Mọi người vừa khiếp sợ vừa tò mò đi theo Hồng lão tới tầng hầm chuyên biệt, bốn mặt là tường đồng vách sắt, chính giữa là một cánh cửa sắt cực lớn không một kẽ hở. Cách bảo an này so với kho vàng của ngân hàng chỉ có hơn chứ không hề kém.

Cảm xúc của mọi người vừa căng thẳng vừa kích động, nhất là em trai Hồng Hà, từ nhỏ cha gã đã coi tầng hầm thành cấm địa, cũng là nơi gã thường xuyên tới thám hiểm. Sau khi trưởng thành càng coi thành bảo tàng, giờ rốt cuộc gã đã có cơ hội tận mắt chứng kiến rồi.

Những vị hành gia đồ cổ khác cũng rất sốt ruột. Họ cũng tính là xem đồ cổ vô số, nhưng trân bảo hiếm thấy trên đời thực sự vẫn khiến họ động tâm. Hơn nữa công ty họ đại diện đều có thế lực cực mạnh trong ngành, đừng nói là đồ trộm mộ, cho dù là bảo vật quốc gia, tang vật trộm cắp họ cũng có khả năng mua bán mà không bị truy cứu trách nhiệm.

Cho dù biết ý của Hồng lão là muốn công khai những tang vật trộm cắp này, đến lúc ấy ắt sẽ giao nộp cho chính phủ. Đây mới là điều khiến họ đau lòng nhất, song có thể xem qua trước cũng tốt, biết đâu còn có thể làm một quả trộm long tráo phượng, đục nước béo cò.

Mọi người ai cũng có tâm tư riêng, chỉ có Hồng Hà nghiêm túc đẩy xe lăn cho cha, ánh mắt ôn hòa, không hề có tạp niệm, chỉ là khuôn mặt đỏ bừng, thi thoảng liếc Lưu Anh Nam một cái. Bảo vật bên trong là đào từ trong mộ ra, mà Hồng Hà hệt như muốn chôn Lưu Anh Nam vào trong mộ vậy.

Hồng lão đứng ngoài cửa chống trộm nghiêm mật cao lớn kia, có thể thấy được cảm xúc của ông rất nặng nề. Vì đồ đạc bên trong, ông giờ giờ phút phút phải sống trong sự hối hận và tra tấn, lại không thể chia xẻ với người khác. Cảm giác này người ngoài khó có thể trải nghiệm, có điều lúc này rốt cuộc phải kết thúc, đến lúc được giải thoát rồi.

Ông thuần thục ấn mật mã cửa chống trộm, mật mã này can hệ tới tài sản, thật sự là đến chết đều nhớ rõ rành rành, cho dù tuổi già lú lẫn cũng sẽ không quên được.

Ngay khi cửa chống trộm từ từ mở ra, trong nháy mắt tất cả mọi người ở đây đều ngừng hô hấp, mở to mắt nhìn không chớp mắt vào bên trong cửa, muốn ngay lập tức nhìn rõ ràng rốt cuộc là trân bảo hiếm thấy như thế nào.

Nhưng đúng vào lúc này, bên trong cửa bỗng thổi tới một cơn gió lạnh, hệt như dao sắt róc xương khiến cho người ta đau đớn toàn thân. Một mùi mục nát phả vào mặt, khiến người ta lộn ruột lộn gan muốn nôn mửa. Người đẹp đạo cô lẳng lặng đi theo đằng sau họ xem náo nhiệt lập tức lấy ra một tấm linh phù dán lên ngực mình, xách kiếm gỗ đào, tập trung tinh thần.

Lưu Anh Nam cũng cảm nhận được Âm khí mạnh mẽ đang lan tràn. Tuy nhiên cũng khó trách, bên trong đều là vật bồi táng bới từ trong mộ ra, chẳng những dính tử khí còn có cả oán khí của người chết, đương nhiên là đầy Âm khí rồi.

Khi cửa chống trộm mở ra hoàn toàn, toàn bộ mọi người đều sững sờ. Nơi đây đúng là một kho tàng mà, trên vách tường treo tranh chữ cổ xưa hào hùng, hoa cỏ chim cá sống động như thật, thư pháp chữ cổ hoặc cứng cáp hùng hồn, hoặc mây bay nước chảy. Trong kho tàng còn có rất nhiều lồng kính ngăn cách không khí hệt như hội triển lãm vậy, bên trong chứa đầy mã não, bảo thạch khổng lồ rực rỡ ánh sáng. Bình sứ Thanh Hoa, cổ đỉnh bằng đồng, thần binh lợi khí, kim ti khải giáp trải qua hàng ngàn năm vẫn lấp lánh hào quang, cho dù người không biết hàng nhìn thấy cũng biết chúng nhất định là vô giá. Vẻn vẹn chỉ một kho tàng này thôi có lẽ cũng có thể ngang với giá trị tổng sản lượng quốc dân trong một năm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đương nhiên Lưu Anh Nam vẫn không thể hiểu nổi, những món đồ cất chứa không biết bao nhiêu năm, hơn nữa còn đều là vật bồi táng của người chết thì có gì đáng tiền. Sở dĩ nhà nước coi trọng là vì nó có giá trị khoa học, giá trị khảo cổ, nhưng đến thời đại ngày nay đã có chút đầu đuôi lẫn lộn, những thứ người chết dùng càng lúc càng đáng giá, còn phải điều động số lượng lớn nhân lực vật lực đi tìm kiếm, đi thăm dò nghiên cứu. Càng có người đầu cơ vì thế mà bí quá hóa liều, có được tài phú cực lớn. Với thời gian, với nhân lực vật lực như thế nếu đều dùng trên người sống thì chẳng phải tốt hơn sao.

Còn có chính là những chuyên gia giám định mới nổi lên gần đây, ai nấy đều hóa trang mình như được đào ra cùng đồ cổ vậy. Nhưng họ lại chẳng phải người xuyên việt, cũng chẳng phải người du hành vũ trụ, chiếc bình nào họ kết luận bình sứ thì nhất định là của triều Tống, cách viết nhất định là của Vương Hi, núm vú nhất định là Càn Long từng dùng, còn không đều là bịa chuyện.

Đặc điểm lớn nhất của nhà nước ta chính là quyền lực quá tập trung, các cấp các ngành đều là như thế. Ba ông trùm dầu mỏ mở cuộc họp, giá dầu lập tức sẽ tăng cao, mặc kệ người dân có thể đón nhận hay không. Ba mạng viễn thông mở cuộc họp, giá cước điện thoại lập tức sẽ tăng vọt, chỉ cần người dân sử dụng thì không thoát khỏi vòng luẩn quẩn này. Mấy vị chuyên gia giám định vừa họp, một chiếc bô đái đầy bụi đất lập tức có thể biến thành văn vật cấp quốc gia, bạn không tin có thể ngửi mà xem.

Giống như hiện tại, cái gọi là kho tàng thực ra trong mắt Lưu Anh Nam không đáng một đồng, cùng lắm là tranh chữ thuận mắt, nhưng không bằng tranh ảnh trên mạng, cái chai hơi mỹ quan lại không bằng chai rượu thật.

Có điều, những bảo vật này tuy khiến mọi người khiếp sợ nhưng điều càng khiến người ta kinh tâm động phách chính là: ở chính giữa kho tàng không ngờ lại để một chiếc quan tài sơn son thiếp vàng, trước cao sau thấp, một đầu lớn một đầu nhỏ, không biết là của thời đại nào, vẫn bảo tồn rất tốt, thậm chí không có chỗ nào xước sơn. Lưu Anh Nam không nhịn được nói:

- Hồng lão, ông cũng quá ác rồi đấy. Ông trộm mộ thì trộm mộ, không đến mức ngay cả người đều khiêng về đấy chứ?

Mọi người cũng đều nhìn đăm đăm vào chiếc quan tài lớn đó, truyền thống mai táng đã sửa đổi nhiều năm, từ sau khi bắt đầu hỏa táng thì ấn tượng của mọi người với quan tài đã nhạt rất nhiều. Thậm chí có thanh niên còn không biết quan tài là gì, lúc này nhìn thấy thì vô cùng bắt mắt.

Hồng lão cười ảm đạm nói:

- Đào mồ quật mả, táng tận lương tâm, tôi đây là làm việc bẩn thỉu làm đến cùng. Lúc ấy tôi sớm đã bị lợi ích vô cùng lớn che mờ tâm can, nào còn để ý tới lương tâm gì nữa. Vả lại, trong kho tàng này, tuy đều là trân bảo hiếm thấy nhưng tôi dám khẳng định, cỗ quan tài này chính là bảo vật trong bảo vật ở nơi đây.

Hả? Mọi người giật mình, có người không nhịn được bước tới một bước. Khoảnh khắc đó, đặt mình vào trong dị bảo kỳ trân hệt như đưa thân vào núi bảo, đi lại trong núi vàng, vẫy vùng trong tiền tài, lập tức khơi dậy sự tham lam trong lòng người ta, hận không thể chiếm hết mọi thứ làm của riêng.

Cũng chỉ có Lưu Anh Nam vừa vào cửa liền đá vỡ một chiếc lọ sứ không bắt mắt, một nhân viên làm việc trong hãng đấu giá ở bên sau khi nhìn thấy suýt nữa khóc thành tiếng. Đó không ngờ lại là một chiếc Thính Phong Bình thuộc Minh triều thời kỳ đầu, giờ giá trị đâu chỉ ngàn vạn, lại bị một cái chân bị nấm đi giày giả da bán ngoài vỉa hè đá vỡ.

Song có cỗ quan tài kia, Hồng lão đã nói, bảo vật trong đó có thể bằng hết tất cả trân bảo nơi này gộp lại nên mọi người tập trung toàn bộ sức chú ý lên cỗ quan tài. Có điều đây cũng là vật cấm kỵ liên quan tới tử vong, mọi người vẫn đầy nỗi kiêng kị, cẩn thận dè chừng.

Chỉ có em trai Hồng Hà bất chấp tất cả xông tới. Gã mặc kệ những thứ này là tang vật trộm mộ, chỉ biết những kỳ trân dị bảo đó là vô giá, hơn nữa đều là tài sản mà gã sắp kế thừa.

Em trai Hồng Hà đúng như lời Hồng lão tự nói mình vậy, hoàn toàn bị lợi ích cực lớn che mắt che cái tâm. Gã bất chấp tất cả xông tới, vươn tay muốn đẩy nắp quan tài. Hồng lão kinh hãi, vội vàng tức giận quát:

- Thằng súc sinh mau dừng tay!

Bên cạnh có người thạo nghề cũng hô lớn:

- Hồng thiếu gia dừng tay, đột ngột mở quan tài, vật trong quan tài sẽ bị ô-xy hóa đó.

Chỉ đáng tiếc, tốc độ truyền âm thanh trong không khí quá chậm, chờ khi em trai Hồng Hà nghe thấy thì gã đã đẩy nắp quan tài, lộ ra một góc hở. Chẳng những có lượng lớn ô-xy tràn vào, còn có Âm khí vô tận vọt tới. Song điều càng khiến người ta sợ hãi chính là: bên mép quan tài không ngờ lại xuất hiện một bàn tay trắng bềnh bệch!