Lưu Anh Nam nhìn gã đàn ông mặc đồ tây trên đất, nhìn một hồi, phì một tiếng bật cười:

- Ông anh, tạo dáng của anh thật khác người đó, hiện nay thịnh hành mốt mới à?

Gã đàn ông mặc đồ tây trên đất tứ chi đều bị đánh gãy, hơn nữa là dập nát. Thế tạo dáng lúc này là chân trái quặt sang trái, chân phải quặt sang phải, hai đầu gối chụm vào nhau, cánh tay phải ngoặt lên trên, cánh tay trái ngoặt xuống dưới. Tư thế quỷ dị rất khó hình dung, khuôn mặt anh tuấn kia trắng bệch dọa người, như tờ giấy, nhưng lại không có vết thương khác, chỉ là mày nhíu chặt, nghiến răng nghiến lợi, thoạt nhìn rất đau đớn.

Ở trong mắt Lưu Anh Nam quỷ là đặc thù, rất dễ phân biệt với con người, mà ở trong mắt quỷ, Lưu Anh Nam cũng là đặc biệt, có một thứ cảm giác khắc chế trời sinh với chúng. Có điều tên này cũng không đếm xỉa tới Lưu Anh Nam, dùng khúc xương cổ không gãy duy nhất ra sức ngoái đầu, ngó Thường Đình đang khóc lóc mắng chửi ở bên, mặt đầy vẻ tươi cười dữ tợn.

- Ý ông anh là sao? Có thù oán với anh à? –Lưu Anh Nam ngồi bên cạnh gã, cho dù bộ dạng gã bây giờ rất đáng sợ nhưng Lưu Anh Nam cũng chả lạ lẫm gì, dù sao gã cũng chẳng thể cắn mình.

- Con ả này ác thật, không ngờ lại gọi người đánh gãy hết xương cốt tứ chi của tao. –Gã đàn ông mặc đồ tây nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tao là bị đau đến chết, lần này tao sẽ khiến nó không chết tử tế được. Hừ, đây chính là làm quỷ cũng không tha cho nó!

- Anh đừng nói bậy. Nếu thật là như vậy, thế mọi người hễ gặp được chuyện không hài lòng, không giải quyết nổi, hoặc kẻ thù không chọc nổi, vậy thì trực tiếp tự sát chết để biến thành quỷ, rồi đi báo thù là được. –Lưu Anh Nam hừ nói:

- Anh cho rằng biến thành quỷ thì có công năng đặc dị, có thể làm gì cũng xong à? Nằm mơ đi!

Chẳng phải mỗi người sau khi chết biến thành quỷ đều có được năng lượng hại người. Chỉ là gần đây Âm Dương Giới quá hỗn loạn, quá nhiều người chết oan chết uổng, oán niệm ngất trời, anh giai Thiên Đạo lại đúng lúc ngăn cản quỷ sai chấp pháp bạo lực. Do anh giai Thiên Đạo ban bố quy tắc mới lại không có chỉ đạo công tác mới ra đời, cho nên các quỷ sai không phân biệt rõ được người nào là chết oan chết uổng, người nào là đáng chết. Bởi thế rất nhiều quỷ hồn vào lúc sớm nhất, chẳng phải do quỷ sai tới khóa hồn, mà là do mẫu quỷ sai chấp pháp theo kiểu văn minh, chấp pháp hòa dịu này lên trước, làm rõ tình hình cụ thể xong mới xử lý.

Điều này dẫn tới rất nhiều quỷ sai bãi công tiêu cực, lười lười nhác nhác. Nếu là trước kia, phàm có người chết, sinh hồn lập tức sẽ bị kéo xuống Địa Ngục, sao có thể để chúng ở lại nhân gian.

Gã đàn ông đồ tây có thể cảm giác được rõ ràng áp lực đến từ Lưu Anh Nam. Quỷ cũng không phải không gì không làm được, trong đất trời người có thể khiến gã hồn bay phách lạc có nhiều lắm, cho nên gã chẳng dám quá càn rỡ với Lưu Anh Nam, mà ủy khuất nói:

- Chủ yếu là con ả này quá độc ác, tôi không ngờ lại bị chúng đánh chết tươi, hơn nữa tôi còn là đối tượng làm quen của ả. Chẳng qua chỉ là muốn cầm tay ả, hôn mặt ả, bỏ thuốc vào ly nước… Điều này tính là cái gì chứ?

- Anh hãy khoan. –Lưu Anh Nam bảo dừng lại, nói:

- Lúc nãy sau cùng anh nói gì? Sau khi cầm tay, hôn mặt, anh còn muốn làm gì cơ? –Lưu Anh Nam hỏi.

Khí thế Lưu Anh Nam đột ngột dâng cao khiến gã đàn ông đồ tây hơi khó thở. Bất kể nói thế nào Lưu Anh Nam tốt xấu gì cũng là quỷ sai, hơn nữa còn là con riêng của vị Diêm Vương nào đó trong truyền thuyết, đối với quỷ hồn vẫn có ưu thế nhất định.

Lưu Anh Nam gõ đầu gã, nói:

- Anh không ngờ lại bỏ thuốc cho con gái nhà người ta? Đánh chết tươi anh đều là nhẹ đấy, điều này ở Âm Tào Địa Phủ chính là tội nặng, sẽ đưa thẳng tới tầng mười tám – Địa Ngục dao cưa. Đến lúc đó sẽ có tiểu quỷ dốc ngược anh treo lên cột gỗ, bày hình chữ đại (hình người nằm dang tay dang chân), dùng cưa sắt đã rỉ, cưa cọt kẹt cọt kẹt thẳng tới đỉnh đầu, cưa anh thành hai nửa. Sau đó đắp lại thân thể rồi cưa tiếp, lặp đi lặp lại, đến tận khi anh chuộc hết tội của anh.

- Hả? Không phải thật chứ ông anh? Nghiêm trọng như vậy? Tôi đều biến thành quỷ hồn rồi còn phải chịu hình phạt, có đau hay không? –Gã đàn ông đồ tây hoảng hốt nói, dưới nỗi sợ hãi nói ra lời thật:

- Trước đây tôi từng bỏ thuốc cho rất nhiều phụ nữ, sau sự việc cho ít tiền hoặc mua chiếc xe là giải quyết xong. Từng có cô ả không quen tố cáo tôi, còn đưa lên thông tin truyền thông, lại post lên mạng xã hội, post lên diễn đàn. Cuối cùng còn chẳng phải phán quyết hoãn đi hoãn lại, nhưng sao xuống Âm Tào Địa Phủ lại phải chịu khổ hình chứ? (Thằng này giống Lý Tông Hựu thế )

- Cha anh làm gì? –Lưu Anh Nam hỏi.

Gã đàn ông đồ tây nói:

- Cha tôi là tổng giám đốc công thương nghiệp Hoa Vận trong tỉnh, ngoài đường người ta gọi là Lương tam gia, ông ấy còn là ủy viên cấp tỉnh!

- Còn sống không?

- Đương nhiên.

- Vậy có tác dụng cái rắm. –Lưu Anh Nam hừ nói:

- Hỏi anh cũng là hỏi bằng thừa, như cha anh xuống Địa Phủ còn thảm hơn anh nữa đấy. Haizz, không đúng nha. Cái loại thanh niên hư hỏng làm nhiều việc ác, làm hại phụ nữ như mày, cho dù bị đánh chết cũng là xứng đáng, hẳn phải tự động xuống Địa Ngục, vì sao anh giai Thiên Đạo lại cho sinh hồn của mày lưu lại nhỉ? Nhất định là hai ông Hắc Bạch Vô Thường kia lại uống nhiều rồi.

Lưu Anh Nam buồn bực, loại người làm nhiều việc ác này không đáng đồng tình, cho dù chết oan cũng là trừng phạt đúng tội, ác giả ác báo. Sau khi chết sẽ xuống thẳng Địa Ngục, cho dù không có quỷ sai bắt cũng vậy, là không cho phép sinh hồn của gã lởn vởn ở Dương gian. Bởi vì Dương gian có quá nhiều thứ gã lưu luyến, ngược lại sẽ sinh ra oán niệm mãnh liệt.

Chẳng biết anh giai Thiên Đạo nghĩ thế nào, Lưu Anh Nam móc ra từ trong túi một quả táo to đỏ mọng, cắn mạnh một miếng lớn. Ở chỗ bị hắn cắn vào, không ngờ lại xuất hiện phím ấn và một chiếc màn hình nhỏ một cách thần kỳ.

Gã đàn ông đồ tây là con nhà giàu điển hình, nhìn thấy món đồ trong tay Lưu Anh Nam rất là tò mò, không nhịn được hỏi:

- Đây là cái gì?

Lưu Anh Nam cầm lên quơ quơ trước mắt gã nói:

- Iphone! Được phát minh sau khi Steve Jobs chết.

Lưu Anh Nam nói là lời thật, loại người có cống hiến đặc biệt cho nhân loại ở Địa Phủ cũng sẽ được trọng dụng, còn có thể tạo cơ hội cho họ phát huy sở trường.

Lần trước Lưu Anh Nam xuống Địa Phủ còn nhìn thấy Saddam(1), Khamis al-Gaddafi(2) và Kim Jong Il(3) ba người đang chơi "Three killed"(4) đó!

Điện thoại rất nhanh liền nối máy, Lưu Anh Nam rất khách khí: Nguồn truyện: Truyện FULL

- Alo, anh Bạch ạ? À không phải, thì ra là anh Hắc, đừng đừng đừng khách sáo, nhất thiết đừng gọi Lưu thiếu, em không dám nhận đâu.

Gã đàn ông đồ tây dưới chân tội nghiệp nhìn. Chẳng bao lâu trước bên người cũng có một đám người gọi gã là Lương thiếu, nhưng bây giờ gã lại bị người ta đánh chết tươi, mà Lưu Anh Nam cũng được người ta xưng hô là Lưu thiếu thì lại đang muốn thu xếp cho mình xuống Địa Ngục. Gã đàn ông đồ tay vất vả dùng xương cổ dính liền nhau duy nhất chống đầu mình lên hỏi:

- Ông anh, cha anh làm gì?

Lưu Anh Nam nào rảnh để ý tới gã, trực tiếp nói tình hình hiện tại với Hắc Vô Thường. Hắc Vô Thường từ bên kia thông qua phương thức trò chuyện đa phương hỏi Thôi Phán Quan, Lưu Anh Nam còn loáng thoáng nghe thấy Thôi Phán Quan đang trách cứ ở bên kia:

- Chiếc máy này chạy chậm quá, tên Bill Gates chế tạo máy tính kia lúc nào mới đến nhỉ?