vốn là người cung ứng đồ ăn cho cô nhi viện, mỗi ngày đều tới. Chỉ có điều gần đây do má má tuổi tác đã cao, mắt lại không tốt, cho nên bà đã không thể làm cơm. Mà bà dì cung ứng đồ ăn này cũng là người tốt bụng, chủ động gánh công việc một ngày ba bữa, hơn nữa còn miễn phí.

Cho nên Lưu Anh Nam tin chắc rằng trên thế giới vẫn còn nhiều người tốt. Mà lúc này Hồng Hà mặc quần của hắn, theo bên cạnh bà dì tốt bụng kia, một bên vừa làm trợ thủ một bên vừa học nấu ăn, công việc này sớm muộn có một ngày sẽ ập lên người cô nàng.

Lưu Anh Nam cũng không nhàn rỗi, tiếp tục leo thang sửa nóc nhà, thuận tiện dùng giấy dán lên cửa kính bị đập vỡ hôm qua. Lần bận rộn này lại là hơn nửa ngày, cũng không biết là Hồng Hà cố ý hay thật sự quên mất hắn, ngay cả ăn cơm đều không gọi hắn.

Trong lúc này Lăng Vân gọi điện thoại tới, hỏi hắn chỗ tiền đó đủ dùng hay không, nếu không đủ cô nàng vẫn có thể bỏ thêm một ít nữa. Loại nghĩa cử cao đẹp này khiến Lưu Anh Nam rất cảm động, thực ra hắn cũng nghe ra, hỏi thăm việc quyên tiền chẳng qua là một cái cớ, gọi điện thoại cho hắn mới là thật. Dù sao hai người vừa mới xác lập quan hệ, tuy không nói rõ nhưng đã xem như bắt đầu rồi. Hơn nữa Lăng Vân là một người phụ nữ thuần khiết, cố chấp, đây rất có khả năng là gian tình… không, là mối tình có ý nghĩa thực sự đầu tiên của cô nàng. Cho nên cô nàng vô cùng nghiêm túc, giống như một nữ sinh không rành chuyện đời, chớm nở tình yêu, giờ nào phút nào đều nhớ tới người tình giống như hít thở vậy. Nhưng cô nàng vẫn giữ lại một phần rụt rè, chủ động tìm Lưu Anh Nam cũng phải có một cái cớ hợp lý, đồng thời cũng ám chỉ Lưu Anh Nam phải chủ động hơn.

Điều này khiến Lưu Anh Nam rất xấu hổ, Lăng Vân nghiêm túc như vậy nhưng tối qua hắn còn quấn quýt với một phụ nữ khác trên giường, giấu quần lót của người ta, hại người ta đái bậy ngay tại chỗ.

Song vào thời đại này, thằng đàn ông nào mà chẳng phải kẻ lý tưởng cao xa, thằng đàn ông nào chẳng hy vọng bên cạnh mình đứng một cô gái xinh đẹp, ra ngoài dẫn theo một cô nhan sắc mặn mà; trong nhà giấu một cô có thể làm tình; phương xa có một cô nhớ mong; trong mộng giấu một mối tình đầu; tình cờ xuất hiện một cô lãng mạn…

Xã hội hiện nay có một danh từ bỗng sốt xình xịch, nhất thời dẫn tới sự tán đồng của tất cả mọi người, bất kể nam nữ đều thích từ này, nó gọi là: mập mờ!

Thực ra vào ngày nay, chỉ cần thân ở trong xã hội, là một phần tử thuộc xã hội thì đều có một đối tượng mập mờ. Nữ sinh thậm chí là cô giáo trong trường học, nữ đồng nghiệp trong đơn vị, cho dù là trạch nam không ra khỏi cửa nửa bước còn thỉnh thoảng tán gẫu vài câu với bà bán tào phớ dưới tầng cơ mà.

Cho nên Lưu Anh Nam cũng như thế, cũng rất hưởng thụ mập mờ với cánh phụ nữ.

Đương nhiên chỉ có hắn tự cho đây là mập mờ, Hồng Hà lại không cho rằng như vậy, hoàn toàn là Lưu Anh Nam dâm đãng, vô sỉ, hèn hạ đê tiện. Cho nên, lúc ăn bữa trưa, cơm xới cho Lưu Anh Nam là ít nhất, bát thì mẻ, đũa thì cái dài cái ngắn, cơm nấu không chín, trong rau có sâu.

Song Lưu Anh Nam không hề để ý, ngược lại vui vẻ chịu đựng. Lúc trước hắn ăn cơm ở đây, ngay cả gạo đều không có mà ăn, mỗi bữa một cái bánh bao rắn đanh đã không tệ lắm rồi.

Cơm nước xong xuôi, dỗ dành cho lũ trẻ ngủ trưa, Hồng Hà gọi điện thoại cho đứa em trai bại gia chi tử của cô nàng, muốn mau chóng mua lại mấy căn nhà này, không cần thấp tha thấp thỏm như thế nữa. Huống hồ, hơn trăm vạn tiền mặt để ở đây cũng không an toàn.

Nhưng sau khi điện thoại kết nối, thì đứa em thèm tiền như mạng của cô nàng lại chối đây đẩy, không ngờ lại yêu cầu trì hoãn. Hồng Hà nổi giận mắng vào điện thoại:

- Thằng phá sản, cậu có ý gì? Lẽ nào muốn kéo dài thời gian chờ lên giá sao? Tôi nói cho cậu biết, làm người đừng tham lam quá, coi chừng trắng tay đấy. Này, cậu ở đâu? Bên đó có tiếng gì vậy, sao lại có tiếng khóc, tiếng loa, tiếng chiêng trống, có phải cha xảy ra chuyện hay không? Đồ súc sinh, việc lớn như vậy không ngờ lại chẳng thông báo cho tôi, tôi sớm đã nói với cậu rồi, tôi sẽ không tranh đoạt một cắc tiền gia sản nào với cậu đâu, đồ súc sinh!

Hồng Hà hung ác mắng. Lưu Anh Nam từ trong điện thoại nghe thấy tiếng chiêng trống, rồi lại liếc qua Hồng Hà. Tuy cha cô nàng trọng nam khinh nữ khiến cô nàng nguội lòng, nhưng đó dẫu sao cũng là người cha ruột từng nuôi nấng nàng, giờ nghe thấy tiếng chiêng trống, vẫn không nhịn được nước mắt rơi như mưa, vội vàng lao ra ngoài…